Tôi chính thức tốt nghiệp đại học vào cuối năm 2012. Ở thời điểm đó thì tôi đã đi làm được hơn 1 năm tại một công ty phần mềm nhỏ trong Sài Gòn. Ngay khi có bằng tốt nghiệp, tôi nghỉ việc và xin vào một công ty phần mềm lớn hơn. Năm 2014, rất may mắn tôi có được cơ hội đi công tác tại Mỹ, và đó cũng là lần đầu tiên tôi có cơ hội đi nước ngoài. Tôi còn đi Mỹ thêm hai lần nữa vào năm 2017 và 2018, đều là những chuyến đi được tài trợ hoàn toàn bởi công ty và khách hàng. Nhờ vậy, mà tôi có chút kinh nghiệm để chia sẻ với các bạn về những trải nghiệm của mình trong việc xin visa du lịch Mỹ.
Nói thêm cho những bạn chưa biết thì visa (thị thực) là một loại giấy phép nhập cảnh được cấp bởi cơ quan chính phủ Mỹ. Nó chính xác là một tờ giấy được dán thẳng vào hộ chiếu của bạn. Có nhiều loại visa khác nhau tùy theo mục đích của chuyến đi. Loại visa mà tôi đề cập chủ yếu ở đây là visa B1/B2, visa dùng chung cho du lịch và công tác ngắn ngày (từ 1 năm trở xuống).
1. Xin visa du lịch Mỹ tại TP. Hồ Chí Minh (Sài Gòn)
Năm 2014, tôi xin visa này ở Lãnh sự quán Mỹ tại Sài Gòn, địa chỉ số 4 đường Lê Duẩn. Thời điểm đó tôi còn rất non nớt về mặt kinh nghiệm sống lẫn chuyên môn làm việc, nhưng may mắn nhờ khả năng giao tiếp bằng tiếng Anh tương đối tốt nên tôi được khách hàng đề nghị bay qua Mỹ để làm việc trực tiếp. Khỏi phải nói tôi hồi hộp tới mức nào vì cơ hội không dễ đến 2 lần. Về thủ tục thì tôi được phía công ty hướng dẫn điền form online DS-160. Đây là một loại form mà bạn sẽ khai báo những thông tin cá nhân cơ bản, mục đích chuyến đi, lịch sử du lịch v.v... Sau khi điền form và submit, tôi được hướng dẫn vào một trang web của lãnh sự quán để xem trước lịch phỏng vấn tại Sài Gòn và tạo request đóng tiền phỏng vấn (trang https://cgifederal.secure.force.com). Có request rồi, bạn sẽ được hướng dẫn tới một số địa điểm cụ thể để thanh toán. Khi đã thanh toán xong (nộp phí visa Mỹ khoảng $160) thì bạn có thể đặt lịch hẹn và chờ ngày đi phỏng vấn thôi. Nhìn chung, lịch phỏng vấn ở Sài Gòn kín hơn ở Hà Nội vì Lãnh sự quán tại Sài Gòn tiếp nhận cả visa định cư và không định cư, do đó số lượng hồ sơ lớn hơn rất nhiều so với Thủ đô.
Trước ngày phỏng vấn gần một tuần, hầu như đêm nào tôi cũng mất ngủ vì quá lo lắng và hồi hộp. Điều này cũng là dễ hiểu với một cậu bé vừa mới bắt đầu bước ra đời như tôi. Đúng ngày đi phỏng vấn, tôi dậy từ 4 giờ sáng, ăn mặc lịch sự rồi đi bộ ra xe bus đi thẳng lên Quận 1. Tới khu vực Lãnh sự quán Mỹ, tôi phải đợi ở phía bên kia đường vì tới quá sớm. Quan sát xung quanh, tôi thấy có rất nhiều người cũng đang đứng đợi giống như mình, có người lớn tuổi đi thăm con, có những cô gái trẻ ăn mặc đẹp đi theo diện du lịch hoặc hôn nhân, có những gia đình vợ chồng con cái cùng nhau xin visa đi nghỉ hè v.v... Nhưng tâm trạng chung thì hầu như ai cũng ít nhiều hồi hộp. Xung quanh có vài bác xe ôm liên tục rảo qua rảo lại hỏi những người đi phỏng vấn xem đã có sẵn hình 5x5 chưa, nếu chưa họ sẽ chở đi chụp lấy liền với tiền công chở khoảng từ 50.000đ trở lên (bây giờ có thể mắc hơn). Lãnh sự quán cũng không có bãi giữ xe nên nếu bạn đi xe cá nhân, phải tự kiếm chỗ gửi ngoài ở đâu đó rồi đi bộ lại.
