Du lịch để làm gì?

Thursday, February 28, 2019
Edit this post


10 giờ tối tại sân bay Los Angeles, tôi ngồi một mình tại cửa lên máy bay 157. Chuyến bay của tôi cất cánh vào lúc 1 giờ sáng hôm sau, dù vậy tôi đã trả phòng và bắt taxi rời đi từ 8 giờ tối ngay cả khi khách sạn nơi tôi ở chỉ cách sân bay chưa đầy... 2 miles. Tôi là vậy, luôn luôn cẩn thận trước mọi tình huống, dù biết chắc sẽ không có vấn đề gì nhưng tôi vẫn giữ thói quen đi thật sớm trước mọi cuộc hẹn. Ngày cuối cùng của chuyến công tác Mỹ, có ở lại khách sạn thêm vài tiếng thì tôi cũng chẳng biết làm gì và chơi với ai, thôi thì cứ đi sớm cho chắc vậy.

(*) Bức ảnh trên được tôi chụp tại Santa Monica Beach Pier vào một buổi tối dạo chơi năm 2014. Đó là một nhóm nhạc đường phố đang trình diễn cover một ca khúc mà tôi rất yêu thích (bài hát Drive của band Incubus). Đó cũng là năm đầu tiên tôi được đặt chân đến với nước Mỹ xa xôi.

Tôi thích đi du lịch, nhưng tôi lại không thích những nơi mà người ta phải chen chúc chật chội. Tôi thích nhất cảm giác trước và trong khi được ở trên các phương tiện di chuyển. Tôi đặc biệt thích đi một mình (và cả ở một mình), lặng lẽ ngắm nhìn mọi người xung quanh. Ngoài ra, tôi rất thích ăn uống các món ăn mới lạ, nhưng cuối cùng tôi vẫn thích nhất là phở. Tôi không có nhu cầu khoe với mọi người về mọi nơi mà tôi đến, tôi chỉ thích được một mình tận hưởng cảm giác đi muôn nơi.

Đến tận năm 18 tuổi, đi ra nước ngoài đối với tôi vẫn là một cái gì đó vô cùng to lớn. Trong mắt tôi khi đó, những ai đã từng đi nước ngoài, dù chỉ là Lào hay Campuchia cũng thật tài giỏi và đáng... ghen tị. Đến năm 23 tuổi, khi đã ra trường và bắt đầu đi làm, tôi vẫn không nghĩ rằng mình sẽ có thể được xuất cảnh, ít nhất là trong tương lai gần.

Vậy mà năm 25 tuổi, phép màu đã xuất hiện, đó là một cơ duyên vô cùng may mắn khi tôi được công ty cử sang tận nước Mỹ xa xôi. Một tuần trước ngày phỏng vấn visa, tôi gần như không thể ngủ được. Ngày đậu phỏng vấn, khỏi phải nói tôi đã vui mừng và hào hứng tới mức nào khi biết mình sắp được lần đầu tiên đi ra khỏi Việt Nam, được tới một cường quốc mà có trong mơ tôi cũng không bao giờ dám nghĩ rằng mình lại có ngày được đặt chân tới.

Chuyến đi ấy, dù cách đây đã hơn 3 năm nhưng tôi vẫn nhớ rõ cảm giác hồi hộp vì chỉ có một mình. Tôi đã tự kéo va ly ra sân bay từ sáng sớm, tự làm thủ tục check-in, tự lên máy bay, tự theo dòng người đi transfer, tự làm thủ tục hải quan, tự bắt taxi ở sân bay và tự check-in khách sạn. Tới ngày về, tôi cảm thấy rằng thì ra đi nước ngoài cũng không phải là chuyện gì đó quá to lớn, sự dè dặt ngày nào dường như đã biến mất.

Trở về Việt Nam, tôi quyết định sẽ dẫn ba mẹ và các dì của mình đi Singapore chơi một chuyến. Nhưng tôi muốn tự mình lo tất cả, không muốn đặt tour. Lần ấy tôi đã rất vất vả tính toán tới bạc đầu khi phải lên kế hoạch đi chơi 8 ngày cho 6 người mà phần lớn là người lớn tuổi, tự tìm hiểu việc đặt vé máy bay, khách sạn, vui chơi v.v... Bù lại, tôi biết thêm được rất nhiều thứ, có được thêm rất nhiều những trải nghiệm thú vị. Từ đó, tôi luôn có cảm giác muốn đi khắp nơi. Tôi rất ngưỡng mộ những người dám bỏ tất cả để đi khắp thế gian. Nhưng đôi lúc tôi lại tự hỏi bản thân, đi như vậy để làm gì và được gì?

Ngày xưa, khi nghĩ về chuyện đi nước ngoài. Tôi từng nghe nhiều người nói thế này: "Việt Nam đi còn chưa hết thì đi nước ngoài để làm gì?", "Nước ngoài cũng chẳng hơn gì Việt Nam đâu", "Đi du lịch ở Việt Nam còn sướng hơn, đi nước ngoài phức tạp, lỡ bị gì thì sao?"... Bây giờ, tôi cảm thấy những lời nói ấy chỉ là ngụy biện để che giấu đi sự ghen tị, sự nhút nhát của những con người không bao giờ dám ra đi khỏi nơi an toàn để nhìn ngắm thế giới bằng chính đôi mắt của mình.

