Xin nhấn mạnh từ đầu rằng bài viết này không phải do tôi viết, cũng không phải là trải nghiệm thực tế của tôi. Lý do mà tôi lấy bài viết này về để đặt trong blog của mình là bởi vì nó quá truyền cảm hứng, quá tuyệt vời. Tôi muốn được đặt bài viết này ở đây để lưu trữ, để được đọc dễ dàng hơn bất cứ lúc nào. Thật tiếc là mãi tới năm 2019 thì tôi mới biết về chuyến đi tuyệt vời này khi mà nó đã xảy ra từ năm... 2016. Nhưng không sao, muộn còn hơn không.
Văn phong của bài viết được tôi hoàn toàn giữ nguyên, chỉ biên tập lại lỗi chính tả, sắp xếp lại hình ảnh cho dễ xem hơn. Và điều tuyệt nhất là bạn có thể đọc một lèo từ đầu tới cuối toàn bộ nội dung của chuyến đi, trong trường hợp bạn không thích phải đọc những comment khác. Các bài viết được đánh số thứ tự đúng như trong topic gốc.
Đây có thể xem như nhật ký hành trình của 2 cô gái trẻ tên Ngân (sn 1992) và Tuyết. Chỉ với 2 chiếc xe đạp, 2 cô gái nhỏ nhắn này đã đạp từ Hà Nội qua tới Lào, Thái Lan và Campuchia. Chuyến đi kết thúc tại Đà Nẵng gây khá nhiều tiếc nuối cho người đọc. Hy vọng trong tương lai sẽ còn được đọc tiếp những chuyến đi mới của hai bạn.
Bài đăng gốc được đăng trên diễn đàn OtoFun bắt đầu từ ngày 12/9/2016: [CCCĐ] Đạp xe từ Hà Nội - Lào - Thái - Cam - Sài Gòn - Đà Nẵng. Chi tiết chuyến đi được đăng dàn trải qua 77 page nên hơi khó đọc. Tất nhiên đọc trong forum thì vui hơn vì sẽ thấy được nhiều bàn luận sôi nổi của mọi người.
Một bài báo viết về Ngân: Cô gái Việt du lịch bằng xe đạp qua 4 quốc gia
Bêm dưới là video bạn Ngân được phỏng vấn trên Đài truyền hình quốc gia
Link video gốc: https://vtv.vn/video/cuoc-song-thuong-ngay-05-10-2016-176887.htm
Link video gốc: https://vtv.vn/video/cuoc-song-thuong-ngay-05-10-2016-176887.htm
#1
Chuyến đi này cháu tính đi một mình, nhưng lúc sắp đến ngày đi thì đứa bạn thân cháu nó lại thất nghiệp, hehe, nên lại thành 2 đứa. Ngày trước cháu đạp xe xuyên Việt bằng con xe cào cào mua lại hết 500k của cháu, lần này có nhiều hơn tí cháu tính mua lại con xe nào khỏe khỏe là OK. Lên diễn đàn hỏi các cụ xem có biết chỗ nào mua xe rẻ không, thì được cụ thuyphongthanh trên diễn đàn tặng con Giant ATX670 của cụ ấy, còn cái Tuyết thì được cụ vanvan273k cho mượn xe.
Vì mấy đứa chơi thân nó có đạp xe qua mấy nước đấy rồi. Nó bảo cháu không phải lo gì con người bên đó họ hiền lành tốt bụng lắm. Cháu nghĩ nó đi được thì mình cũng đi được, thế là đi. Cháu bảo con bạn mày đừng mang nhiều quần áo đấy, nặng lắm, mang 3 bộ thôi. Thế là với 3 bộ quần áo, ít đồ sửa xe, rất nhiều mì tôm, cồn, bếp, và 1 cái lều 2 đứa bắt đầu lên đường.
Bảo 5h phải khởi hành rồi mà đến mãi 5 rưỡi hai đứa mới bắt đầu đi, sáng nay trời có vẻ mát mát. Đạp được chắc khoảng 30 cây 2 đứa nghỉ, vào xin nước, trời bắt đầu nắng, mấy cô ở đấy còn cho hai đứa mấy quả mận nữa.
Cách thành phố Hà Nam khoảng 5 cây thì 2 đứa nghỉ trưa, nghỉ trước nhà một cô có cái cây to vật, gió mát cứ như hai đứa đang nằm điều hòa. Trưa nay hai đứa ăn mì, đói quá ăn hẳn 3 gói :)). nấu xong mới biết là mình thông minh quá, không có bát thì thôi, đũa cũng không có luôn, thế là lại vào nhà cô gần đấy mượn đũa. Cô kể hôm nọ cũng có 2 đứa đạp xe xuyên việt qua đây, nó vào xin cơm, trời, hai thằng này được, cháu nghĩ bụng phải học tập nó.
Nồi mì Omachi của cháu :) |
Hai đứa ngủ hẳn đến 3 giờ mới bắt đầu đạp tiếp. Hai đứa thấy cái chợ nào cũng tạt vào tham quan, hehe, một buổi chiều vào hẳn hai cái chợ. đạp đến cách thành phố ninh Bình thì trời gần tối, thế là hai đứa dắt xe vào một cái ngõ gần đấy xin ngủ nhờ, nhưng các cụ ạ, thấy ai cũng nhìn cháu một cách cảnh giác kiểu, mày định làm gì, lừa gì của tao. Hỏi mấy nhà không được, cháu nghĩ bụng ở việt nam mà không xin ngủ được thì sang bên đấy sao xin được. Lại hỏi chùa, họ chỉ cứ đi ra cánh đồng là nhìn thấy. Trời, từ xa cháu đã nhìn thấy chùa rồi, nhưng cũng hơi sợ, thấy tối um rồi mấy cái mộ nằm gần đấy, nhưng vẫn cố đi vì tối rồi, không muốn tìm cái chùa khác, đi gần thì nghe thấy tiếng người nói chuyện rôm rả, hết sợ luôn.
Vào nhìn thấy mấy bác, và sư cô, mình xin thầy cho ngủ nhờ, Thầy bảo tao biết chúng mày là ai, nhỡ đêm đang ngủ chúng mày làm gì thì tao biết làm thế nào. Mình bảo luôn thầy ơi con có chứng minh thư, hộ chiếu, thầy cho con ngủ đi. tối quá rồi giờ bọn con không biết đi đâu. Ầy, cuối cùng cũng OK, 2 đứa đi tắm xong. Thầy hỏi: "có ăn cơm không ?". Trời, cháu chờ mỗi câu này của thầy à. Cháu bảo "Nếu được ăn thì tốt quá ạ!". Thầy cho 1 quả mướp, 3 quả trứng vịt, tự nấu. Rửa bát, xong đi ngủ, thế là kết thúc ngày đầu tiên đạp xe của cháu.
Đây là bữa cơm tối của bọn cháu, cháu ghét trứng vịt thế mà ăn chả còn gì, ăn xong thầy còn cho đồ tráng miệng. |
#41
Cháu lười viết lắm các cụ ạ nhưng có hứa với cụ thuyphongthanh và cụ vanvan273v là khi về viết một bài, mà chả biết viết thế nào, nên đành kể lể vậy, mặc dù rất lủng củng ạ. Ngày trước cháu học dốt văn nhất lớp, hehe, nên giờ viết lộn xộn, lung tung hết cả, ảnh thì chụp bằng con stupid phone Lumia 625 nên hơi mờ, các cụ thông cảm nhé. Vì cháu không viết nhật kí, nên giờ vừa viết vừa nhớ lại nên hơi lâu các cụ ạ.
Sáng hai đứa 5 rưỡi dậy, bảo chụp ảnh với thầy, trời, thầy bảo chờ thầy tí, thầy vào thay hẳn cái áo cà sa của thầy, hehe, chỉ để chụp ảnh với hai đứa, thật hạnh phúc.
Còn đây là bữa sáng thầy cho hai đứa |
Bánh thầy cho hai đứa mang đi |
Hai đứa hỏi thầy chùa Bái Đính có gần đây không, thầy bảo gần lắm đi hết cái đê là đến, khoảng 5 cây thôi, thế là hai đứa hí hửng lắm, chào thầy rồi đi. Cháu đi trên con đường ven đê mà thầy bảo, đi được khoảng 5 cây số rồi mà vẫn chưa thấy chùa đâu, hỏi một bác thì bác bảo còn xa lắm khoảng 17 cây nữa, trời lúc đấy vừa đi vừa nghĩ, sao 1km của thầy bằng hẳn 5km của con, hầy đau lòng quá.
Cuối cùng cũng đến chùa, trời thì nắng các cụ ạ, họ bảo đi xe điện lên chùa mất tiền, mà cháu thì rát muốn giữ sức lúc nữa còn đạp, nhưng ai bảo cháu là đứa nghèo nhất thế giới, nên lại đi bộ lên chùa vậy.
Tham quan xong hai đứa đi được khoảng 30 cây nữa thì nghỉ trưa, thật ra chỗ này rất nóng, nhưng mệt nen cháu vẫn ngủ ngon lắm, trưa nay cháu vẫn ăn mì các cụ ạ. Chiều nay cũng nắng lắm hai đứa cứ đạp được 1 tiếng lại nghỉ, lại tạt vào cái chợ ăn chè.
Đạp đến tối, trời rất mát, nên hai đứa quyết định đạp thêm khoảng 20 cây nữa rồi nghỉ, vì chặng Thanh Hóa - Nghệ An rất nắng, đạp đến khoảng 8h thì trời bắt đầu gió to, hai đứa vào một cái chùa xin nhưng không được, hỏi mấy cô chú gần đấy,họ bảo đi thuê nhà nghỉ, chứ chùa gần đây không có. Cháu lại bắt đầu trình bày hoàn cảnh các kiểu, được một cô tốt bụng dẫn vào nhà chú ở gần đấy, cô bảo họ cho thuê phòng trọ nhưng giờ có người về nên phòng đấy bỏ không, vào trả họ mấy chục tiền điện nước là OK. Vào đến nhà rồi cháu cũng kể chuyện với gia đình chú ấy, nhưng cô chú cứ bảo là đừng đi, không thể đi được, chú có bạn bên đấy họ về họ kể chuyện bên đấy lộn xộn lắm, toàn bắt người đi làm thuê cho họ thôi. Cái đứa bạn cháu nó cũng hơi sợ, nhưng lúc đấy, cháu chỉ nghĩ là, cháu phải đi, để mình được trải nghiệm, chứ không phải qua lời kể của người này, người kia, hehe, đi rồi mới thấy, chỉ khi ở nhà mới có nhiều nỗi sợ như thế, chứ đi rồi, thấy mọi nỗi sợ chỉ do mình tưởng tưởng ra. Ầy cuối cùng cũng được đi tắm rồi ngủ, đến Thanh Hóa rồi, không biết mai có cố đạp đến Vinh được không.
Sáng nay dậy, cô chú ở nhà vẫn còn ngủ, hai đứa nhẹ nhàng chuẩn bị đồ. Lúc đi thì cô dậy. Chào cô, hai đứa đi. Đến BigC Thanh Hóa thì nghỉ.
Nhưng lúc nào hai đứa cũng phải chuẩn bị tinh thần là bên Lào còn nắng hơn. Cháu đi cái chặng Thanh Hóa, Nghệ An không biết bao nhiêu lần, thành ra cũng hơi chán. Hai đứa đạp cách thành phố tầm 50 cây thi nghỉ vì trời nắng quá.
Cháu vào một nhà dân xin nước các cụ ạ. Họ không cho, trời, cháu có xin cái gì to to tí không cho còn đỡ buồn, đằng này hẳn một chai nước. Cháu buồn lắm. Mà nhìn hai đứa trông đáng thương như vậy mà không cho. Huhu. Đành lóc cóc xin nhà khác. Cuối cùng cũng cho cháu nước giếng cụ ạ. Thật đáng buồn. Thôi nước giếng cũng OK. Nấu mì vậy.
Chiều mát mát, cháu đang đạp, thì gặp một đám học sinh nó đi học về, nó chào cháu bằng cô, sặc, tí ngất, huhu, cháu bảo nhìn chị như này mà gọi bằng cô à, gọi chị đi, chúng nó hỏi chị đi làm gì, có được gì không? Câu hỏi mà cháu nghe nhiều nhất trong mấy ngày hôm nay. Sau hàng ngàn các câu hỏi vì sao thì các em í cũng đi, thật đáng yêu mà.
Thật sự càng vào miền trung thì càng nắng, mà lạ thật đáng lẽ đến chiều thì cháu phải hết sức chứ, nhưng càng chiều lại càng đạp khỏe, hehe, chắc mát quá :)
Cuối cùng cũng qua Thanh Hóa, sang Nghệ An rồi, nhưng chắc hôm nay hai đứa không đến Vinh được rồi. Trời tối nên hai đứa đi xin ngủ nhờ, hỏi chùa thì họ bảo xa, thế là cháu xin ngủ nhờ nhà dân, xin 5 nhà các cụ ạ, nhưng không được. Cháu bảo xin nốt nhà này không được thì hai đứa phải ngủ nhà nghỉ rồi. May quá, xin đến nhà thứ 6 thì được. Chủ nhà là hai anh chị tốt bụng, có hai đứa bé đáng yêu...
Anh chị bảo nhà hết cơm mất rồi, hỏi ăn chưa, nếu chưa ăn, thì để anh chị nấu, rồi rán trứng ăn tạm, anh chị thật tốt bụng. Cháu chỉ nghĩ thôi, là anh chị nhìn hai đứa em xem có tí nào là no đâu, mỗi là chưa viết chữ "hãy cho tôi ăn" lên mặt thôi à. Nhưng cháu không muốn anh chị lại phải lách cách đi nấu cơm, nên cháu lại nói dối lòng mình bảo anh chị em có nhiều mì tôm lắm, em ăn mì thôi.
Rồi ạ, cuối cùng hôm nay cũng kết thúc cái tỉnh dài nhất thế giới, chắc hôm nay hai đứa cũng đi được hơn trăm cây tí :)
Hôm nay chỉ đạp 40 cây đến Vinh, tầm 10 giờ thì đến Vinh. Hai đứa vào xin ăn, ngủ ở chùa Cần Linh, ngày trước cháu đạp xuyên Việt có xin ngủ rồi. Hai đứa quyết định nghỉ ngơi mai đạp tiếp, ngủ đến chiều hai đứa lang thang Vinh một tẹo, nhưng phải công nhận Vinh nắng nóng quá, mà mấy chị sao trắng thế.
Hai đứa lên mạng tìm chỗ sửa xe địa hình ở Vinh, để lắp cái chân chống, thấy không có chân chống bất tiện quá. Ở trên diễn đàn phượt có giới thiệu đến chú Hà Linh. Hai đứa qua cháu bảo lắp chân chống, mà thấy chú bảo dưỡng lại xe cho hai đứa. Chú kể chú với vợ chú cũng vừa đạp sang Bangkok về, thật ngưỡng mộ quá. Chú dặn dò đường đi các kiểu cho hai đứa, rồi còn đưa hai đứa về gần đến chùa, bảo gửi tiền sửa xe cho chú bảo không lấy, bao nhiêu đâu mà lấy. Có thể đối với chú là nhỏ, nhưng lúc đó chú thấy cảm động lắm. Nhưng cảm động quá quên mất không chụp ảnh với chú rồi, sang Lào chú gọi mấy lần hỏi thăm nữa.
Ngày hôm nay đạp ít nên cũng không có gì kể ạ
Nhật ký ngày thứ 5
Hôm nay hai đứa phải đi hơn 100 cây, chú Hà Linh bảo, gần biên giới toàn dốc thôi, nên hai đứa phải đi sớm, vì chú có người quen ở trên biên giới nên tối xin ăn nhờ ở nhờ đó
Cháu đi qua một cái đường nhỏ, thấy họ họp một cái chợ nhỏ, trời, đúng kiểu nhà nào có gì thì ra bán nấy í, cháu quyết định dừng lại tham quan, cuối cùng mau được một bó rau muống. Cháu thành người nổi tiếng ở cái chợ này luôn, ai cũng hỏi, hehe.
Các cụ không biết tâm trạng lúc cháu mua được quả mít nó vui thế nào đâu. Nhưng chỉ đi được một đoạn cháu đã hối hận rồi. Quả mít nó phải nặng 5, 6 cân mất, thế mà cháu lại đèo nó từ giờ đến lúc nghỉ trưa, trời thì đang nắng đến mức cháu sắp thành một con khỉ cháy rồi. Thôi đành cố đi vậy, chả nhẽ lại lôi ra ăn, nhưng vừa ăn no xong mà...