Đợi mãi rồi cũng tới giờ, tôi đi bộ qua đường, chìa form DS-160 và lịch hẹn đã in sẵn ra giấy, tôi được kiểm tra an ninh nhanh và hướng dẫn đi vào trong quầy gửi đồ. Tại đây tôi phải gửi lại tất cả đồ điện tử, kể cả chìa khóa. Lúc này, trên người tôi chỉ còn mỗi cặp hồ sơ bao gồm hợp đồng lao động, bản sao bằng đại học công chứng, chứng minh thu nhập, thư mời của khách hàng v.v...
Tiếp theo, tôi nộp hình và hộ chiếu cho một chị nhân viên để xác nhận lại địa chỉ chuyển phát trước khi đi vào cửa cuối cùng là khu vực phỏng vấn. Ở đây có khoảng 4 hoặc 5 quầy gì đó tôi không nhớ rõ lắm. Mỗi quầy có ít nhất một nhân viên chính phủ Mỹ và có thể có một thông dịch viên người Việt cho những ai không biết tiếng Anh. Tôi được hướng dẫn đứng vào hàng của một cô người Mỹ da trắng tầm 40 tuổi, dáng người hơi đậm, khuôn mặt hiền lành. Trước tôi là một bác lớn tuổi đang phỏng vấn bằng tiếng Việt, bác trả lời khá rành rọt những câu hỏi của nhân viên lãnh sự bằng chất giọng miền Nam. "Tui đi thăm con", "Con tui ở bang Cali"... Cuối thì hồ sơ của bác được chấp thuận, bác vui vẻ cảm ơn rồi rời đi.
Đến lượt tôi, chưa kịp chào hỏi thì cô người Mỹ đã say "Hello" trước kèm theo một nụ cười khá thân thiện, cảm giác căng thằng lúc đó gần như biến mất. Trong cabin, còn có một cô thông dịch viên nữa. Tôi chào hỏi nhanh rồi bắt đầu cuộc phỏng vấn. Cô người Mỹ hỏi tôi khoảng 7 - 8 câu bằng tiếng Anh khá đơn giản như "Qua Mỹ làm gì?", "Đi với ai?", "Có bà con bên Mỹ không?"... Mặc dù tôi mang theo khá nhiều giấy tờ nhưng cổ chỉ yêu cầu xem hợp đồng lao động của tôi, thậm chí không cần xem cả thư mời. Xem xét một lúc, cô người Mỹ trả lại hợp đồng cho tôi, cổ giữ lại passport của tôi, chìa ra một tờ giấy màu xanh (giấy bưu điện) kèm theo câu "Congratulations". Cô thông dịch viên cũng nói: "Chúc mừng em. Chúc em có một chuyến đi tốt đẹp". Đó là một trong những khoảnh khắc khó quên nhất đời tôi, sự vui sướng không thể tả. Tôi liên tục cảm ơn cả hai người rồi đi nhanh ra phía quầy chuyển phát và ghi lại địa chỉ để Lãnh sự quán chuyển hộ chiếu kèm visa tới. Thông thường, sẽ mất từ 3 - 5 ngày để nhận được visa. Tuy nhiên, không hiểu sao lúc đó tôi được nhận Visa rất nhanh, thứ 5 mới phỏng vấn thì thứ 6 đã nhận được ngay. Và một tuần sau đó, tôi lên đường đi Mỹ.