Mỗi người có một lý do riêng để đi du lịch, nhưng đối với tôi, lý do lớn nhất chính là sự trải nghiệm. "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn" - câu tục ngữ vô cùng quen thuộc với tất cả mọi người Việt Nam nhưng quả thật, tôi chưa bao giờ thấm thía câu nói ấy như lúc này. Tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc thật sự với những món đồ đắt tiền xung quanh mình, nhưng chính sự trải nghiệm lại khiến tôi có được cảm giác đó.

Mỗi chuyến đi của tôi đều không giống nhau, vui có, buồn có, vất vả có, nguy hiểm có nhưng tựu chung lại đều khiến tôi có thể chắt lọc ra những suy nghĩ của riêng mình. Đi để biết bản thân mình đang ở đâu, những thiếu sót của mình là gì, và mình cần phải làm gì để tiến bộ hơn. Đi để thấy thế giới thật nhỏ bé, để thấy con người cho dù ở đâu cũng chỉ là con người, không bàn tới tôn giáo, sắc tộc, địa vị, chúng ta đều cũng chỉ là những sinh vật yếu đuối đang nương nhờ Trái Đất này. Đi để hiểu rằng vật chất cuối cùng cũng chỉ là thứ ngoài thân, chết cũng không thể nào mang theo được. Đi để có thể bao dung hơn, biết tha thứ và bớt hẹp hòi. Đi để thấy rằng mình còn sung sướng hơn vạn người.

Trên chuyến bay từ Đài Bắc trở về Sài Gòn, tôi tình cờ ngồi cạnh Ben, một bác người Mỹ 67 tuổi. Ông từng là một stake broker, sau đó trở thành một thợ mộc chuyên xây các ngôi nhà và bán với giá $250.000/căn. Bây giờ đã nghỉ hưu, Ben chuyển sang đóng bàn picnic table để bán với giá $375/bộ. Ben đến Việt Nam lần này là lần thứ 3 để dạy tiếng Anh cho trẻ nhỏ, tham gia các hoạt động từ thiện và ông mang theo rất nhiều sách để tặng cho các bạn người Việt ở đây. Tôi vốn rất ít khi bắt chuyện với người lạ, dù vậy chúng tôi đã nói chuyện với nhau gần như suốt 3 tiếng của chuyến bay. Chúng tôi nói về những chuyến đi, về văn hóa, về cách học tiếng Anh, về nghề nghiệp và hỏi han nhau về cuộc sống. Thật kỳ lạ là đôi khi tôi lại có thể chia sẻ nhiều thứ đến như vậy với một người xa lạ. Máy bay đáp xuống Tân Sơn Nhất, chúng tôi bắt tay nhau, đọc to tên của nhau và cùng hy vọng một ngày nào đó lại được gặp nhau một lần nữa.

Tạm biệt Ben, tạm biệt nước Mỹ, tôi lại trở về với cuộc sống thường ngày, tiếp tục đi làm và dành dụm tiền cho những chuyến đi mới trong tương lai.

.
Xin vui lòng chờ đợi
Dữ liệu bài viết đang được tải về

💻Nhận dạy online 1 kèm 1 Automation Test từ cơ bản tới nâng cao (From Zero to Hero) 😁😁😁
Lộ trình gồm 3 phần:
1) Kỹ thuật lập trình và tư duy lập trình cơ bản
2) Nhập môn kiểm thử (Manual Test)
3) Kiểm thử tự động (Automation Test) + Chuẩn bị cho phỏng vấn
* Lộ trình chi tiết: Xem tại đây

🎓Đối tượng người học:
- Những bạn bị mất gốc căn bản môn lập trình.
- Những bạn muốn theo con đường kiểm thử (testing), đặc biệt là kiểm thử tự động (Automation Test).

🦘Người giảng dạy:
- Mình sẽ là người trực tiếp hướng dẫn.
- Nếu là các vấn đề ngoài chuyên môn hoặc sở trường, mình sẽ nhờ các anh chị em khác cũng làm trong ngành.

🤓Giới thiệu:
- Mình đã có hơn 10 năm kinh nghiệm làm IT ở cả trong và ngoài nước. Trong đó 3 năm đầu là làm lập trình viên Java, sau đó bén duyên với mảng Automation Test và theo nghề tới tận bây giờ. Mình được đào tạo chính quy về IT từ một trường Đại học danh tiếng ở TP.HCM (hệ kỹ sư 4 năm rưỡi), có chứng chỉ ISTQB, có thể giao tiếp tốt bằng tiếng Anh và có kinh nghiệm làm việc thực tế ở cả 2 mảng Outsource và Product. Title chính thức của mình là QA Automation Engineer, tuy nhiên, mình vẫn làm những dự án cá nhân chuyên về lập trình ứng dụng như Học Tiếng Anh StreamlineSách Nhạc. Mình là người có thái độ làm việc chuyên nghiệp, chăm chỉ và luôn nhiệt tình trong công việc.

💵Chi phí và hình thức thanh toán:
- Các bạn vui lòng liên hệ qua email songtoigianvn@gmail.com (email, chat, hoặc call) để book nội dung và khung giờ học (từ 8h tối trở đi).
- Mức phí: 150.000đ/buổi, mỗi buổi 60 phút.
- Lộ trình From Zero to Hero: 4.350.000đ (29 buổi).
- Bạn có thể học riêng và đóng tiền theo từng phần nếu muốn.
- Có thể học trước 1-2 buổi trước khi quyết định đi full lộ trình hoặc từng phần.
- Thanh toán qua Momo, chuyển khoản v.v...
BÌNH LUẬN
© Copyright by CUỘC SỐNG TỐI GIẢN
Loading...