Cháu thấy tình trạng mình đang đạp với tốc độ 5km/h mất, bằng cô đi xe mini đang đi chợ về, mà cháu phải kể với các cụ là lúc đấy đã 10h rồi, cô í đi cạnh cháu, cô bảo về nhà cô nghỉ ăn cơm, nghỉ trưa, chứ ở đây nắng lắm, giờ này không đạp được đâu. Được ăn cơm, cháu vui lắm, nhưng hôm nay cháu phải đạp hơn trăm cây cơ mà, lại phải lên đèo nữa. Lý trí đã chiến thắng, nên cháu chỉ vào uống nước thôi.
Các cụ ạ, biết thế cháu ăn cơm thịt ở nhà cô ấy đi. Trời ơi cháu đi được khoảng 8 cây phải nghỉ vì nắng quá, đoạn này thì nhiều dốc. Hehe, hôm nay cháu ăn trưa bằng mít, cháu ngủ trưa trước cửa nhà một chị. Lúc đấy thấy không ai cả nên mang mít ra ăn. Lúc chị ấy về nhìn thấy cảnh hai đứa ăn mít chắc choáng lắm. Nhưng chị ấy rất tốt bụng cho nước uống, rồi là mang quạt cho hai đứa quạt, sang chảnh quá.
Cháu không nhớ chị ấy bảo cháu như thế nào nữa mà hai đứa quyết định ngủ đến hẳn 3 rưỡi mới đi, quá muộn cho cuộc tình, mà cuối cùng đã không đến được nơi như dự định.
Cháu xin nước nhà cô này, cô cứ bảo ở nhà cô ngủ xong rồi mai đi, mà giờ có 5h, giờ là lúc đạp được nhiều nhất, nên cháu đã từ chối thịnh tình của cô ấy.
Cháu rất yêu quý con người ở Hà Tĩnh ạ, Cháu thấy hầu như mọi người rất thật thà và tốt bụng. Đạp đến tầm 6h cháu quyết định nghỉ ở chỗ có suối gì ấy ạ, cũng nổi tiếng ở đấy.
Định tắm xong xin ngủ nhờ nhà dân gần đấy vì còn khoảng 12 cây nữa nhưng toàn đèo không có nhà dân, nhưng ra suối, thấy toàn các chú tắm, sợ quá.
Cháu đứng trươc cửa một cái nhà nhỏ, thấy một chú ra hỏi chuyện gì đấy, cháu xin chú ấy ngủ nhờ thì chú bảo đây là trạm kiểm lâm, có mỗi mình chú ở đây, chú bảo đi vào đây. Hô hô, các cụ ạ, sao trạm kiểm lâm như nhà dân vậy, để ý thì thấy cái bảng treo trước cửa nhà đây.
Chú bảo cứ vào đây, cháu bắt đầu sợ, nghĩ ngủ nhà có đại gia đình ở đây, chứ mỗi mình chú ở đây, thì hơi sợ. Nhưng nghe cách chú nói chuyện có hai đứa con gái đang học ngoại ngữ. Ngồi nói chuyện một lúc, theo cảm nhận của một đứa ngu ngốc như cháu thì chú ấy là người tốt nên cháu quyết định ở lại với tâm trạng hơi hơi sợ. Chú bảo ở đây có rau, trứng gà, cho hai đứa nấu mì. Hôm nay chú cũng ăn mì vì có một mình.
Vậy là mai được sang Lào rồi ạ, hihi.
Giờ cháu dậy không phải đặt báo thức nữa rồi, cứ 5h là cháu tỉnh rồi, ra ngoài thấy chú vẫn ngủ, hai đứa chuẩn bị đồ xong thì chú dậy. Chú bảo hai đứa ăn sáng đã rồi đi, nhưng cháu bảo đi sớm cho đỡ nắng. Các cụ ạ, cháu phải nói là càng gần biên giới dốc càng cao.
Cháu cứ cố mãi để được xuống dốc mà chả thấy dốc xuống đâu, thế là đành đi xuống dắt một lúc lại đạp. Trời sáng sớm se lạnh rất thích.
Cháu vào xin nước ở chỗ trạm kiểm lâm, xong ngồi nói chuyện với mấy chú ở đấy. Chú hỏi hôm qua ngủ ở đâu, cháu bảo ngủ ở chỗ trạm kiểm lâm ở dưới đấy, hỏi ông ý tên gì, cháu bảo chú ấy tên Bình. Chú ấy bảo đúng rồi, thằng đấy nó bị vợ nó bỏ theo trai, bị điên tình 2 năm vừa đi chữa khỏi về đấy. Nhưng thỉnh thoảng kích động lên là nó không biết gì đâu. Tim đập, chân run là cảm nhận lúc ấy của cháu nhưng nghe chuyện xong thấy rất buồn, cứ nghĩ đến hình ảnh chú ấy gầy còm, lủi thủi một mình ở đó, ăn mì tôm cho qua bữa, nhưng may là đổi lại chú có hai cô gái rất xinh, ngoan ngoãn, học giỏi, chú cứ khoe mãi hai đứa. Cháu vẫn gọi điện hỏi thăm chú, nghĩ nhất định sẽ có một ngày cháu qua thăm chú ấy.
Lúc sắp lên đến cửa khẩu, đang đi qua một cái lán cháu ngửi thấy mùi cá kho, trời lại se lạnh, hehe, nên cháu quyết định vào xin cơm, vì sáng nay cháu ăn lương khô nên rất đói. Cô ấy rất tốt bụng nhưng cô bảo đang nấu thịt, với cá sắp chín rồi, nhưng canh chưa nấu. Hehe, thịt ư, cháu thích, lâu chưa được ăn thịt, quên mất mùi vị của nó rồi.
Nhưng cô bảo nấu canh lâu lắm hai đứa ăn trước đi, thế là cháu ăn luôn. Đây là bữa cơm ngon nhất trong mấy ngày nay của cháu.
Thế là cháu đã lên đến nơi, cái đèo này Hải Vân làm sao mà địch được, cứ phải gọi nó bằng ông nội, còn cái đèo ngày mai cháu đi là cụ :)
Ngồi nghỉ mấy chú này cứ hỏi chuyện. Chú cứ bảo không tin hai đứa đạp được xe lên đây, rồi chú còn đi thử xe, hihi.
Cháu lên đến nơi chắc tầm 11h. Trời rất mát nên hai đứa làm thủ tục đi luôn. Cháu xin nước của mấy chú lái xe tải ở đấy, mấy chú bảo lúc tao đi qua, tưởng mày là người Lào, nên không gọi chứ người Việt Nam tao gọi cho đi nhờ. Trời ơi chả nhẽ cháu lại mặc cái áo: "Tôi là người Việt Nam" đằng sau. Đen quá mà, mới có mấy ngày thôi à.
Cháu nhớ ngày trước cháu cũng đạp xe, đen lắm, lại còn cắt tóc ngắn cụt nữa, đi vào chợ Đông Ba ở Huế, ai cũng chào cháu bằng tiếng Thái. Cháu toàn phải quay lại nói với họ cháu là người Việt Nam mà. Mà vẫn có một chú đuổi theo chú bảo chắc chắn bố con, hoặc mẹ con là người Thái, không thể là người Việt tất được. Trời ơi cháu 100% người Việt Nam đây. Đúng là lúc đấy cháu ngẫn luôn. Các cụ ơi cuối cùng cháu cũng được sang nước ngoài, một đứa dân tộc được sang nước ngoài rồi, haha.
Nhưng vì cháu vui quá, ngu quá, không biết tìm từ nào để miêu tả sự ngu ngốc của cháu nữa. Tóm lại là cháu quên không đóng dấu ở cửa khẩu Lào ạ. Cháu cũng không biết đến tận khi sang đến cửa khẩu ở Thái rồi cháu mới biết. Đó lại là một câu chuyện rất dài nữa, để được tiếp tục đi. Nhưng lúc đấy đang đi với tâm trạng rất háo hức, cháu gặp ai cũng chào, sa bai dy. Kiểu sang Lào mình thành người nước ngoài rồi ý, hí hí.
Cháu gặp một chú đi bộ đi làm qua chỗ cháu, cháu mới chào sa bai dy, xong quay sang nói chuyện một câu với cái Tuyết. Hehe, chú ý bảo xin chào, cháu giật mình, hỏi chú ơi chú là người Việt Nam ạ, chú bảo không chỉ biết tiếng thôi, thì ra người Lào nhiều người biết tiếng Việt. Cháu hỏi chú là "xin ngủ nhờ ở chùa" bằng tiếng Lào như thế nào, đến giờ cháu vẫn nhớ như in câu ấy "khó non vắt khu ba" các cụ ạ.
Đến chiều hai đứa xin ngủ, cháu thấy mấy cái quán ở đây rất nhiều quán viết tiếng Việt. Cháu thử vào một quán hỏi xem như thế nào, nhưng họ chỉ cháu ra nhà nghỉ. Đến quán thứ hai thì cô ấy bảo, cho ngủ một phòng nhà cô ấy lấy 50.000 kip mà cũng không phải phòng ấy ạ, thế là gần 150k. Cháu bảo cháu cảm ơn, cháu nghĩ đi xin ngủ chủa xem sao, lúc nào cháu cũng tính nếu không còn cách nào cháu mới ngủ nhà nghỉ.
Cháu vào chùa, gặp một bác, cháu chào xong cháu ra dấu xin ngủ nhờ, nhưng bác không hiểu lắm. Cháu lại bảo "khó non vắt khu ba" bác ấy hiểu xong bác ấy gật, chỉ hai đứa vào bên trong chùa. Xếp đồ đạc xong cháu muốn đi tắm mà không biết phải bảo đi tắm như thế nào, quên mất không hỏi chú lúc nãy, chỉ nghĩ đến ăn với ngủ ;))))). Thế là cháu tả cho bác ấy hiểu, chắc lúc ấy cháu giống một con khỉ lắm, nhưng sau một hồi thì bác ấy cũng hiểu.
Cháu vào chùa nhưng không thấy thầy sư nào đâu, mãi lúc tắm ra mới thấy. Lần đầu tiên nhìn thấy thầy sư ở Lào, cháu chỉ có cảm nhận là "ôi sao mấy thầy ăn mặc sexy quá". Mãi về sau cháu mới biết ở đây chùa chỉ có các sư thầy, chứ không có sư cô. Vì hai đứa may mắn hôm nay là ngày lễ gì đó, nên có các bác đến tụng kinh nên cháu mới được ngủ lại. Tối nay hai đứa lại phải ăn mì rồi, vì cơm ở đây tận 20.000 kip một suất. cháu nấu mì ngoài sân. Đang nấu thì một đám trẻ con đến nó cứ đứng nhìn cháu, lúc cháu ăn cháu mời thì chúng nó không ăn, nhưng cứ đứng nhìn bọn cháu ăn, cứ như cháu là sinh vật lạ í.
Ăn xong một lúc thì thấy các sư thầy, rồi thanh niên, trẻ con, cầm nến rồi hoa, đi vòng quanh chùa, hehe, cháu cũng đi theo, nhưng không hiểu đây là lễ gì. Họ đi được ba vòng thì dừng lại trước tượng bồ tát rồi đặt hoa, nến tại đó, rồi ai về nhà nấy :)
Còn các bác gái vẫn ở lại, Thật sự là cháu rất mệt, ở chùa không có phòng, chỉ có chính điện cháu ngủ tại đó với các bác. Xong tầm 3 giờ cháu thấy tất cả mọi người cả sư thầy tụng kinh, xong cứ đi vòng quanh, hai đứa nằm ở giữa.
Trời lúc đấy cháu nghĩ có nên ngồi dậy không, nhưng giờ mới có 3h, cháu thấy họ cũng không gọi cháu dậy, nên cháu kệ vậy, lại ngủ tiếp, mặc dù tiếng tụng kinh cũng rất to, thế mà hai đứa vẫn ngủ được.
Ảnh thì mờ, mà viết cũng lủng củng quá, nhưng cháu viết bằng tất cả cảm xúc của cháu đấy ạ.
Tối qua trời mua rả rích, đến lúc 5h cháu dậy trời vẫn mưa, chờ 30 phút không thấy ngớt, hai đứa đành mặc áo mưa vào đi. Trước khi đi cháu muốn vào chào các thầy rồi đi, mà tìm mãi không thấy, nên hai đứa đành đi vậy. Trước lúc đi hai đứa được một bác tốt bụng cho bánh.
Hôm nay phải đến được Nahin, thấy họ bảo cách Lak sao hơn 80km, vì biết hôm nay phải đi nhiều dốc rồi đèo, nên hai đứa không dám la cà nhiều. Nhưng nói thế, khi cháu thấy mấy cô đang bán dưa chuột cháu lại không nỡ lòng nào đi qua, nên hai đứa lại vào tham quan tí vậy. Cháu nhìn thấy mấy quả dưa chuột to vật, chả giống dưa gang, cũng chả giống dưa chuột, nhưng chắc chắn nó là dưa, nên cháu gọi nó là dưa chuột ;) Cô í bảo 3 quả 5.000 kip (1 kip bằng 2.700 VNĐ). Cháu thấy đắt quá, nhưng vẫn muốn ăn, nên mặc cả. Nhưng cháu chỉ biết mỗi câu "Cái này bao nhiêu tiền?", nên cháu dùng hành động, hehe. Chỉ vào 3 quả dưa chuột rồi giơ 3 ngón tay, bà í cứ lắc đầu mãi, cháu cứ nài nỉ mãi bằng khuôn mặt đáng thương của mình, cuối cùng cô ấy cũng bán cho cháu.
Cuối cùng cháu cũng phát hiện ra ưu điểm của mình đó là có khuôn mặt đáng thương. Hồi cháu ở Bangkok cháu chỉ cần ngồi im ở một chỗ thôi, mà không biết chú này thấy cháu trông thiểu năng quá hay sao, mà chú mua nước đồ ăn các thứ cho cháu.
Nhưng mọi thứ đã hết yên bình kể từ khi cái xe cháu nó cứ kêu, rồi nặng ơi là nặng. Cháu đành phải dừng lại kiểm tra xem nó làm sao, thì ra cái phanh nó bị kẹt vào bánh xe. Lúc này chính là lúc trí thông minh cháu được thể hiện đây. Hehe, cuối cùng cũng biết cách sửa, là cháu tháo ốc ra rồi nhả bớt dây phanh ra là OK.
Hai đứa giờ lấy dưa chuột ra ăn. Đúng là dưa Lào có khác, ngọt ơi là ngọt, chả giống dưa Việt Nam tí nào, hihi.
Cái đèo này đúng là đèo hôm qua phải gọi là bố rồi. Cháu không biết mình leo lên như thế nào nữa, nhưng chỉ biết là mệt đến mức không thèm chụp ảnh, ngắm cảnh luôn. Hai đứa nằm vật luôn trên đỉnh đèo, ngủ tầm 30 phút rồi tiếp tục đi, vì sợ trời tối không đến được nơi. Ở Lào ít nhà quá, cháu sợ phải ngủ ngoài đường lắm, cháu đáng yêu như thế này cơ mà.
Cháu thích nhất cảm giác lúc này đây, cảm giác thật là yomost, thật sung sướng. Ít nhất cái đèo này còn được thả đèo, chứ cứ như cái đèo hôm qua, có lên mà không có xuống, thật làm con người ta đau buồn mà. Mỗi lúc mệt cháu lại nhớ món bún đậu mắm tôm quá, đứa nào nhắn tin hỏi thăm, cũng bảo tao thèm bún đậu, về cho tao đi ăn...
Xuống đèo, hai đứa lại ngồi nghỉ, bên kia đường là một gia đình đang ăn cơm. Cháu đang thầm cầu mong là họ hãy mời cháu vào ăn cơm đi, từ sáng giờ cháu mới được mấy cái bánh với mấy quả dưa chuột thôi à. Chắc họ đang đọc được lời cầu mong của cháu, hoặc họ nhìn thấy cháu đáng thương quá, nên họ vẫy cháu vào, cháu vào luôn. Cái Tuyết nó cứ cười mãi. Cháu chạy vèo vào nhà luôn. Họ chỉ cháu vào nhà rửa tay. Hehe, lâu lắm không có cảm giác ăn cơm lại phải rửa tay. Rửa tay xong ra cháu mới biết, họ ăn xôi, xôi cũng ok, càng chắc dạ. Nhưng các cụ ơi, cháu là một đứa ham ăn nhất thế giới này, nhưng cháu phải công nhận đồ ăn ở Lào thật kinh khủng, khó ăn quá. Cháu cố ăn được mỗi món canh xu xu không biết họ nấu như thế nào nữa, hehe. Cháu vẫn phải cố ăn 2 bát, để có sức đạp.