Tôi được đặt vé của hãng China Airlines. Máy bay quá cảnh tại Đài Loan trước khi bay thẳng sang sân bay Los Angeles (LAX). Thông thường bạn sẽ mất khoảng 3 tiếng để bay tới Đài Loan, mất thêm 2 - 3 tiếng quá cảnh ở Đài Loan, và 12 tiếng bay liên tục tới Mỹ cho chiều đi, tổng thời gian là khoảng 17 - 18 tiếng. Với chiều về bạn sẽ mất thêm khoảng 2 tiếng để bay từ Mỹ về Đài Loan, tổng thời gian là khoảng 20 tiếng. Với chuyến bay dài hơi như vậy thì sẽ rất mệt mỏi nhưng khi tới được sân bay LAX thì mọi thứ chưa phải là đã xong. Trong công ty tôi từng có một người đã tới được LAX nhưng bị từ chối nhập cảnh vì một số lý do nhưng tôi thì khá suôn sẻ. Tới phi trường LAX, tôi tranh thủ đi vệ sinh rồi nhanh chóng ra chỗ xếp hàng lấy dấu nhập cảnh. Năm đó ông Obama còn là Tổng thống Mỹ, sân bay lúc đó chưa áp dụng check-in điện tử nên tôi phải khai báo hải quan bằng tay trên giấy. Số lượng người ở đây đông kinh khủng, nhưng nhờ cách làm việc khoa học và chuyên nghiệp của Hải quan Mỹ nên cũng nhanh chóng đến lượt tôi. Người officer xem qua hộ chiếu, thư mời, lấy dấu vân tay, đóng dấu nhập cảnh và thế là xong. Welcome to the United States!!! :D
2. Xin visa du lịch Mỹ tại Hà Nội
Sau chuyến đi đầu tiên đó, tôi trở về Việt Nam tiếp tục làm việc. Mãi 3 năm sau, tức năm 2017, tôi mới có cơ hội đi Mỹ lần thứ hai. Lần này khách hàng yêu cầu tôi qua gấp để backup cho một nữ nhân viên Ấn Độ nghỉ 1 tháng để làm đám cưới. Chính vì sự gấp gáp đó mà phía công ty đã hướng dẫn tôi bay ra Hà Nội làm visa vì như tôi đã nói ở trên thì lịch phỏng vấn ở Hà Nội đỡ kín hơn Sài Gòn. Địa chỉ Đại sứ quán (ĐSQ) Mỹ lúc đó ở 170 Ngọc Khánh, tòa nhà Vườn Hồng Rose Garden.
Đây là một trong những trải nghiệm gấp gáp nhất trong cuộc đời tôi. Công ty đặt cho tôi vé máy bay của Vietnam Airlines, chuyến bay sớm nhất 5h45 sáng, trong khi đó tôi đã đặt lịch hẹn phỏng vấn lúc 10h15 sáng, là suất kế cuối. Vì nhà ở khá xa sân bay Tân Sơn Nhất, tôi thuê luôn một phòng khách sạn nhỏ gần sân bay để tiện nghỉ ngơi và đi lại. Đúng 4h sáng, tôi trả phòng và đi bộ ra sân bay, chỉ mang theo một ba lô nhỏ đế không phải check-in hành lý. Vì không có hành lý ký gửi nên tôi check-in tự động trên máy luôn cho lẹ, đỡ phải xếp hàng tốn thời gian. Sau đó chỉ cần kiểm tra an ninh là được vào phòng chờ thôi. Rất may mắn là chuyến bay của tôi đã không bị delay dù thời điểm trước đó 1 - 2 ngày vừa có một cơn bão lớn khiến hàng loạt chuyến bay bị trễ chuyến.
Quầy check-in tự động của Vietnam Airlines ở sân bay Nội Bài |
Lên máy bay thôi |
"Máy bay" bước lên máy bay :'3 |
Tới sân bay Nội Bài vào khoảng 8h sáng, tôi sử dụng phiếu đặt xe của công ty để gọi một chiếc taxi tới thẳng ĐSQ Mỹ. Thời gian di chuyển từ sân bay tới ĐSQ vào khoảng 45 phút, đường khá thoáng và không bị kẹt xe.