Cảm ơn cả gia đình chú, bọn cháu lại tiếp tục hành trình. Đang đi qua một hồ sen thấy mấy em đang bắt con gì ấy. Cháu dừng lại chụp ảnh em ấy. Thấy mấy em ý hái hoa sen, không biết làm gì, thì ra là lên tặng hai đứa, mấy em rất xinh, duyên.
Đây là cái chợ cháu tạt vào, cháu không biết miêu tả như thế nào với vốn từ ít ỏi của mình nữa, Vào trong chợ đập vào mắt cháu là mấy con sóc với một con chim đang nằm trên cái sạp. Ôi thôi ngất mất, nhìn chúng nó cứ như đang ngủ ấy, thế mà họ nỡ ăn mấy con vật đáng yêu ấy.
Rồi thì dế, các loại côn trùng, ếch các kiểu, thật kinh khủng. Cháu chẳng thấy thịt gà, lợn ở đâu trong cái chợ này cả. Cháu vào chợ mà cả chợ xôn xao, ai cũng nhìn, rồi cười, vì cháu cứ nhìn mấy con chồn, rồi lè lưỡi. Không biết tả như thế nào cho họ hiểu là cháu thấy nó thật kinh khủng.
Trời gần tối, cháu thấy có một anh bán bánh bao. Hỏi bao nhiêu một cái bằng tiếng Lào, mà anh ý bảo 5.000 kip. Cháu quay sang bảo cái Tuyết sao đắt thế nhỉ. Anh ý bảo luôn "không đắt tí nào". Haha, lúc đấy cháu vui quá, thế là được mặc cả, trình bày hoàn cảnh bằng tiếng Việt rồi. Cuối cũng anh ý bán cho hai đứa 2 cái với giá 5.000. Cháu đứng ăn rồi còn hóng hớt được anh ý là người Huế, sang đây bán hàng được 2 tháng rồi. Cháu đứng một lúc mà anh ấy bán được bao nhiêu bánh. Thấy mấy chị Lào thật giàu mua cai bánh này với giá hẳn 8.000 kip liền. Lúc đấy cháu nghĩ hay sang Lào làm ăn nhỉ :)
Vì thấy chùa gần đó hai đứa vào xin ngủ. Cháu thấy chùa ở Lào họ làm cái cổng rất kỳ công, nhưng kiến trúc bên trong thì rất sơ sài. Cháu biết mỗi câu cho xin ngủ bằng tiếng Lào, hôm qua nói ở chùa kia thì họ hiểu, mà chùa này mấy thầy không hiểu. Thế là cháu đành dùng hành động, cuối cùng thầy cũng hiểu.
Nhưng thầy hiểu xong thì cháu lại không hiểu thầy có cho cháu ngủ không. Cuối cùng có một bác ở đấy biết tí teo tiếng Việt bảo được, rồi dẫn cháu ra, ngoài cái chòi, thật ra không phải cái chòi. Cháu không biết tả như nào, nhưng tóm lại chỗ đấy chỉ có mái che thôi ạ.
Cháu cắm lều tại đấy, vì sợ đêm mưa hắt, cháu muốn sạc pin điện thoại. Thầy bảo cháu cứ ngồi đấy, cháu ngồi được một lúc thầy dăng dây điện ra, mặc dù chân thầy đi lại khó khăn nhưng thầy cứ đi lại, lấy gối rồi chăn cho hai đứa. Rồi thầy tự nhiên hỏi what your name cháu nghe mãi thì ra thầy hỏi tên, hihi, cháu nói tên, xong thầy giới thiệu tên thầy, lại hỏi tuổi, rồi giới thiệu tuổi của thầy. Xong vấn đề quan trọng nhất cháu hỏi thầy đi tắm ở đâu thì thầy không biết ạ, cháu đành tả, mãi thầy mới hiểu.
Cháu cắm lều xong, đang chuẩn bị đi tắm, thì có một bác trông rất thật thà xuất hiện. Cháu tưởng bác sang hỏi chuyện, xong mãi cháu mới hiểu ra, bác bảo sang nhà bác tắm, rồi ngủ. Lúc đó cháu cũng không muốn lắm vì dựng lều rồi. Nhưng bác bảo sang nhà bác được ăn. Trời sao bác không nói sớm, làm cháu tốn bao nhiêu nơ-ron thần kinh để nói chuyện với bác mà hai bác cháu không hiểu nhau.
Cháu bảo cái Tuyết thu dọn đồ đạc sang nhà bác luôn. Tất nhiên là cháu hỏi thầy xem sang nhà bác có OK không. Thầy bảo OK, thế là cháu chào thầy đi luôn. Định tối nay hai đứa chỉ đi ngủ với cái bánh bao trong bụng thôi, không ngờ lại được ăn cơm, hí hí.
Cháu cứ tưởng nhà bác gần nhưng cháu phải đi bộ hơn cây số mới đến nhà bác. Về đến nhà bác mới biết là chồng bác ấy chính là bác biết một chút tiếng Việt lúc nãy.
Về đến nhà thấy nhà bác rất nhỏ, nhà bác còn có 2 cô con gái rất xinh nữa ạ. Bác hỏi ăn cơm hay ăn xôi, cháu bảo ăn cơm, nhưng tưởng nhà bác có cơm luôn, nhưng không phải nhà bác ăn xôi vào buổi tối cơ, thì ra ở Lào, họ lại hay ăn xôi. Cháu lại bảo cháu ăn xôi. Vậy là bác bảo hai đứa đi tắm, cháu đi tắm vào thì được 2 cô gái nhà bác dọn cơm sẵn cho hai đứa rồi, hai đứa rất ngoan. Bác ấy cứ coi hai đứa như bà hoàng, cháu chỉ muốn đứng dậy làm gì, bác lại sai con gái bác làm, bác cứ ấn cháu ngồi xuống, cảm giác thật hạnh phúc, vì bác ấy thật là tốt bụng, có hai cô con gái cũng rất tốt, đối xử với cháu như những người đã quen biết từ lâu rồi. Nhưng cơm Lào vẫn khó ăn như vậy ạ.
Cháu với bác ấy ngồi nói chuyện hết hẳn hơn 1 tiếng vì chả ai hiểu ai. Bác ấy rất buồn vì cháu không hiểu, huhu, cháu xin lỗi, bác ấy cứ thở dài mãi vì không hiểu, Tuyết nó cứ ngồi cười mãi vì cháu với bác í nói chuyện đúng là rất buồn cười.
Nhưng cuối cùng cháu cũng hiểu được đôi phần là ở cái chùa đấy không an toàn, cháu hỏi là thầy sư xấu à, thì bác cứ xua tay mãi, bảo không phải.
Nhưng tóm lại là, chỉ vì bác ấy biết ở cháu ở đấy không an toàn mà bác ấy đi bộ hơn 1 cây số để dẫn hai đứa không quen biết như hai đứa cháu về nhà cho ăn cho ngủ, cháu rất rất cảm động, thật sự là cháu rất cảm động. Cháu đã tự hứa với lòng mình chắc chắn năm sau cháu sẽ đi xe máy qua nhà bác.
Bác còn trải tấm đệm, vơi chăn đẹp nhất cho hai đứa nằm, cháu xem phim rất chăm chú cùng cả gia đình mặc dù chả hiểu gì, nhưng thôi diễn viên đẹp là OK rồi.
Nhật ký ngày 29/07/2016
Sáng nay trời lại mưa. Cháu chỉ muốn mãi được ở căn nhỏ nhỏ bé mà ấm áp này thôi. Tối qua cháu qua nhà thì gặp chồng của bác, nhưng lúc tắm xong đi ra thì không thấy bác ấy đâu, thì ra là bác đi ngủ nhờ để hai đứa được ngủ rộng rãi hơn. Đến giờ cháu vẫn nhớ như in căn nhà ấy, gia đình ấy, họ có một trái tim thật ấm áp và lương thiện. Cho dù trong chuyến hành trình của cháu sau này cũng được nhiều người giúp đỡ trong lúc khó khăn nhất, lúc mà cháu không còn 1 đồng nào để ăn, nhưng cháu vẫn luôn khắc ghi bóng hình của một người phụ nữ Lào, trông rất khắc khổ, đi bộ trong đêm dẫn hai đứa mà không biết chúng nó từ đâu tới, chúng nó là người như thế nào về nhà mình, chỉ vì sợ ở chùa không an toàn.
Lúc hai đứa đi cả đại gia đình ra tiễn hai đứa. Bác dắt cháu ra ngoài cổng chỉ vào cái biển nhà bác, rồi chỉ vào số điện thoại bảo cháu lưu vào. Rồi bác chỉ thẳng sang cái nhà thờ gần đấy. Lúc đó mãi cháu mới hiểu thì ra là bác bảo thẳng nhà bác sang là cái nhà thờ để cho hai đứa nhớ lần sau tới.
Cháu ôm tạm biệt bác và cả nhà. Đang đi từ xa cháu thấy một đám đông. Cháu vào xem sao thì thấy một ông đang ngồi nói gì đó rất to. Cháu thấy ở dưới bụi cây là cái xe máy với cái xe ba gác. Thấy mọi người nhặt đồ, cháu cũng xuống giúp một tay. Cháu xuống nhặt thấy gà, lợn, cá khô, rau củ, quả đủ cả xách hết lên cho ông. Cuối cùng thấy một cái chân giả của ông cụ nữa. Nhìn cảnh ấy, thấy thật đau lòng, chắc ông cụ đang đi chợ về. Nhặt xong hết cho ông cụ xong ông cụ còn cứ nói với hai đứa thank you very much nữa.
May hai đưa đi vào mùa mưa Lào. Mấy hôm nay bọn cháu đi trời rất mát, thỉnh thoảng lại lất phất mưa nữa. Đi qua một quán cháu thấy bán rất nhiều đồ ăn nên cháu vào hỏi thử. Họ bán 5.000 kip 1 bán bún hôm nay hai đứa quyết ăn một bữa thật sang với hẳn gần 30k cho hai đứa từ khi sang Lào.
Đây là món bún ạ, cũng rất dễ ăn nhưng cháu cứ tưởng bún phải có thịt, vậy mà nó có mỗi nước dùng vơi ít tiết gà. Cháu thấy một bác chạy xe máy qua, nghĩ bụng chắc chắn bác ấy bán đồ ăn nên cháu vẫy bác ấy lại. Ầy, thì ra bác bán bánh mì, cháu tưởng kem cơ, mà lại là bánh mì không các cụ ạ. Bác ấy bán hẳn 3000 kip. Còn bánh mì cho có chút sữa là 5000 kip. Trời ơi, đắt thế này thì chắc cháu chỉ dám hít thở không khí thôi. Sau một hồi trả giá bằng ngón tay cộng với khuôn mặt đáng thương của cháu, cháu đã mua được 2 cái banh mì có sữa với giá 5000 kip.
Nhin khuôn mặt bác ấy lúc bán cho cháu thật buồn cười, kiểu chưa có đứa nào lầy như cháu. Cháu mua rau cải để ăn vơi mì mà chỗ bán rau không có chỗ rửa. Cháu vào một cửa hàng xin rửa nhờ rau, Sau một hồi tả cảnh thì họ cũng dẫn cháu vào trong nhà, cháu tưởng họ hiểu. Cô ấy lấy cái bình nước ra tưới ít nước vào rau của cháu. Trời ơi, cô ấy tưởng cháu đang dấp nước cho rau nó tươi. Lúc ấy thì cháu bó tay luôn, đành phải cảm ơn cô ấy sang nhà khác vậy.
Trưa nay hai đứa ăn trứng luộc với mì tôm rau. Vẫn là món quen thuộc ấy :( Hôm nay đi đường với tâm trạng hơi sợ. Vì tối qua bác ấy cứ nói chỗ nào ấy rất có chữ bok nguy hiểm mà tối nay cháu lại ngủ ở Thabok. Đang đi thấy một anh mặc toàn màu đen bịt mặt kín mít. Lúc đấy cháu cũng sợ lắm, nhưng chả nhẽ lại không đi qua. Đi qua rồi mới thấy mình dở hơi vì anh ấy đang đi làm ruộng, bịt thế cho đỡ nắng, nhìn cháu cứ tưởng quân IS. Mọi hôm đi gặp ai cháu cũng chào, hôm nay chả dám chào ai.
Cháu vào cái chợ này, ai cũng vui vẻ và đáng yêu, họ cứ hỏi cháu rất nhiều, cháu có hiểu gì đâu. Ai hỏi cháu cũng bảo "Vietnam pay Viengchan", biết mỗi từ "pay" nghĩa là "đi".
Cháu mua bánh chuối 1000 kip được 2 cái, mà em bé xinh xắn đáng yêu này, em ấy cứ nhìn cháu mãi đưa cho em ấy bánh thì em ấy không lấy.
Trời gần tối thì cháu đến Thabok. Cháu cảm nhận ở thị trấn này rất lộn xộn, nhưng cháu vẫn thử xem một cái chùa ở đây xem sao. Nhưng vào gần một cái chùa thì cháu thấy rất đông thanh niên ở đó nên cháu cũng hơi sợ. Đi thêm một đoạn nữa thì cháu thấy một tiệm cắt tóc của người Việt Nam. Cháu vào hỏi mấy anh chị ở đây có cái chùa nào gần không, thì anh chị ấy bảo ở đây nhiều nghiện lắm, đừng ngủ chùa.
Vậy là hôm nay cháu quyết định ngủ nhà nghỉ. Bảo anh chị chỉ cho cái nhà nghỉ nào rẻ nhất, anh chị ấy bảo ở đây có mỗi 2 cái nhà nghỉ thôi, giá bằng nhau là 80.000 kip một đêm. Huhu, biết là đắt nhưng hôm nay cháu phải ngủ nhà nghỉ thôi.
Mặc dù trước khi đi thằng bạn cháu có dặn mày cứ ngủ chùa đi, vì bên đó họ tín Phật, có cướp hay làm gì họ cũng không bao giờ vào chùa đâu. Cháu vào cái nhà nghỉ trông xấu hơn, mà cháu không thấy có khách, cháu nghĩ mình sẽ mặc cả được, cuối cùng cũng mặc cả được với giá 60.000 kip một đêm. Phòng trông rất OK, điều hòa mọi thứ đủ cả. Cháu xem tivi có hẳn kênh VTV4 của Việt Nam. Có cả wifi nên cuối cùng cũng liên lạc được với mọi người.
Trước khi đi cháu có mua sim Lào rồi, chị bán hàng bảo có 3G mà cháu không vào được, nên không map được, mà cái stupid phone của cháu không tải được google ngoại tuyến. Nhưng may vì Lào cũng hơi nghèo, nên có mỗi cái đường quốc lộ, nên cháu cũng mò tới Viêng Chăn mà không bị lạc. Vậy là kết thúc một ngày đạp hơn trăm cây số của cháu rồi, thế là tối mai đến được Viêng Chăn rồi.
Nhật ký ngày 30/07/2016
Đã lâu lắm rồi, hai đứa mới có cảm giác được ngủ trên một chiếc giường êm ái như vậy, lại còn được nằm điều hòa nữa nên mãi 6h hai đứa mới dậy chuẩn bị đồ đi. Hôm nay chỉ đạp tầm 90 cây nữa là đến Viêng Chăn rồi. Cháu cũng chả hiểu hồi ở Lào ấy hầu như sang nào cháu cũng ăn lương khô, hoặc không ăn, buổi trưa thì ăn mì, vậy mà vẫn đạp hăng thật.
Cháu đi qua một cái thị trấn, thấy một anh đứng bán bánh mì trông rất giống Việt Nam. Haha, cháu chỉ qua hỏi thăm xem giá cả như thế nào thôi, không ngờ anh ấy là người Huế thật. Cháu bảo bán cho cháu 2 cái, anh ý làm tặng luôn hai đứa đứa 2 cái bánh mì to vật, lúc đó cháu chỉ biết chân thành cảm ơn thôi, hehe. Anh cứ bảo đi về đi, đừng đi nữa, hai đứa con gái đi nguy hiểm lắm. Hầy, lúc đấy cháu chỉ biết cười thôi vì biết anh ấy không cùng một tần số phát sóng, nhưng anh thật tốt bụng và ấm áp.
Trời mưa to, mà mai không ngớt cháu đành phải đội mưa đi, sợ hôm nay không đến được Viêng Chăn.
Cháu toàn đi xin nước, mà xin nước cháu lại hay vào cửa hàng tạp hóa cháu xin, vì nhà họ có bình nước. Nhiều khi cháu thật mặt dầy, vào cửa hàng không mua thì thôi, đằng này lại còn xin, thế mà cháu xin chưa bao giờ họ không cho :))
Gần trưa cháu đi qua thấy cảnh này. Cháu thấy gia đình chị ấy rất vui vẻ. Cháu cũng đứng lại chào họ. Định xin bữa cơm bên lề đường hiếm có này. Haha. Nhưng có vẻ chị ấy không chào đón cháu rồi.
À quên không kể chuyện ngày hôm trước cháu đi qua thấy một đám rượu rất đông người. Cháu nhớ ngày trước thằng bạn cháu cũng đạp xe qua Lào. Nó bảo nó đi qua thì họ mời vào uống rươu. Cháu đi qua nhưng không thấy ai gọi vào, nên cháu quyết định đứng trước cổng nhìn vào xem có ai ra mời không. Huhu, nhưng không ai mời. Cháu đành phải đi vậy. Cái Tuyết nó bảo mặt cháu quá dày rồi. Nhưng cháu chỉ muốn xem đám cưới ở Lào như thế nào thôi mà.
Hai đứa quyết định hôm nay sẽ ngủ nhà nghỉ vì biết ở thành phố lớn khó xin ngủ nhờ. Gần tối thì đến Viêng Chăn. Cháu tìm mãi quanh khu phố chợ đêm ấy mới được một phòng giá 100.000 kip. Chủ nhà nghỉ là anh chị người Việt Nam. Hai đứa tắm xong đi chợ tí. Cháu mua bia Lào về uống. Niềm vui lớn nhất của cháu là mỗi nơi cháu đến được ngồi chỗ nào đó mát mát uống bia của họ. Thật hạnh phúc biết bao. Mà cái đứa đi cùng không uống được bia. Nên cháu tự mua bia về phòng uống vậy :)
Nhật ký ngày 31/07/2016
Sau đây cháu xin kể câu chuyện với cái tội ngu ngốc, không hiểu biết lại không học hỏi của hai đứa. Mà chắc cái này là cơ bản chắc người bình thường cũng biết, nhưng vì hai đứa từ trên rừng xuống không biết cũng nên :)) Sáng nay hai đứa đạp xe đi lang thang Lào, đi chợ rồi về phòng nghỉ. Quyết định buổi chiều hai đứa sẽ sang Thái vì ở Viêng không có gì, mà rất đắt đỏ (với bọn cháu).
1h hai đứa bắt đầu đi, khoảng gần 3h hai đứa cũng đến nơi vì lang thang ăn thịt nướng, cháu phát hiện ở Lào nóng vậy mà họ rất thích ăn đồ nướng thì phải.
Vào cửa khẩu đi Thái làm thủ tục lúc check out thì chị ý bảo thiếu một cái cái dấu ở Lào. Thôi, thế là xong. Lúc đấy cháu vẫn chưa hiểu thiếu một cái dấu là như nào đâu, cháu từ dân tộc tới mà. Rồi họ dẫn vào trong gặp một ông, ông ấy bảo cháu đóng dấu check-out ra khỏi Việt Nam thì phải đóng dấu check-in vào Lào chứ. Ầy, tóm lại là ông ấy bảo giờ phải nộp phạt mỗi đứa 100 đô. Trời, nộp hai đứa 200 đô thì cháu chỉ có nước mà đi về thôi, không có tiền đi tiếp. Cháu ngồi năn nỉ ông ấy gần nửa tiếng nhưng không được. Ông ấy bảo giờ về Việt Nam đi, không đi tiếp nữa. Lúc đó cháu thấy thật sự rất rất buồn, thất vọng, kiểu nghĩ sao mình ngu một cách có trình độ như vậy, cái tội chủ quan quá, chỉ muốn đánh cho mình một cái ngất luôn đi. Nhưng ngu thì ngu rồi, mình phải đi tiếp học hỏi cho bớt ngu đi, nên chắc chắn cháu sẽ không thể quay về Việt Nam. Cháu tính giờ về Cầu Treo xin dấu, đi ô tô về Cầu Treo mất 1 triệu 2, sẽ tiết kiệm được khoảng hơn 3 triệu. Cháu ngồi ở bên ngoài chỗ ghế đá, nhìn mặt hai đứa đáng thương quá, mấy chú làm việc ở đó cũng lại hỏi chuyện. Cháu cũng kể, chú ấy lại đưa hai đứa vào phòng đó, hỏi hộ xem có được không, nhưng vẫn không được.
Cháu lại ra chỗ cũ ngồi, mệt quá, chưa muốn đạp quay lại. Cháu ngồi một lúc có một anh cũng đạp xe lại hỏi chuyên. Anh ấy là người Thái. Cháu lại kể lại sự ngu ngốc của mình, anh ấy nghe xong buồn cười qua, chắc anh ấy đang tự hỏi bằng trí thông minh như vậy mà sang được đến đây thì cũng quá giỏi, huhu. Anh ấy bảo để anh gọi hỏi bạn anh ấy xem có giúp được không, nhưng anh cứ nhắc đi, nhắc lại là không chắc chắn.Cuối cùng cũng không được. Nhưng lúc đó thấy rất ấm áp, vì anh ấy thật tốt. Anh ấy cứ đứng xem xe của bọn cháu, sờ lốp rồi phanh các kiểu, chắc anh ấy đang tò mò là hai đứa con gái đi hai cái xe ấy mà đạp sang được đến đây cũng nên. Anh còn nhất định phải xin số điện thoại, xong rồi để chắc chắn có thể liên lạc với bon cháu anh ấy còn lấy cả Facebook, Zalo các kiểu. Sau ngày nào anh ấy cũng hỏi đến đâu rồi, cuối cùng cháu cũng không gặp được anh ấy tại Thái Lan. Mãi sau anh ấy mới đi.
Cháu ngồi đến hơn 4h thì bắt đầu từ cửa khẩu quay lại bến xe để đi xe về Cầu Treo. Cháu thấy tinh thần là yếu tố rất quan trọng trong việc đạp xe đường dài. Như hai đứa cháu đây, lúc đó vẫn khỏe như voi, nhưng vì hai đứa đang rất buồn, đạp xe rất ểu oải. Cuối cùng cháu quyết định bắt xe ô tô về thành phố, cháu bắt xe bán tải để có thể cho xe lên thùng. May mà ở Lào rất nhiều xe bán tải. Cháu bắt đến cái thứ 3 thì có một chú dừng lại, càng may hơn chú cũng biết một chút tiếng Anh, thế là cả xe và người lên xe về thành phố, cảm giác thật yomost. Cháu nghĩ chắc sau này cháu cũng phải làm một chuyến du lịch theo kiểu đi nhờ xe mới được.
Lúc vào đến bến xe thì khoảng 5h, cháu cảm ơn chú, thật sự là người Lào rất nhiều người tốt bụng. Cháu ra bến xe hỏi xe về Việt Nam thì cuối cùng cũng rất vui vì đây không phải bến xe có xe về Việt Nam, bến xe về Việt Nam cách đây hơn 10 cây nữa. Lúc đó cũng không có từ nào để miêu tả tâm trạng của cháu lúc ấy, nên cháu quyết định ăn xong sẽ đi tiếp.
Quãng đường hơn chục cây số đi trong thành phố mà không phải đi theo một đường thẳng thì thật sự rất đau đầu, khi mà người dân họ lại không biết tiếng Anh mấy. Lúc đó trời bắt đầu tối rồi. Cuối cùng cháu phải xem có cửa hàng của người Việt Nam nào không để hỏi đường cho dễ. Cháu mới tạt vào một cửa hàng bán kính của người Việt, vì họ viết biển bằng cả tiếng Lào và Việt. Thấy có một chị đang bế con, hỏi bến xe đi đường nào, chị bảo xa lắm, giờ lại tối nữa đi đường đấy hơi nguy hiểm, mà chị bảo giờ cũng hết xe rồi. Thôi xong, hôm nay là ngày thử thách cháu hay sao ấy. Cháu mới hỏi chị ở đây có cái chùa nào không để em xin ngủ. Lúc đó trông hai đứa rất bơ phờ, chắc chị thấy thương, chị bảo nhà chị có một cái nhà bỏ không để chị vào hỏi chồng chị xem, nếu OK chị cho hai đứa vào ngủ. Nhưng cuối cùng cũng không OK các cụ ạ. Như mọi hôm cháu sẽ rất vui vẻ mà đi xin nhà khác, nhà này không cho thì nhà khác họ cho. Lúc đó nghĩ anh ấy thật dã man quá, anh ấy chỉ cần cho hai đứa ngủ đất ở cái nhà bỏ không ấy thôi. Nhưng đâu phải ai cũng tốt bụng đâu. Nhưng chị ấy thật sự rất tốt, chị ấy chỉ hai đứa sang chùa Phật Tích của người Việt ở gần ngay đó, hai đứa cảm ơn chị rồi đạp xe qua đó, rất gần nhà chị. Giờ trời cũng tối rồi, chùa cũng đóng cửa rồi, cháu gọi mãi mới có người ra mở cửa. Có một sư cô ra, cô ấy đứng ở trong hỏi ra. Cháu bảo hai đứa con đạp xe từ Hà Nội qua, cô ơi cô có thể cho hai đứa con xin tá túc một đêm được không, cháu thề là lúc đó chắc chắn khuôn mặt cháu rất đáng thương, vậy mà cô ấy không cho, cô ấy bảo sư thầy không có nhà nên không được cho người lạ ngủ.
Cháu đành đi chứ làm sao giờ, chị lúc nãy lại bế cả con đi bộ sang đây xem sao. Cháu hỏi chị ấy còn cái chùa nào nữa không, chị ấy bảo còn chùa Bằng Long cách đây 2 cây nữa, chị bảo để chị về nhà chị lấy xe máy chị dẫn sang. Nhưng chị về chắc chồng chị không cho đi, thế là chị lại chỉ hai đứa đến đó. Ngày hôm đó thật sự cũng là ngày đáng nhớ đối với cháu. Cháu còn nhớ chị ấy dặn, đi qua 3 cái đèn đỏ, rẽ trái đi đến cái đèn đỏ thứ 2 thì rẽ phải thì đến.
Rồi cũng đến, đến chùa cháu chỉ sợ họ đóng cửa, họ đóng cửa thật, cháu lại gọi. Vì cháu ở cách xa cổng quá, cháu gọi họ cũng không nghe thấy, may quá chùa lại nuôi chó, nên nhờ mấy con chó cắn nên có một bác ra. Cháu lại xin ngủ nhưng bác bảo chùa đang tụng kinh, phải chờ 20 phút nữa hỏi thầy chủ trì xem sao. Thế là hai đứa lại chờ, hai đứa nằm vật ra bên cạnh cổng, chắc cháu ngủ được một giấc. Cuối cùng sau 40 phút thì bác ấy cũng ra và cho hai đứa câu trả lời là không được. Làm sao được ai bảo bọn cháu ngu,nếu thông minh thì đã đang bên Thái rồi, trách ai đây. Cháu nghĩ hay hôm nay hai đứa cắm trại luôn trước cổng chùa luôn. Giá như là 2 thằng con trai có phải tốt không. Biết là cháu xấu hoắc nhưng cháu vẫn hơi sợ :)) Như hai thằng bạn cháu ngày trước nó đi nó toàn mắc võng ngủ. Cháu bảo mày không sợ bọn cướp à, nó bảo cướp sợ mình ấy, đang đêm có hai thằng mắc võng ngủ giữa đường mày có sợ không.
Vì mai cháu đã mất tiền ngu đi xe về nên thật sự cháu không muốn ngủ nhà nghỉ ở một nơi đắt đỏ như thế này. Nhưng giờ đã là gần 9h rồi, không thể đi xin ngủ chùa nữa, đành phải đi tìm nhà nghỉ. Dù tinh thần hai đứa rất rệu rã, nhưng cháu bảo cái Tuyết đi vào khu nào vắng vắng, hôm nay chắc chắn cháu phải tìm được cái nhà nghỉ nào đó giá 50.000 kip.
Cháu đi lòng vòng rất lâu, còn đi qua phố toàn bảng hiệu Trung Quốc, chắc là phố người Hoa rồi. Nhưng lúc đó đường cũng rất vắng, đi tầm hơn cây số cháu cũng thấy 2 cái nhà nghỉ có vẻ rẻ, hỏi nhà đầu tiên thì 70.000 kip, cháu nghĩ mình sang hỏi nhà hỏi nhà kia xem sao, vì nhà kia rất tối, vào hỏi cuối cùng cũng được với cái giá rẻ bất ngờ là 40.000 kip, haha. Cháu biết là rất rẻ, nhưng cháu vẫn cố mặc cả, nhưng không OK. Hai đứa nhận phòng, và tự thưởng cho trình độ ngu của mình mấy cái lương khô làm bữa tối. Đúng là ngu là cái tội lớn nhất :(
VÌ MẤY HÔM NAY CHÁU BẬN QUÁ, VỀ ĐẾN NHÀ LÀ CHỈ MUỐN ĐI NGỦ LUÔN THÔI. HÔM NAY MỚI CÓ THỜI GIAN VÀO OTOFUN, MỌI NGƯỜI LẠI QUAN TÂM ĐẾN BÀI NÀY CỦA CHÁU NHƯ VẬY CHÁU RẤT CẢM ĐỘNG. TUẦN SAU CHÁU HẾT BẬN RỒI CHÁU SẼ POST NHANH HẾT HÀNH TRÌNH CỦA MÌNH Ạ. CẢM ƠN MỌI NGƯỜI VÌ ĐÃ NGHE CHÁU LẢM NHẢM :)
Vì xe 6h bắt đầu chạy từ bến xe, cháu bảo phải ra đó sớm rồi ngồi nói chuyện với mấy ông lái xe hoàn cảnh đáng thương của mình, nhờ xem họ có giúp được gì không. Hai đứa đạp ra bến xe, giờ ở Lào đang là mùa mưa, mấy hôm trước hôm nào cũng mát, nhưng hôm nay cháu mới biết thế nào là nắng Lào, nó nắng đến mức nước của cháu để sau xe khoảng 30 phút mà nóng bỏng luôn, thật kinh khủng. Cháu đi qua một cửa hàng sửa điện thoại của Việt Nam, vào đó xin nước, anh ấy rất tốt bụng cho hẳn 2 chai nước to, còn cho ít bánh nữa. Cuối cùng thì cũng đến bến xe, cháu bảo cái Tuyết vào quán cơm này hỏi han xem sao. Thấy có 2 chú ngồi ở đó. Cháu vào kể thật tình hình của mình như vậy, may quá vào đấy đúng cái chú là chủ nhà xe về Cầu Treo, chú bảo với hai đứa may chúng mày gặp tao, tao quen một ông làm ở cửa khẩu, mai về trình bày thật với ông í là như thế chắc được thôi, mai cho cả 2 cái xe về Cầu Treo cho nó đúng sự thật, hehe. Chú bảo lấy mỗi đứa 300k, tiền gửi xe không lấy. Cháu tính ra mất tất cả một triệu 2 tiền đi về hai đứa, vẫn còn rẻ hơn 200 đô nhiều, hehe. Chú chủ quán cơm cũng ngồi đấy, hỏi hai đứa ăn cơm chưa, cháu bảo luôn chưa ạ, chú hỏi có ăn cơm không, cháu bảo nếu được ăn thì tốt ạ :) Thế là chú bảo hai đứa vào rửa mặt, chân tay đi để chú đi lấy cơm cho, hai đứa được ăn một bữa no nê. Chú bảo ăn xong rồi chú cho hai đứa một phòng vào đấy mà ngủ, lúc nào xe chạy chú gọi hai đứa dây. Chú lái xe bảo 6h xe chạy, cứ ngủ đi còn mấy tiếng nữa. Nhà chú quán cơm có một cô với một chị cũng rất tốt bụng, cô ấy với chị cứ bảo hai đứa đi làm gì cho chết khổ ra, có được cái gì đâu. Cháu bảo "cháu đạp xe đến đây chỉ để gặp cô với chị thôi đấy". Haha, cô với chị hết nói nổi luôn.