Tại đây, cũng có khá đông người xếp hàng chờ phỏng vấn. Lần này, vì đã có kinh nghiệm nên tôi không còn quá hồi hộp nữa. Trình tự xếp hàng và thủ tục không quá khác biệt so với Sài Gòn. Tuy nhiên, có một biến cố xảy ra khiến tôi được một phen hú vía. Đó là lúc cô nhân viên người Việt scan ảnh 5x5 của tôi, do tôi chụp ảnh ở một studio không có kinh nghiệm, họ chỉnh ảnh của tôi quá sáng nên scan lên hình bị chóa không thấy rõ chi tiết. Đã sát giờ phỏng vấn, cô nhân viên đưa tôi một phiếu từ chối hồ sơ kèm địa chỉ một số tiệm chụp hình thẻ gần đó. Lại một cuộc đua với thời gian nữa, tôi lao ngay ra ngoài hỏi một anh taxi gần đó. Có lẽ đã quá quen với tình huống này, anh ta chỉ tôi qua đội xe ôm gần đó vì họ bao dịch vụ này. Một anh xe ôm chở tôi ra một tiệm chụp ảnh ở Giảng Võ để chụp ảnh gấp. Leo lên xe, tôi nói: "Anh cho em cái nón (bảo hiểm) để đội!", ảnh trả lời luôn: "Đếch có công an! Không sao đâu em!", đúng là Hà Nội đây rồi :)) Tổng thiệt hại sau đó mất 50.000đ cho tiệm ảnh và mất thêm 50.000đ di chuyển hai chiều cho anh xe ôm nữa. Cũng may là khi tôi quay lại ĐSQ, vẫn còn thời gian và còn 2 - 3 người đang đợi phỏng vấn.
Lần này người phỏng vấn là một anh người Mỹ trẻ đẹp trai nhưng khá lạnh lùng. Trong cabin cũng không có thông dịch viên nào. Anh ta cũng chỉ hỏi tôi những câu rất cơ bản. Lần này thậm chí anh ta không yêu cầu xem bất cứ giấy tờ gì. Thậm chí, khi tôi chủ động đưa thư mời cho anh ta xem, người nhân viên này cũng từ chối luôn. Sau cùng, anh ta thảy hộ chiếu của tôi vào khay bên cạnh và thông báo đã xong. Biết mình đã pass, tôi cảm ơn và ra về. Ngay sau đó, tôi bắt taxi ra lại sân bay Nội Bài để kịp chuyến bay về lại Sài Gòn vào buổi chiều. Sáng Hà Nội, chiều Sài Gòn, quả là một trải nghiệm thú vị.
Khoảng một tuần sau, tôi đặt chân đến nước Mỹ lần thứ hai. Cả hai lần tôi đều được cấp visa M (multiple) tức là được phép nhập cảnh nhiều lần vào Mỹ trong thời hạn của visa (1 năm). Nhờ đó nên đến năm 2018, tôi tiếp tục đến Mỹ lần nữa cũng bằng visa này.
3. Kiểm tra trạng thái của Visa và Hộ chiếu
Nếu bạn sinh sống ở cùng thành phố nơi phỏng vấn, visa sẽ được chuyển tới rất nhanh chóng, chỉ sau từ 1-2 ngày. Tuy nhiên, trong trường hợp bạn ở Sài Gòn ra Hà Nội phỏng vấn chẳng hạn, thì visa cần tới 3-5 ngày để có thể đến tay bạn.
Nếu sốt ruột, các bạn có thể truy cập vào địa chỉ này visa checking, nhập vào ID của form DS-160 đã submit, chọn location, nhập captcha và bấm Submit để xem. Nếu status là ISSUED thì xin chúc mừng, bạn đã được cấp visa.
Nếu sốt ruột, các bạn có thể truy cập vào địa chỉ này visa checking, nhập vào ID của form DS-160 đã submit, chọn location, nhập captcha và bấm Submit để xem. Nếu status là ISSUED thì xin chúc mừng, bạn đã được cấp visa.
Các bạn truy cập vào địa chỉ này passport checking, kéo xuống phần Passport Tracking Options, nhập vào số hộ chiếu của mình và bấm Track My Passport, tình trạng của hộ chiếu sẽ được hiển thị, bạn sẽ biết được hộ chiếu của mình đang trong giai đoạn xử lý nào. Hoặc các bạn cũng có thể check từ trang CGI.
Trang CEAC cho phép kiểm tra thông tin của cả visa và passport |
Hộ chiếu vẫn còn đang ở trong ĐSQ |
Hộ chiếu đã được chuyển phát |
Kết
Bài viết này dài vãi :D Nhìn chung, việc xin visa du lịch Mỹ dù nhiều thủ tục nhưng cũng không quá khó khăn. Cái bạn cần chuẩn bị là một bộ hồ sơ tốt, lý lịch sạch sẽ và phong thái tự tin, khả năng giao tiếp tốt thì không có lý do gì mà bạn lại thất bại trong cuộc phỏng vấn visa Mỹ cả. Chúc các bạn thành công nhé!!!