Hai đứa ra rửa bát, chú với cô cứ bảo đi tắm rồi nghỉ đi cứ để đấy cô rửa. Đó cháu cũng cảm thấy mình rất may mắn, khi những khó khăn của mình luôn được những con người tốt bụng nhất trên thế giới giúp đỡ, nếu không có những con người đó chắc cháu không thể hoàn thành chuyến đi của mình mất. Cháu ngủ đến gần 6h thì dậy, ra ngoài nhà chú chủ quán cơm bảo hai đứa mai đi xe rồi hai đứa lại về đây ăn cơm, ngủ rồi sáng ngày kia đi, chú thật tốt bụng và chu đáo. Lúc hai đứa lên xe mới biết chú chủ xe dành hẳn cho hai đứa 2 ghế đầu, thật ấm áp mà. Lúc lên xe gặp ai chú cũng kể chiến tích của hai đứa, haha. Cháu nghe lại vẫn thấy thật vui vẻ vì sự ngu ngốc của mình.
Vật vờ mãi cũng đến Cửa khẩu Cầu Treo cái nơi đau thương ấy. 3h đã đến rồi, nhưng vì ở cửa khẩu họ chưa làm việc, nên tất cả mọi người phải chờ đến sáng. Cháu ngủ có biết gì đâu. Lúc cháu dậy trời sáng rồi, ra ngoài rồi mới thấy một đoàn xe dài đang xếp hàng để được đóng dấu. Chú chủ xe bảo hai đứa cứ chờ bao giờ làm xong thủ tục xong rồi chú vào hỏi cho. Mãi đến 8 rưỡi, chú gọi hai đứa vào gặp cái ông ở đấy. Cháu bắt đầu mang cái vẻ đáng thương của mình ra trình bày. Ông ý bảo ra ngoài kia ngồi chờ. Làm gì có chỗ nào ngồi đâu. Cháu muốn tăng thêm sự đáng thương của mình nên cháu vơi cái Tuyết ngồi bệt xuống đất ngoài hành lang, hehe. Cuối cùng cũng xong các cụ ạ, từ hôm nọ đến giờ cháu mới thoải mái, chứ hai hôm nay kiểu mất ăn mất ngủ, mỗi tội không có gì ăn :) Mà cháu nghĩ mấy cái ông ở cửa khẩu nói như thế là ông ấy không làm đúng trách nhiệm của mình đúng không ạ, đáng lẽ cháu đi qua đó phải chặn cháu lại để đóng dấu hộ chiếu chứ. Hầy, dù sao cũng phải trách bản thân mình thiếu hiểu biết trước. Đến cái cô trông nhà vệ sinh cô ấy còn biết cháu đi qua, mà mấy ông ấy không biết.
Chú chủ xe không về Hà Nội, mà chờ xe của nhà chú ở đây lại tiếp tục đi Viêng Chăn, chú bảo cứ ngồi đây chờ lúc nào tao gọi thì đi. Đến 11h cháu lại bắt đầu lên xe đi, cháu thà đạp xe hơn là đi xe mãi thế này, thật kinh khủng, xe mùi quá. Lúc nghỉ trưa chú gọi hai đứa vào ăn cơm với chú, trời ơi để xem nào cháu được ăn thịt, huhu, cháu được ăn thịt gà, cái món mà cháu chỉ ngủ mê mới được ăn, rồi con cá to vật trước mặt cháu nữa chứ, đây chính xác là bữa ăn thịnh soạn nhất của cháu trong suốt hành trình rồi, chắc chắn thế. Ăn xong còn được tráng miệng nhãn nữa, ăn không hết chú bảo chúng mày mang đi mà ăn. chú thật tốt bụng quá đi mà, haha, đúng ý cháu. Hồi bọn cháu ở Lào ăn ít quá nên dạ dầy nhỏ lại hay sao ấy, mà từ 4h hôm trước đến 12h hôm sau cháu mới được ăn mà vẫn bình thường, như mọi lần chắc cháu hoa mắt, chân run không đi được mất :))
Chiều đến bến xe hai đứa nhớ lời chú dặn từ hôm trước, lóc cóc vào chỗ chú xin ngủ nhờ. Vào nhà chú, chú hỏi có xin được không, cháu bảo OK rồi chú ạ. Chú bảo hai đứa vào phòng hôm trước cất đồ, tắm rửa rồi ra đây chú nấu cơm cho ăn.
Cô với chị ở đấy cứ bảo đến đấy rồi hai đứa chả về luôn đi còn đi làm gì cho chết khổ, hazz, khổ thế cháu lại cứ muốn mình khổ như thế thì làm thế nào. Bọn cháu ra ngoài thấy đông khách, nên cũng phụ cô chú chút chút, rồi cả nhà cùng ăn cơm cảm giác rất ấm cúng. Vậy là mai được đến Thái Lan rồi, ầy, xong, tối nay ngủ thật ngon.
Sáng nay hai đứa ngủ quên, 5 rưỡi chú gọi hai đứa dậy,chú bảo hai đứa ăn sáng rồi hãy đi nhưng cháu bảo cháu không quen ăn sáng nên hai đứa chuẩn bị đồ đến 6h hai đứa chào cô chú bắt đầu đi, cô cứ bảo hai đứa mày không đi Thái Lan được đâu, bên đấy đi bên trái đường thì nguy hiểm lắm. Cô cứ bảo đi về đi, hí hí, cháu chỉ biết cảm ơn tất cả mọi người rồi đi thôi. Cửa khẩu cách chỗ chú khoảng hơn 20 cây.
7h đến nơi hai đứa làm thủ tục xong ở cửa khẩu Lào, xong cứ nhìn mãi xem cửa khẩu của Thái ở đâu, sợ đi qua mất không ai gọi vào thì chết toi :D Sang đến cửa khẩu Thái thấy hoành tráng lắm, mấy anh cảnh sát mặc quân phục trông oách thật. Trông hai đứa giống hệt 2 con bé dân tộc được xuống đồng bằng.
Bắt đầu sang thái cháu đã thấy thật là thích, nhìn thấy ngay cửa hàng tiện lợi, trời ơi đây chính là cửa hàng tiện lợi toàn đồ Thái đây, nơi mà có nhiều đồ ăn vặt cháu thích đây. Vào cái gì cũng xem, cũng sờ cuối cùng ra mua 2 que kem, haha. Thích nhất là nơi đây có điều hòa, vì ở Thái có rất nhiều cửa hàng tiện lợi hai đứa cứ mệt là qua cửa hàng tham quan tí cho mát, hí hí.
Đến cầu hữu nghị Việt - Lào, hai đứa đang lơ ngơ đi thì thấy một cái xe chuẩn bị đâm vào hai đứa. Haha. Lúc đó cháu mới nghĩ ra bên Thái họ đi ngược chiều. Lại quay sang đi bên trái. Hai đứa thấy buồn cười quá cứ cười mãi. Chả hiểu sao.
Đi qua chợ hai đứa tạt vào luôn, mua 2 túi bún để ăn trưa, nhưng nó không ngon như cháu tưởng vì ngọt quá. Thấy mấy chú bảo nhãn bên Thái rẻ lắm cháu vào mua. Cô chú có một cái xe nhỏ bán toàn nhãn. Cháu hỏi bao nhiêu một kg, mãi họ mới hiểu. Chú ấy bảo 40 bath (khoảng 24k). Haha, cháu vẫn mặc cả, cô chú ấy rất dễ thương, tất cả mọi người ở đó đều mua với giá 40 bath, mà cháu mua được với gía 30 bath cô chú ấy cân hẳn cho 1kg 3 lạng. Tất cả mọi người ở đó rất thân thiện và vui vẻ với một đứa dân tộc như cháu.
hai đứa ra ngoài đường ngồi trước cửa một nhà ngồi ăn luôn. Không biết vì cảnh hai đứa ăn trông giống 2 con khỉ ăn hay sao mà có một chú đến hỏi chuyện. Chả biết chú ấy có hiểu không, xong chú ấy mua cho hai đứa mỗi đứa một chai nước cam. Xong chú cứ giơ ngón tay cái lên chắc ý bảo hai đứa mày được đấy :D
Lần đầu tiên cháu được sang một đất nước phát triển hơn Việt Nam nhiều. Thấy mọi thứ rất mới mẻ, con người tốt bụng, có ý thức.
Lần đầu tiên cháu được vào một cái chợ mà nhiều đồ ăn như vậy, đúng sở thích của hai đứa, hí hí. Cái gì cũng muốn thử, nên mua mỗi thứ một tí ăn thử.
Thời tiết kiểu như đang trêu hai đứa, cứ mặc áo mưa vào thì hết mưa, cởi ra thì lại mưa. Một trận mưa to quá hai đứa vào một siêu thị trú mưa.
qua Udon Thani khoảng 30 cây hai đứa thấy một ngôi chùa thế là vào xin. Vào gặp mấy chú tiểu đang quét chùa, cháu mới chào bằng tiếng Thái, rồi nói xin ngủ bằng tiếng Anh nhưng họ không hiểu. Cháu mới tả. Chú tiểu béo nhất đám rất dễ thương, rồi gặp một đứa dở hơi như cháu nữa, thế là hai người tả qua tả lại, mọi người ở ngoài được một trận cười, vì cháu tả là cho cháu xin ngủ nhờ, nếu được thì cháu chỉ cần cắm lều ở sân thôi, cuối cùng chú tiểu bảo cháu chờ để vào trong hỏi, chắc hỏi thầy trụ trì.
Sau một lúc đi ra thì có một cô ra hỏi cháu là người Việt Nam à. Ôi thôi,đúng đây rồi, haha, thật may mắn. Cô ấy hỏi hai đứa xong, rồi bảo hai đứa may mắn đấy, hôm nay là ngày lễ nên các bác đến đây làm lễ, chứ mọi hôm chỉ có các thầy ở đây là không được ngủ đâu. Rồi cô dẫn hai đứa vào bên trong.
Thì ra bố mẹ cô ấy là người Việt Nam, sang đây rất lâu rồi. Cô ấy sinh ra tại đây nên nói tiếng Việt không sõi lắm. Thỉnh thoảng cô ấy nói mà hai đứa không hiểu gì cả. Cô ấy bảo cô ây chưa đến chùa này bao giờ, hôm nay bạn cô rủ đi nên cô mới đi. May quá hai đứa lại gặp được cô. Tắm rửa xong hai đứa ra ngoài ăn vì trong chùa không có đồ ăn. Xong rồi về đến nơi cháu nhờ cô viết hộ mấy câu bằng tiếng Thái để vào xin chùa cho dễ hơn. Đang viết có một bà khoảng 60 tuổi đến, bà ấy bảo bà ấy viết cho, viết xong bà sẽ xin dấu của thầy chủ trì ở chùa để hai đứa có thể dễ dàng xin ngủ hơn. Bà ấy hỏi quê quán, tên tuổi rất kĩ rồi viết rất dài.
Một lúc sau thì thấy một sư thầy rất trẻ ra ngồi lên bục trên cao rồi các bác ngồi ở dưới nghe thầy nói. Chị ấy gọi hai đứa đến rồi đưa tờ giấy lúc nãy bà viết ra cho hai đứa bảo đưa cho sư thầy để xin dấu. Chị ấy cứ hỏi hai đứa theo Đạo Phật hay Thiên Chúa Giáo. Cháu bảo cháu theo Đạo Phật, còn cái Tuyết theo Thiên Chúa Giáo. Thế là chị ấy bảo cái Tuyết lên đưa cho thầy, còn cháu theo Đạo Phật nếu đưa cho thầy thứ gì đó thì phải đưa bằng một cái khay chứ không được đưa bằng tay. Cháu cứ thắc mắc mãi, hỏi chị ấy nhưng chị ấy giải thích hai đứa không hiểu gì cả. Xong rồi chị bảo hai đứa đi ngủ đi. Mọi người vẫn nghe thầy giảng kinh. Cháu hỏi chị ấy có ngủ được không, chị ấy bảo không sao. Thầy nói bằng mic rất to, nhưng hai đứa vẫn cố ngủ. Các bác ở đó rất tốt thấy hai đứa không có gối, chăn thế là các bác lại lấy qua cho. Rất ồn nhưng hai đứa vẫn ngủ rất ngon.
Đêm qua lúc 3h, các bác với thầy lại đi vòng quanh chùa, may lúc trước đi ngủ cô ấy có dặn hai đứa ngủ ở một góc không có lúc các bác với thầy làm lễ sẽ đi vòng vòng. Lúc đó cháu cũng tỉnh một tẹo kiểu mở mắt ra xem đang có chuyện gì xảy ra, xong lại ngủ mất tiêu. Sáng 5 rưỡi hai đứa dậy mà không thấy ai ở chùa luôn, thế là hai đứa đành chuẩn bị đồ đi, muốn lấy cái tờ giấy hôm qua xin dấu của thầy mang đi mà không có ai nên hai đứa đành đi vậy.
Cháu ra ngoài đường thì thấy sư thầy với mấy chú tiểu hôm qua đang cầm một cái giỏ rồi đứng trước một nhà, có một cô ra để đồ ăn vào cái giỏ của thầy, rồi cô ấy chấp tay cúi thấp đầu trước thầy. Sư thầy thì đọc cái gì đó cho cô ấy. Cháu mới nghĩ à thì ra đây là khất thực mọi người vẫn hay thường nói, lần đầu tiên cháu được nhìn thấy, thấy thật mới mẻ.
Hai đứa đạp xe được khoảng 30 cây thì có một chú đi xe máy cứ đi theo, ra hiệu đi theo chú ấy chú ấy cho ăn, cho uống. Lúc đó cháu cứ lắc đầu mãi, xua tay các kiểu bảo là hai đứa không đi. Lúc đó cháu nghĩ bụng tất nhiên cháu không đi theo chú rồi, cháu cũng hơi ngu ngu nhưng vẫn còn rất tỉnh táo. Chú ấy cứ đi bên cạnh mãi nhưng cháu nhất quyết không đi theo. Hai đứa đi được khoảng mấy cây số nữa lại thấy chú ấy, chú ấy không nói chuyện được với cháu lại quay sang dụ dỗ cái Tuyết, nhưng tất nhiên là không đươc rồi. Cháu tưởng chú ấy bỏ cuộc rồi, hai đứa cũng quên mất chú ấy rồi. Đi được khoảng lâu lâu rồi, thì lại thấy chú đứng cách đó không xa cứ vẫy hai đứa chỉ vào quán thịt nướng ý bảo vào đó cho ăn. Cháu nhìn vào trong thấy anh bán thịt trông rất hiền lành, còn có vợ anh ấy nữa. Cháu nghĩ chắc có thể chú ấy tốt bụng thật nên muốn mời hai đứa một bữa thôi. Thế là cháu quyết định vào, cho chú ý khỏi đi theo. Khổ thế, chưa bao giờ cháu lại phải đấu tranh tư tưởng về vấn đề ăn hay không nhiều như thế, hehe. Thế là hai đứa vào, hai anh chị bán hàng rất vui vẻ nữa, chú cứ kể cho anh ấy cái gì đó về hai đứa, chú mua cho hai đứa rất nhiều thịt với xôi ăn, ăn no xong còn mua gói lại cho hai đứa mang đi nữa.
Ăn no nê xong chú ấy tả có muốn uống nước không. Cháu lắc đầu, nhưng chú ấy kiểu nhất định phải mua nước cho hai đứa. Thế là lại đi theo chú ấy vào cửa hàng tiện lợi chú mua tặng hai đứa 2 chai nước to.
Chú ấy cứ tả gì đó nhưng hai đứa không hiểu thấy chú ấy rất thất vọng. Cuối cùng đứng đó không hiểu một lúc, chú ấy cũng kiếm được một anh biết chút tiếng Anh. Thì ra chú bảo hai đứa ăn xong, uống xong rồi hãy đi về nhà đi, đừng đi như thế này nguy hiểm lắm.
Đó thì ra vẫn có những con người tốt bụng như vậy, nhưng cháu lại cứ lấy lòng dạ hẹp hòi của mình đi so đo với những tấm lòng rộng lượng như vậy. Lúc đó chỉ biết rất cảm ơn tấm lòng của chú thôi, nhưng càng gặp những con người người như chú cháu nghĩ mình càng phải đi chứ. Chú không khuyên được hai đứa có vẻ chú ấy cũng rất buồn. Chú ấy bảo lấy số của chú có chuyện gì gọi cho chú. Hihi, cháu chỉ biết lấy để lưu giữ lại thôi, chứ gọi cho chú nói chú cũng không hiểu :)
Hai đứa tạm biệt chú tiếp tục đi. Trưa nay hai đứa lại được ăn bữa trưa xôi với thịt của chú mua lúc sáng. Ở Thái Lan cây săng nào cũng có cửa hàng tiện lợi và nhà vệ sinh rất sạch sẽ. Cháu vào cửa hàng tiện lợi mua kem rồi nghỉ ngơi chút. Hai đứa suốt ngày ăn kem, vì kem ở Thái rất ngon và rẻ. Đang ngồi ở ghế ngoài cửa hàng tiện lợi, thì có một chú cầm máy quay đên hỏi chuyện. Bọn cháu bảo đạp xe từ Việt Nam qua. Chú í cứ khen mãi. Rồi chú giơ cái máy quay đang cầm trên tay lên quay hai đứa. Rồi chú hỏi rất nhiều, từ chuyện ăn uống ngủ nghỉ ở đâu, rồi một ngày đạp bao nhiêu cây số. Trời ơi, lúc đó cháu mệt muôn chết toi à. Mà cháu có mệt thì mới nghỉ ngơi chứ. Cháu quay sang bảo cai Tuyết là chú có cái gì ăn thì cho cháu đi, cháu đang đói đây, đừng hỏi cháu nữa. Chú ấy hỏi lâu quá, mà tiếng Anh bọn cháu có giỏi quái đâu. Cháu bảo thôi bọn cháu phải đi. Vậy là chú ấy cảm ơn, không hỏi nữa. Hai đứa chuẩn bị xe đi. Đi được một đoạn thấy hai chú lái xe bên cạnh xong lại quay cảnh hai đứa đang đi. Cháu nghĩ bụng bảo hai ông này chả lẽ lại hâm mộ mình thế. Hehe. Đang nghĩ xong ông ấy quay sang giới thiệu bảo ông ấy làm cho đài truyền hình nào của Thái Lan ấy. Ầy. Thì ra là vậy, cứ tưởng chú hâm mộ cháu nhiều thế. Quay mãi xong cuối cùng 2 chú cũng đi.
Hai đứa đạp qua thành phố Khon Kaen khoảng mấy chục cây thì tim chùa xin nghỉ. Cuối cùng cũng thây một cái chùa. Nhưng bọn cháu vào xin gặp một sư thầy. Thầy cũng không biết tiếng Anh nên cháu lại dùng tay để tả. Tả xong thầy hiểu rồi. Nhưng thầy lại lắc đầu. Thầy có nói gì nhiều lắm nhưng cháu đâu có hiểu. Cháu chỉ biết là không được ngủ ơ đó. Lúc đó trời cũng tối rồi. Không ngủ được chùa cháu quyết định hôm nay cho phép hai đứa được ngủ nhà nghỉ. Tìm 2 cái nhà nghỉ toàn 500 bath một đêm. Cháu cũng chả dám mặc cả, nói cảm ơn với họ rồi cháu đi kiếm cái nhà nghỉ khác. Đến nhà nghỉ thứ 3 thì cuối cùng nó cũng có giá 400 bath sau một hồi năn nỉ, xin xỏ cuối cùng chị xinh đẹp ấy đã cho hai đứa ngủ với giá 300 bath.
Hai đứa ăn gói mì này của Lào, mà hai đứa cứ nhìn nhau chảy nước mắt, quá cay mà, tốn mất mấy chai nước nữa chứ. Ầy, cuối cùng hôm nay cũng được tầm hơn trăm cây tí.
CHÁU XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC CỤ ĐÃ QUAN TÂM THREAD NÀY CỦA CHÁU Ạ. XIN LỖI CÁC CỤ VÌ ĐỂ CÁC CỤ CHỜ LÂU. HEHE, CHÁU CẢM TƯỞNG MÌNH CỨ NHƯ NHÀ VĂN KIỂU MỖI HÔM CHO RA MỘT CHƯƠNG MỚI ẤY, CHÁU CÓ ĐƯỢC TỰ SƯỚNG TÍ KHÔNG Ạ :D
CHÁU ĐỌC LẠI BÀI MÀ THẤY NÓ LỦNG CỦNG QUÁ, ẢNH THÌ MỜ. THẬT RA HAI ĐỨA CŨNG ÍT CHỤP ẢNH. GIỜ CHÁU LỤC LẠI CÓ NHỮNG NGÀY CHÁU CHỤP CÓ MẤY CÁI THÔI NÊN NẾU KHÔNG CÓ ẢNH CÁC CỤ CHỊU KHÓ ĐỌC GIỌNG VĂN LỦNG CỦNG CỦA CHÁU VẬY. ẦY, DÀI DÒNG QUÁ GIỜ MẮT CHÁU ĐANG DÍP VÀO VÌ BUỒN NGỦ ĐÂY. NÊN CHÁU XIN PHÉP CÁC CỤ CHÁU ĐI NGỦ NHÉ
Sáng nay cháu dậy, nhìn trời biết chắc hôm nay sẽ là một ngày nắng nóng lắm đây.
Cháu đi qua một cửa hàng tạp hóa thế là hai đứa khát nước quá, cháu muốn vào mua kem nhân tiện xin nước luôn. Vào gặp một chị rất xinh, chị ấy biết tiếng Anh ra cứ hỏi hai đứa đạp xe từ đâu tới. Chị ấy cứ bắt hai đứa ra chụp ảnh các kiểu xong mới cho vào mua hàng. Ngất luôn. Chị ấy bao chị ấy chụp ảnh với rất nhiều người từ nước ngoài cũng đạp xe qua đây nhưng chưa gặp người Việt Nam, đây là lần đầu tiên. Cháu bảo Việt Nam cũng nhiều người đạp xe sang Thái mà, chắc tại mấy anh í không thích ăn kem nên không ghé quán chị ấy nên chị ấy không biết. Cuối cùng cũng được mua kem. Cháu bảo chị ấy có loại kem nào mà ngon nhất lại rẻ nhất không. Haha. Vậy mà chị ấy cũng bán cho cháu que kem đắt nhất ngon nhất với giá rẻ nhất là 10 bath. Xong rồi mặt cháu cũng dầy nên xin luôn nước lạnh nhà chị ấy mà không mua.
Hai đứa đạp được khoảng 50 cây thì xe cháu bục săm, lôi ra vá thật sự nó rất vất vả, vì không có nước. Cứ sờ sờ, rồi cho lên xem chỗ nào mát mát, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ bục. Vá xong rồi, vui lắm rồi, nhưng càng vui hơn vì cháu bơm nó nổ luôn cả săm chả hiểu sao luôn. Ầy, thật đau lòng quá đi mà, vậy là lại mang săm mới ra thay, may cháu mang săm mới đi. Nhưng các cụ ạ câu chuyện nó càng vui vui hơn nữa là cái săm duy nhất này của cháu nó to quá không vừa được, huhu. Lúc đó cháu chỉ muốn về thẳng Hà Nội để đấm cho cái anh bán săm một trận thôi.
Lúc đó trời nắng lắm, hai đứa cũng mệt lắm, thế là cái Tuyết ngồi vật ra đấy, cháu thì nằm vật ra lề đường. Nằm một lúc cháu định bụng ngủ một lúc rồi tính sau, nhưng mà chưa kịp ngủ thì có 2 anh đến hỏi có cần giúp gì không. Đây rồi đây chính là câu nói cháu muốn nghe nhất lúc này đây, anh ấy cứ như một thiên thần hiện ra í, hí hí.
Cháu xin đi nhờ xe, cháu bảo muốn đến thành phố để mua săm xe để thay. Hỏi anh có đi đến đó không anh ấy bảo anh ấy đi đến tận Saraburi cơ. May quá, xe anh ấy lại xe bán tải nữa chứ. Hai đứa cho xe lên thùng, cháu thích ngồi ở thùng xe cảm giác thật thích kiểu tóc bay toán loạn ý. Nghĩ lại lại thấy phiêu. Mỗi tội anh ấy cứ bảo hai đứa ngồi trong xe chứ ngồi ngoài này nắng lắm không được đâu. Thế là lại phải vào trong xe ngồi, haha, vào trong xe rồi mới thây quyết định lúc nãy thật ngu ngốc làm sao, trong này có điều hòa mát rượi luôn. Nói chuyện rồi mới biết 2 anh ấy đi lấy cây chuối non về trồng, vậy mà anh ấy đi mấy trăm cây số để lấy. Đi được một đoạn thì 2 anh ấy dừng lại hỏi nước, nhưng họ bảo 20 bath hai anh ấy không mua, chắc nghĩ đắt, lúc đó cháu biết chắc 2 anh cũng không có tiền rồi.
Vậy mà đến lúc trưa hai anh đến một cửa hàng tiện lợi rồi mua cơm rang trưa cho cả 4 người, lúc đó cháu rất cảm động, anh ấy cho hai đứa đi nhờ rồi lại còn mua đồ ăn cho hai đứa nữa. Cháu xung phong vào mua nước rồi kem cho mấy anh em. Ăn uống no say rồi lại tiếp tục đi. Cháu cứ cố nhìn xem có cái cửa hàng nào ở dọc đường không nhưng ngủ lúc nào không hay nữa. Đang ngủ ngon thì cái Tuyết nó gọi dậy nó bảo cháu là sao đường này vắng người thế, nó thấy sợ. Lúc đó cháu tức lắm, đang ngủ ngon nó lại gọi dậy chỉ là cái vấn đề ấy, muốn tẩn cho nó một trận quá, ầy. Thế là cháu bảo nó là nếu lo thì xuống luôn bây giờ, còn mà không xuống thì lo làm gì, mà lúc đó cháu biết anh ấy cũng chả mang bọn cháu đi bán nội tạng đâu, còn bán sắc thì chắc không được rồi, quá xấu. Cháu cứ kệ cái Tuyết lo, cháu lại ngủ tiếp, lúc tỉnh thì mới biết mình đã ngủ quá lâu, quay sang thấy cái Tuyết ngủ như một con chuột bên cạnh. Hỏi anh ấy xem đến đâu rồi anh ấy bảo khoảng 60 cây nữa đến Saraburi, thôi, thế là thôi rồi, huhu, đi qua mất tiêu Nakhon Ratchasima rồi cháu bảo anh ấy sao không gọi hai đứa dậy, anh ý bảo tưởng hai đứa đi nhờ đến thành phố anh ấy đến. Thôi đành vậy, được đi ô tô chả vui quá không phải đạp xe, nhưng cháu muốn đạp chặng Thái Lan nhất. Cháu muốn ăn thịt gà nướng đến lúc không muôn ăn, nhưng nghĩ lại thì làm gì có tiền mà cứ đòi ăn :)
Nhưng các cụ ạ mọi chuyện mà cứ suôn sẻ thì cháu lại chả có chuyện gì mà kể cho các cụ nghe cả. Nên là xe cháu đang đi thì bị cảnh sát giao thông gọi vào, đen thế. Cái ông cảnh sát ấy lại không biết nói tiếng Anh, ông ý bảo anh ấy là muốn xem hộ chiếu của hai đứa, cháu đem ra cho ông ấy xem, ông ấy nói bằng tiếng Thái gì đó hai đứa cứ ngơ ra, hai đứa có hiểu đâu mà chả ngơ ra. Thế là ông ấy gọi anh ấy vào đồn cảnh sát, ngồi nhìn anh ấy đi với ông ấy cháu thấy buồn qua, chân anh ấy đi hơi bất tiện, nhìn cảnh đó cháu lại càng buồn. Lúc anh ấy đi ra cháu đã thấy anh ấy rất buồn rồi, cháu hỏi anh ấy có bị làm sao không, anh ấy bảo nộp phạt 500 bath, cháu biết là 500 bath đối với anh ấy chắc cũng bằng cả ngày làm hôm nay của anh ấy cũng nên. Cháu hỏi anh ấy tại sao lại bị phạt nhưng anh ấy nói cháu không hiểu, thế là cháu hỏi có phải tại hai đứa không, anh ấy bảo phải. Cuối cùng cũng đến chỗ có bán săm xe, xuống xe cháu gửi anh ấy 500 bath, rồi cảm ơn anh ấy rất rất nhiều, 2 anh ấy là những con người thật tốt bụng, mặc dù khó khăn nhưng anh ấy vẫn sẵn sàng giúp đỡ hai đứa vô điều kiện.
Sửa xe xong hai đứa tiếp tục đạp được khoang 30 cây nữa thì trời tối. Cháu thề là chó ở Thái Lan nó manh động kinh khủng luôn. Trời tối hai đứa đạp xe với ít cơm rang từ lúc trưa. Đang đạp với tốc độ rùa bò vậy mà con chó từ đâu nó xông ra. Mọi lần gặp chó cháu vui lắm. Kiểu toàn nói chuyện với nó như một đứa có bệnh thần kinh. Mà con chó ấy nó xông ra đuổi theo hai đứa. Kiểu lúc đó cái Tuyết nó đạp rõ nhanh trông buồn cười quá. Cháu cười ghê lắm. Đến lượt cháu định bụng là đạp từ từ thôi. Không sợ nó. Vậy mà con này nó ghê quá. Cháu đi chậm thì nó cứ nhảy lên muốn cắn cháu. Vậy là còn tí sức tàn, cháu lại phải cong mông lên đạp vì sợ chó cắn :)
Chạy thoát xong, chân tay hai đứa run lẩy bẩy vì đói. Hai đứa ăn cố cái lương khô cho có tí sức. Chỗ này toàn khu công nghiệp, tìm mãi không thấy cái chùa nào đâu. Quán ăn cũng không nốt. Mãi sau cháu mới tìm thấy một khu có người ở. Hai đứa vào đó tìm quán ăn luôn, đói quá mà. Hai đứa gọi cơm rang cho chắc dạ, nhưng đây là món cơm rang ngọt nhất mà cháu đã từng ăn, tuy hơi khó ăn, nhưng cháu vẫn ăn hết mới khổ chứ.
Ăn xong, công cuộc đi tìm nhà nghỉ mới khổ đây. Ở đây toàn khu công nghiệp khó tìm nhà nghỉ quá. Cháu mới vào một nhà sửa xe hỏi thì không ai hiểu, mà họ cũng hiểu là cháu muốn ngủ, nhưng không hiểu là cháu muốn tìm nhà nghỉ. Cuối cùng một anh vào gọi một chị ra, ầy, chị ấy biết tiếng Anh, tốt quá. Hai đứa hỏi chị ấy gần đây có cái nhà nghỉ nào không, vậy mà chị ấy không chỉ, chị dẫn hai đứa đi luôn, chị đi bằng xe máy, chị ấy bảo nhà nghỉ cách đây khoảng 1 cây số cơ, nên chị mới dẫn hai đứa đi.
Đến nơi cháu biết cái nhà nghỉ này đắt rồi, đâu đây là khách sạn rồi, nhưng chị ấy bảo quanh đây chỉ có cái này thôi, đành vào hỏi xem bao nhiêu vậy. Vào hỏi họ bảo 600 bath, cháu mặc cả nhưng không được. Mấy chị em lại ra ngoài nói chuyện. Cháu bảo chị ấy là, cháu sẽ không ngủ với giá 600 bath được, cùng lắm thì cháu sẽ tiếp tục đạp thêm 10 cây nữa, chứ giờ ngủ mất gần 400k là không ổn rồi, mà hôm qua cháu đã ngủ nhà nghỉ rồi. Thế là chị ấy lại dẫn về nhà chị hỏi mọi người xem có chỗ nào gần không. Họ chỉ chị ấy bên kia đường cách khoảng 2 cây có nhà nghỉ, cháu bảo chị ấy tả cho cháu rồi cháu tự đi tìm, nhưng chị ấy bảo để chị dẫn đường không sao đâu. Trời ơi lúc đó cháu cũng thấy có lỗi lắm, đáng lẽ cháu không nên tính toán, nhưng biết làm sao đây, cháu còn muốn sang Cam nữa muốn về Sài Gòn gặp mấy đứa nữa. Cuối cùng cũng đến được cái nhà nghỉ ấy, sau một hồi cuối cùng cũng được nhận phòng với giá 300 bath các cụ ạ. Cháu cảm ơn chị, lúc đó mệt rũ chả xin chụp ảnh với chị, cũng không xin cách liên lạc nữa, nhưng đến giờ vẫn nhớ như in ngày ấy, gặp được chị tốt bụng nhất trên thế giới ấy.
Hôm nay hai đứa đạp tầm 100 cây là đến Bangkok. Cháu thấy càng gần thành phố thì lại càng có nhiều thứ đáng yêu. Mấy cái xe tải đáng yêu nhất trên ghế giới mà cháu từng được nhìn thấy.
Cháu thấy hệ thống giao thông ở đây rất phát triển. Lần đầu tiên được nhìn thấy một nơi mà có nhiều làn đường như thế. Hehe. Ngày trước chỉ nhìn thấy trên tivi thôi.
Đang đi thấy mấy xe chở học sinh tiểu học đi chậm chậm qua. Mấy đứa trong xe cứ vẫy tay, rồi cười với nhau rất vui vẻ, chắc chưa thấy 2 con khỉ đạp xe bao giờ :)) Trời lại mưa. Lúc đó cháu với cái Tuyết trú mưa dưới một cái cầu vượt, trời mưa rất to, hai đứa cháu không đạp được. Mà ngồi mãi nó không ngớt. Cả hai đứa buồn ngủ quá, nên quyết định dựng lều để ngủ. Ầy. Thật sự là hai đứa cháu ngủ rất ngon, lúc dậy thấy trời tạnh từ bao giờ.
Cháu mở lều ra thấy mấy chú đứng gần đó đang nhìn hai đứa bằng ánh mắt kiểu, hai đứa này từ đâu tới.... Hehe. Ra đến chỗ rất đông người, hai đứa tạt vào tham quan xem có gì. Mấy chú xe ôm ở đây rất rất thân thiện va tốt bụng. Chú bảo hai đứa lấy nước ở cái bình gần đó, nhưng mãi cháu mới hiểu, rồi mấy chú còn cho bánh ăn nữa. Cháu đi hỏi đường rất nhiều người ở gần Bangkok nhưng cháu thấy ai cũng thân thiện và tốt bụng. Có những người còn lấy giấy ra vẽ đường cho cháu, rồi có người còn viết bằng tiếng Thái bảo gặp ai thì giơ cái này ra. Vì vào gần đến Bangkok đường đi rất khó, nên thing thoảng hai đứa lại phải dừng lại hỏi đường. Dù thời tiết Bangkok nắng nóng kinh khủng, nhưng hầu như mọi người đều rất vui vẻ và dễ thương.
Đây mới là đất nước thứ hai cháu được đặt chân đến, nhưng thật sự cháu thấy họ làm du lịch cực tốt. Cháu thấy Việt Nam mình còn đẹp hơn Thái nhiều, nhưng dịch vụ thật sự rất tệ, kiểu đến một lần rồi không muốn đến lần thứ 2 ấy.
Tối nay hai đứa ngủ nhờ nhà bạn của đứa bạn cháu. Lúc đó trời của hơi mưa hai đứa nghỉ ở một chỗ có mái che, còn chả biết cái tuyết đi mua gì ấy, cháu ngồi vật luôn ở chỗ ấy. Ầy, lúc đó tự nhiên có một anh đến cho một chai nước ngọt với một cái bánh. Anh ấy nhìn cháu một cách rất thông cảm xong đi luôn, cháu còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra :D Lúc đó quần áo cháu vẫn lành lặn, mặt hơi ngu tí, nhưng vẫn giống người bình thường mà, huhu. Thế mà anh ấy nhìn cháu đúng như một đứa vô gia cư. Thôi có cái ăn là tốt lắm rồi quan tâm nhiều làm gì các cụ nhỉ. Trời thì mưa, mà đường thì tắc kinh khủng nhưng hai đứa vẫn phải dầm mưa đến nhà bạn ấy, sợ muộn quá phiền bạn ấy. Cuối cùng 9h cũng đến phòng bạn ấy. Được tắm, ngủ thật tuyệt.
Những ngày ở Bangkok
Hôm nay bạn ấy phải đi thi. Hai đứa dắt xe đạp đi lang thang. Chợ là nơi hai đứa thích nhất, thế là hai đứa quyết định đi chợ.
Các cụ ạ, chắc vì hai đứa thiếu chất quá, mấy ngày đạp cũng nhiều, cái chợ đấy rộng khủng khiếp, mà hai đứa đi được một đoạn mua ít quà về, là chỉ muốn ngồi vật ra đâu đó nghỉ. Cả hai đứa cùng nhất trí là thôi không đi nữa, vậy mà chiều lại lóc cóc cái xe đạp đi cái chợ khác nhưng cái chợ này toàn đồ ăn, haha. Các cụ có thấy hai đứa dở hơi không khi đến Bangkok chỉ để đi chợ. Cháu bảo nhất định phải đi tàu điện ngầm cho nó biết thế nào là tàu điện ngầm. Cháu hỏi một anh bảo tàu điện ngầm ở đâu, anh ấy chỉ lên trên chỗ tàu điện trên cao, thế mà hai đứa vẫn leo lên trên đi. Cháu đi rồi cháu mới tự hỏi là tưởng là tàu điện ngầm phải đi ở dưới đất chứ, sao cái này đi trên cao nhỉ. Lúc đó một đứa dân tộc như cháu vẫn chưa biết đâu, mãi lúc chiều về cháu thấy rất đông người đi xuống một cái cầu thang, cháu mơi biết mình đi nhầm. Giờ cháu ngồi kể lại chuyện này cháu lại thấy buồn cười quá, vừa ngồi đánh máy vừa cười như một đứa dở hơi.
À, hai đứa cháu còn đi trung tâm thương mại nữa, đi xem cho biết thôi, chứ cháu làm gì có tiền mua gì đâu :) Nhưng cháu cứ cười mãi vì hai đứa đi vào đó không ai mời hai đứa mua gì cả, họ có thể mời người đi trước, đi sau nhưng đặc biệt không ai mời hai đứa mua hàng, hehe, người ta thật giỏi nhìn phát là biết hai đứa không có tiền mua hàng rồi :D
Lại kể đến chuyện hai đứa đi thang máy để xuống chỗ gửi xe. Bọn cháu bấm thang máy hẳn 5 lần mà không tìm thấy chỗ gửi xe đâu, cứ bấm xuống tầng này thì lại chỗ bán đồ ăn, xong bẫm xuống đúng chỗ gửi xe, thì thấy toàn ôtô hai đứa bảo không phải chỗ này, lại bấm thang máy đi lên lần này thì bọn cháu bấm đến đúng cái tầng nó đang bán giầy Nike giảm giá, hai đứa tạt vào tham quan giá cả như thế nào. Ầy nó rẻ giật cả mình luôn mà hai đứa cháu vẫn không có tiền mua :D Hai đứa cứ đứng nhìn tiếc ngẩn ngơ từ lúc cái đống giầy đó nó đầy ụ đến lúc vơi đi hẳn một nửa. Cháu nói thế thôi, chứ thật ra nó không lâu mấy đâu, chắc tầm 30 phút. Hai đứa lại bấm thang máy tìm tầng nào là tầng gửi xe. Cuối cùng vẫn không thấy, hai đứa quyết định đi bộ từ ngoài sảnh xuống. Cháu nghĩ hai đứa cháu không khác gì đang đóng phim hài.
Hai đứa đi đường thing thoảng lại quên mất mình phải đi bên trái cứ đi bên phải, lúc đó tất cả mọi người lại dừng lại nhường đường cho hai đứa đi, ý thức tham gia giao thông của họ thật tuyệt. Tối nay hai đứa đi chợ với bạn ấy. Cháu thấy máy người đi trước có bị sao đâu mà người đi sau là cháu đây lại bị con chó ấy nó xồ ra nó cắn. Có phải cháu là người nước ngoài? Hay là trông hai đứa không giống người bình thường? Ầy, lúc đó may là có chủ nó ra chứ không cháu không biết mình có mất miếng thịt nào không? Sao con người hiền hòa như vậy mà chó lại ghê gớm thế.
Nhà bạn cho ngủ nhờ cách đường Khaosan hai mấy cây mà cháu muốn lên đó tham quan, rồi uống bia nên hai đứa quyết định tối nay ngủ lại luôn trên đó. Chiều hai đứa đến đó đi xem có chỗ nào nghỉ rẻ rẻ không, nhưng hỏi mấy chỗ đắt quá. Đang đi qua một con phố cháu thấy một em đang đứng bán gì đó, cháu bảo cái Tuyết không biết bán gì ấy nhỉ, tự nhiên thấy giọng nói bán kem chị ơi, haha, cháu quay lại luôn. Hỏi em ấy có biết chỗ nào nghỉ rẻ không, em ấy không biết nhưng em bảo để em hỏi bà ở đây xem giá bao nhiêu. Trời ơi ngủ dorm mà cũng 200 bath. Cháu bảo đăt quá em ạ, lại ngồi chỗ em kể chuyện bảo bọn chị nghèo sơ xác không có tiền nên mới đạp xe qua đây, toàn xin ngủ nhờ thôi. Cháu chỉ kể chuyện thôi, em ấy thấy thương hay sao ấy. Em bảo hai chị cứ ngồi đây tí em hỏi anh em xem có được ngủ nhờ ở chỗ em không, chỗ em có một phòng bỏ không, vì bọn em mới chuyển từ phòng đấy sang phòng to hơn. Trời ơi được thế thì còn gì bằng. Em ấy bảo nhưng ở đó không có giường đâu, cháu bảo chỉ cần nó là chỗ an toàn là OK, chứ chị ngủ đâu cũng được mà. Em ấy bảo hai chị ăn cơm chưa sang ăn cơm đi, em sang bảo anh ấy lấy 20 bath thôi, ầy, 20 bath mà được ăn cơm à, cháu ăn luôn. Nhưng thật là khủng khiếp với cái món cơ, gà ấy, cảm tưởng cháu vừa ăn vừa chan nước mắt các cụ ạ cay khủng khiếp luôn, lần đầu tiên ăn cơm gà mà cứ tưởng đang ăn cơm với ớt.
Hai đứa ăn xong đi ra chỗ em ấy, em ấy bảo e vừa gọi điện cho anh em rồi, anh ấy muốn nói chuyện với 2 chị, thế hai đứa nói chuyện với anh ấy, anh ấy bảo OK. Em ấy dẫn hai đứa về phòng, em ấy bảo quá đen cho một cuộc tình, mọi hôm ông chủ không đến đâu, hôm nay ông ấy đến làm gì không biết nữa. Thế là em ấy bảo ông chủ là 2 chị của em ấy, đạp xe qua đây, hỏi mãi ông ấy mới cho, lấy hai đứa 100 bath. Thôi thế là vui rồi, hai đứa vào phòng rõ là nhờ người ta trông hàng hộ, nhưng em ấy cứ lấy quạt rồi, lấy khăn lau nhà cho hai đứa, dặn dò đủ thứ xong mới ra chỗ bán hàng, em ấy có 18 tuổi thôi à, nhưng thật tốt bụng chu đáo. Hai đứa tắm xong ra ngoài đó uống bia, nhưng thôi, vui quá được ngày cháu đến thì vì mấy hôm nữa ở đây trưng cầu dân ý việc gì đó, nên các quán bia vỉa hè ở đó phải dẹp.
Mua bia Thái qua chỗ em ấy ngồi nói chuyện, mấy đứa đang ngồi thấy có một chị à một anh đang chuyển giới dở, ầy, cháu nhìn thấy thật là khủng bố người nhìn mà. Em ấy bảo ở đây có những thằng nó đi chuyển giới, kiểu mới làm được cái mặt thôi, nhưng hết tiền nên lại về đi xách hồ, có tiền lại đi làm tiếp :D
Em ấy còn mua xôi với thịt nướng cho hai đứa.
Lần này cháu rút kinh nghiệm sửa chính tả rồi nhé. Mỗi tội là chắc vẫn sai chính tả nhiều lắm.
Sáng nay hai đứa ngủ mãi đến 8h mới đi, em gái cho ngủ nhờ vẫn chưa dậy. Hai đứa để lại mảnh giấy cảm ơn em rồi đi. Đang đi qua một con phố cháu ngửi thấy mùi mít các cụ ạ. Thế là cháu bảo trời ơi mít, mít ơi tao yêu mày. Thế là cái anh bán mít ngẩng lên "Thế thì ăn mít đi em". Hehe, cháu vào hỏi giá nhưng đắt quá cháu bảo anh ấy, anh ơi em đạp xe từ Việt Nam qua đây, em thích ăn mít nhất thế giới, nhưng đắt quá em không có tiền mua rồi, hehe. Anh bảo thôi anh tặng em nửa cân nhá, haha, cháu bảo được không ạ, anh ấy bảo được. Đó lại là một anh Hà Tĩnh tốt bụng nữa, cái Tuyết không thấy cháu đâu nên quay lại. Lại thấy cháu mua mít nó bảo "lại mua mít", cháu bảo đâu tao xin đấy.
Hôm nay hai đứa còn đúng 100 bath, nên phải tìm chỗ để đổi tiền. Giờ sớm quá vẫn chưa ai đổi, nên hai đứa đành đi, đi đường lúc nào thấy ngân hàng rồi đổi vậy. Đi mãi hai đứa không thấy ngân hàng đâu, thế là tạt vào hỏi một quán nước để cháu xin nước luôn. Cháu hỏi nhưng họ không biết tiếng Anh, cháu lại phải tả cho họ hiểu, cháu mang thẻ ngân hàng ra rồi hỏi họ, nhưng họ tưởng cây ATM. Cháu bảo không phải lại mang tiền ra rồi tả ý là gửi vào ngân hàng, sau mãi họ cũng hiểu. Giờ đến lượt họ tả mà mãi cháu không hiểu, khổ thế. Cuối cùng cũng biết là mình phải đi bên phải cách đây hẳn 10 cây số nữa. Tất cả mọi người ở đó biết hai đứa đạp từ Việt Nam qua họ kiểu không tin, cứ ra xem xe của hai đứa mãi, có một chú còn lấy mấy chai nước cho hai đứa nữa. Chú ấy đang đọc báo, chỉ cho hai đứa bài báo về Hoàng Xuân Vinh.
Chào mọi người rồi hai đứa lại tiếp tục đi vậy. Đi mãi, đi mãi mà đâu có thấy cái ngân hàng đâu, hazzz. Cuối cùng lại vào hỏi một anh nữa, cuối cùng anh ấy biết một chút tiếng Anh. Anh ấy lại bảo ở quanh đây không có cái ngân hàng nào đâu, phải đi khoảng chục cây nữa. Lại là chục cây nữa, ầy. Lúc cảm ơn anh ấy, anh bảo hai đứa chờ, anh cho mỗi đứa cái bánh bao. Đó thật là hạnh phúc biết bao khi mà cháu hỏi đường thôi mà cũng có bánh bao ăn :D
Đi qua thấy họ bán dưa hấu 10 bath một quả, qua rẻ mua hẳn 2 quả cho mỗi đứa một quả ăn bữa trưa với bánh bao, hehe. Trời nắng vật mặt luôn, ở Thái có nhiều cái chòi để nghỉ. Đến trưa cuối cùng hai đứa cũng không thấy ngân hàng đâu, kệ vậy hai đứa ăn trưa bằng dưa hấu với bánh bao rồi ngủ luôn đến hẳn 3h mới bắt đầu đi.
Các cụ ạ, cháu không hiểu ngân hàng ở Thái làm việc kiểu gì mà 10h mới bắt đầu làm mà đến 3 rưỡi đã nghỉ rồi. Tìm được cái ngân hàng thì nó đóng cửa mất tiêu rồi, mệt thật. Mệt quá hai đứa ngồi luôn trước cửa ngân hàng mãi mới vác cái xác đi tiếp. Hôm nay chắc chắn phải xin được chùa hoặc nhà dân ngủ rồi, còn có 80 bath thôi à. Thôi đằng nào cũng không có tiền nên cháu quyết định mua bánh ăn cho hết luôn đi.
Không có tiền 4 rưỡi cái Tuyết cứ bảo đi vào xin ngủ nhờ, nhưng cháu không muốn lắm vì hôm nay không đi được mấy, chiều là lúc đạp được nhiều nhất. Nên hai đứa vẫn tiếp tục đi, đến gần tối hai đứa vào cây xăng xin nước, nhưng mấy chú cứ tưởng hai đứa mua nước chỉ vào cửa hàng tiện lợi ở đó, thôi vào mua chai nước lạnh cũng được vậy.
Cửa hàng tiện lợi của một cô rất xinh, hai đứa mua nước xong ra tính tiền, cô ấy lại biết tiếng Anh chứ thật tốt. Cháu hỏi cô ấy xem có chùa nào gần đó không, vì bọn cháu hết sạch tiền rồi, giờ chỉ còn tiền đô thôi. Cháu giơ hết cả đống tiền của mình ra, cho có tí chân thực. Cũng không nghĩ là cô ý sẽ cho hai đứa ngủ nhờ đâu, nhưng cô ý dẫn hai đứa vào một phòng chắc lâu lắm rồi không có ai ở, hai đứa lau qua nhà rồi đi tắm.
Nước ở đây nó vàng khủng khiếp, Tuyết nó xả mãi không hết vàng, cháu cứ vào tắm, chắc chả ai chết vì tắm nước bẩn một tí đâu :D Ngày trước cháu còn tắm ao, cũng tắm nhiều cái ao rồi nhưng phải nói là cái ao đấy bẩn nhất thế giới luôn, nhưng lúc đó chúng nó tắm vui kinh, lại còn bơi thi cái ao nhỏ tí, thấy vui quá nên cháu cũng xuống tắm, tắm xong về mới thấy vui khi mà người đứa nào đứa nấy ngứa mất mấy ngày :)) Cô ấy vào cho hai đứa 2 quả táo, hai đứa cũng không đói lắm nên quyết định ăn tối bằng 2 quả táo của cô ấy.
Nhà cô ấy có wifi dùng, mở ra nhận được tin nhắn của anh Tú. Anh ấy bảo anh đang ở Siemriep, hỏi cháu có qua đó không. Được gặp ai chứ gặp anh Tú, chắc rất vui, haha, có người uống bia cùng rồi. Chỗ cháu cách Siemriep hơn 300 cây, cháu bảo anh ấy 2 ngày nữa cháu mới đến. Vậy là mai phải đạp tầm hơn 150 cây rồi, tối nay phải đi ngủ sớm, mà phòng nóng qua lại không có quạt nữa, nằm một lúc mồ hôi ra tự mát, cháu ngủ lúc nào không biết.
Sáng nay hai đứa dậy rất sớm, trời còn tối mịt hai đứa đã bắt đầu đi rồi, không kịp chào cô ấy.
Đi được khoảng một tiếng chân tay hai đứa bủn rủn, không đạp được nữa vì qua đói và quá khát. Hai đứa đi mãi không thấy co nhà dân đâu mà xin nước, nhưng đói quá nên vẫn phải lấy lương khô ra ăn, ăn xong vẫn cố đi xem có nhà nào xin nước không, cuối cùng cũng xin được. Hôm nay cháu còn hẳn 20 bath tiêu trong hôm nay, cháu quyết định không đổi tiền nữa, chắc tối nay đạp đến được cửa khẩu rồi.
Con đường này thật sự rất đẹp, thẳng tắp thời tiết thì đẹp, thứ không đẹp nhất đó là cháu lại đói rồi.
Đạp mãi mới thấy có một cái nhà, cháu phi vào xin ít nước. Ở đó có mấy chị rất dễ thương, cháu xin nước chị ấy, chị ấy hỏi có lấy nước lạnh nươc không, có nước rồi lại còn được uống nước lạnh nữa. Chị bảo hai đứa ra cái bàn ngoài kia ngồi chờ chị một tí, được một lúc chị ra hỏi hai đứa có uống cafe không. Ầy, cái gì ăn được uống được là cháu nhận tất à, kiểu lúc đó mắt cháu sáng lên rồi gật đầu liên tục, chị ấy cười lại đi vào nhà pha cho hai đứa uống.
Lúc chị mang 2 cốc cafe nóng ra cháu lại thấy thật đau lòng, tại sao không phải là cafe sữa đá chứ. Một đứa thô tục như cháu rất ghét uống cái gì kiểu nhâm nhi như vậy, ầy, nhưng ai bảo chị ấy lại tốt bụng như vậy chứ. Hai đứa ngồi đó được tầm 15 phút thì có một chú về, chú ấy nghe mấy chị kể hai đứa đạp xe từ Việt Nam qua, chú ấy cứ cười mãi. Chú không biết tiếng Anh, nhưng chú cứ tả hỏi hai đứa có ăn gì không, đây chính là điều cháu mong chờ nhất đây. Chú vào trong nhà lấy ra ít xôi, với mấy con cá rán mang ra cho hai đứa, quá lâu rồi không ăn cá cháu cũng quên mất mùi vị của nó rồi, huhu. Hai đứa ăn xong, chú còn mang mì tôm ra hỏi có ăn không, hai đứa ăn no vật rồi, nhưng mặt cháu dày mà cháu bảo không ăn nhưng có thể mang đi không, chú ấy cho mang đi luôn. Chú ấy rất rất vui tính, tốt bụng.
Trời thì cứ nắng lại mưa tức thật, hôm nay cháu không dám nghỉ trưa, sợ đến cửa khẩu muộn quá nhưng mệt quá hai đứa lại nghỉ ở lề đường, lôi mì tôm sống ra ăn cho vui thôi chứ cháu cũng không đói mấy :D
Lúc ăn uống, nghỉ ngơi xong đi ra cháu mới biết xe mình bị bục săm, huhu, lại phải lôi đồ ra vá rồi. Trời vừa mưa xong, cháu mang luôn ra vũng nước để vá.
Cuối cùng cũng xong. Lúc đó vui lắm, đi được tầm 20 chục cây nó lại gần hết hơi, nó kiểu bục một chỗ nhỏ, chả hiểu sao luôn. Cháu còn xem đi xem lại rồi cơ, nhưng chả muôn lôi ra vá nữa, khoảng 50 cây nữa là đến nơi rồi, cháu cứ bơm lúc nào hết hơi lại bơm vậy. Ầy, lúc đó nghĩ tháo săm ra rồi dò dẫm chỗ bục lại thấy mệt quá, lúc đó thật sự cũng mệt thật. Sau 2 lần bơm xe nữa thì cháu cũng đến được cửa khẩu, lúc đó trời cũng gần tối rồi, chắc hôm nay hai đứa lại phải ngủ ở cửa khẩu rồi.
Cái cửa khẩu này lộn xộn kinh khủng, sau một hồi tham khảo hai đứa quyết định sang bên Cam thì thuê nhà ngủ, vì sợ sáng mai dậy sớm quá ở cửa khẩu họ chưa làm việc.
Cho cái Tuyết ở đó sửa xe cháu đi đổi tiền, với đi hỏi nhà nghỉ xem sao. 10 đô một đêm, huhu, đắt quá, mà thật ra cũng chả đắt nhưng cháu vẫn tiếc tiền quá, cháu chỉ còn 100 đô để tiêu thôi, ngủ một đêm đã hết 10 đô rôi. Xe sửa xong cháu với cái Tuyết đi hỏi mấy nhà nghỉ nữa nhưng đều có giá đó. Tại vì ở đây có sòng bạc rồi lộn xộn quá, nên cháu không dám đi xin ngủ nhờ, mà có xin họ cũng không cho. Lúc đó nghĩ thế, nhưng lúc hỏi giá nhà nghỉ xong cháu bảo nhất quyết hôm nay cháu không thể ngủ với cái giá nhà nghỉ đó được. Nghỉ tí đã hai đứa vào uống nước, cháu bảo cái Tuyết hai đứa mình chỉ có thể chọn một thôi, một là ăn hủ tiếu cho bữa tối hoặc uống sinh tố, chọn đê thấy sang chưa, hôm nay mình còn được ăn bữa tối nhá.
Cuối cùng hai đứa nhất trí uống sinh tố. Cháu đi vào trong ngõ xem có cái nhà nghỉ nào không, ầy, không thấy các cụ ạ, chỉ thấy mấy chị ăn mặc mát mẻ ngồi quanh đó thôi. Cháu hỏi một chị kiểu cháu tả xin ngủ nhờ mà chị ấy cứ tưởng cháu hỏi nhà nghỉ ở đâu, cháu xua tay bảo không phải, mãi xong chị cũng hiểu, chị dắt cháu sang một cái khu trọ gần đó, sau một hồi trình bày họ không hiểu cuối cùng vào gọi một chú biết chút tiếng Anh ra nói chuyện với hai đứa, chú bảo có chỗ 5 đô có ngủ không nhưng nó không có điều hòa. Cháu OK luôn chỉ cần có chỗ ngủ thôi là được rồi, thấy cả cái xóm trọ đó ra nhìn hai đứa :)
Chú ấy dẫn hai đứa vào một cái nhà cũng như nhà nghỉ, chú nói chuyện với mấy người ở đó họ đòi 7 đô, chú ấy mặc cả cho hai đứa xuống còn 5 đô. Cảm ơn chú hai đứa lên nhận phòng, đi lên thì mới biêt chỗ này cho mấy ông đến mát xa, hehe, cũng sợ phết. Vào phòng chốt cửa, cháu đi ngủ luôn, mai tắm giờ thở thôi cũng thấy mệt rồi.
Sáng nay phải đặt báo thức, người mỏi rã rời, tắm xong mới tỉnh táo lại được. Đói quá hai đứa vào ăn cháo, ai cũng nhìn hai đứa mà cháu phát hiện người Campuchia rất tò mò luôn, bọn cháu đến đâu người dân cũng vây xung quanh.
Trời thì nắng kinh khủng luôn, mà cứ hết cái dốc này đến cái dốc khác, cháu tưởng mình sẽ phải ngất ở một trong những cái dốc ấy chứ, cuối cùng vẫn lên rồi xuống.
Lúc đó khoảng 1h trưa, cháu còn đang ước xem có ai đến đấm cho cháu phát cho ngất luôn đi. Nắng ơi sao mà nắng thế, vậy mà trước mặt cháu đây là một anh Hàn Quốc đang đạp con xe mini. Anh ấy mặc áo ba lỗ, quần đùi, đi tông, đeo kính râm, đúng hình tượng của mấy anh đi dạo ở bãi biễn đây rồi. Bây giờ ngoài trời chắc khoảng bốn mấy độ, vậy mà cháu cứ tưởng anh ấy đạp xe ở một nơi nào đấy rất mát mẻ và lãng mạn nữa chứ. Lúc đó chân cháu chỉ biết đạp thôi à, chứ nắng mệt quá đầu óc không hoạt động được nữa rồi, vậy mà nhìn thấy anh ấy cháu cũng phải hét lên rằng thật ngưỡng mộ anh ấy quá đi, lại còn chào mấy câu bằng tiếng Hàn nữa chứ. Anh ấy chào cháu đúng kiểu hoa hâu thân thiện nữa chứ.
Lúc đó đạp xe qua anh ấy, lại thấy mấy em này, trời nắng như vậy không biết mấy đứa chơi có thấy vui không.
Cháu xin nước mấy nhà đều không được, chắc tại vì họ không uống nước bình. Nước ở đây thì đắt, huhu, một ngày uống bao nhiêu nước,cứ mua chắc cháu phá sản mất. Sau cháu vào một nhà cháu mới biết hầu như ở đây họ uống nước giếng luôn, chứ không đun nấu gì cả. Cháu nghĩ họ uống được chắc mình cũng uống được, nhưng đúng là uống được thật không bị đau bụng hay sao cả, mà còn mát nữa chứ :D
Thấy ở Cam thật sự rất nghèo. Những lúc nhìn thấy hình ảnh này, cháu lại thấy buồn. May quá trong túi có kẹo, lôi hết đống kẹo trong tui ra cho em ấy.
Chị ấy cũng rất tốt bụng, cho hết kẹo rồi nhìn mấy đứa thấy thật sự rất thương, chau lại lôi lương khô ra cho mấy e ý vậy, nhưng mây em ấy được cho quà rất vui. Hai đứa thấy một quán tạp hóa nhỏ, ở giữa đường thấy anh ấy đang nướng thịt, hai đứa vào xem sao. 500 ria một xiên, hí hí, tính ra có 3k một xiên, cháu bảo cái Tuyết ăn đê mình đại gia mà. Thấy anh bán xôi với thịt hai đứa ăn trưa luôn, cháu cảm tưởng như đang trở về hồi bé đi ăn vặt ấy. Hai đứa ngồi ăn tính tiền mãi mà không hết 30k, quyết định uống nước, nghĩ nó rẻ nên không thèm hỏi giá luôn các cụ ạ. Cháu uống coca anh ấy cho vào một cái túi nilong bé tẹo cho đá đầy vào rồi chắt một ít coca vào vậy mà anh ấy tính tiền 12k một túi. Trời ơi ở nhà cháu còn không uống mấy cái nước này đâu, giờ người thiếu chất hay sao ấy, cứ cái gì ngọt ngọt là thích à. Lúc trả tiền cháu tí thì ngất. Ầy, liệu các cụ có thể cho cháu kể lể về cái chuyện ăn uống này không?
Có một chị ra mua hàng thấy cảnh hai đứa ngồi ăn ngu ngốc như thế chị ấy mua cho hai đứa một quả dưa hấu còn gọt cho hai đứa nữa. Lần đầu tiên thấy dưa hấu gọt vỏ kiểu ấy, hai đứa cứ ngồi ngơ ra, nhưng được ăn dưa hấu của chị ấy thật hạnh phúc nó làm cháu quên mất cái nắng nóng. Đến 4h trời vẫn rất nắng hai đứa lại vào uống sinh tố bơ.
Về đến Siemriep khoảng 6h tối,người cứ không phải của mình nữa. Tìm một cái nhà nghỉ rẻ rẻ nghỉ thôi, giờ không còn tí sức nào đi đâu nữa. Có wifi gọi cho anh Tú bảo em đến nơi rồi. Anh ấy cứ không tin hai đứa 2 ngày mà đạp được hơn 300 cây số, xong anh ấy bảo hai đứa mày trâu thật. Giờ cháu nói chuyện cũng không dùng đến não nữa vì tất cả bộ phận trên người cháu nó không hoạt động nữa vì quá mệt, cháu cũng không ăn gì cả, đi ngủ luôn, mai dậy rồi tính.
Hai đứa ngủ mãi đến trưa mới dậy, gọi anh Tú sang đón đi ăn cơm gà. Lâu lắm mới được đi xe máy. Anh Tú đi xe máy một mình sang đây, bảo đi một mình buồn qua chắc sanh sang Lào rồi về luôn. Hehe, lâu lám mới có cảm giác được nói chuyện với người Việt Nam mà không phải cái Tuyết, anh Tú thì nói chuyện có muối rồi. Mấy anh em đi cứ cười như bọn dở hơi, lại còn kẹp 3 nữa chứ.
Cháu không có tiền để vào Angkor Wat, vào xem xong chắc hai đứa chỉ có nước không ăn không ngủ về thôi. Cháu động viên cái Tuyết thôi để khi nào có tiền thì quay lại, hazzz chắc chả bao giờ có tiền :D
Mấy anh em kẹp 3 đi vào trốn vé, hí hí. Thật ra biết là không được nhưng mấy đứa vẫn đi vào. Qua chốt thứ nhất rồi, đến chốt thứ 2 có một ông đứng trước chặn 3 đứa rồi, hehe, xuống anh ấy nói gì chả đứa nào hiểu, nhưng tóm lại không đươc vào. Huhu cháu làm gì có tiền để vào đó, thật là buồn quá đi. Vậy nên mấy anh em đi chợ, rồi đi lang thang ở Siemriep. Tối mấy anh em mua bia ra ngoài gần bờ sông uống, rồi lại đi chợ.
Cháu vào mua cái móc chìa khóa, cháu hỏi giá em bán hàng hét hẳn 10 đô, cháu đi thẳng luôn. Buồn cười ở chỗ em ấy biết cháu là người Việt Nam cứ níu áo bảo "chị ơi chị đẹp quá 7 đô nhé". Cháu lắc đầu em ý lại "chị ơi chị đẹp quá 5 đô nhé". Hehe, cháu nghĩ con bé này được lắm nhưng chị mày không mua đấy :D
Tạm biệt anh Tú hôm nay lại bắt đầu lên đường.
Trưa mệt quá hai đứa thấy cái 2 cái võng ở trước cửa một nhà mà không có ai ở nhà, hai đứa phi vào ngủ luôn. Lúc tỉnh dậy thì thấy xung quanh một đám trẻ con đang nhìn hai đứa chằm chằm. Hai đứa đi đun nước nấu mì, mời chúng nó ăn thì chúng nó cứ lắc đầu mà cứ ngồi nhìn chằm chằm hai đứa ăn, haha, chúng nó còn gọi cả đám hàng xóm sang xem hai con khỉ đang ngồi ăn nữa.
Kệ chúng nó nhìn hai đứa vẫn ăn ngon lành lắm.
Trời tối tối rồi mà tìm mãi không thấy cái chùa nào đâu, hai đứa quyết định vào một quán gần bờ sông ăn trứng vịt lộn cháu thấy ở Cam họ cũng ăn trứng như ở Sài Gòn. Gặp mấy chị rất dễ thương, kiểu cứ muốn hỏi chuyện hai đứa nhưng cháu có hiểu gì đâu, cứ ngơ ra mấy chị cứ nhìn hai đứa cười. Xong rồi hai đứa đi hỏi nhà dân xem có ngủ được không, nhưng hỏi một nhà không được mà tối rồi cháu quyết định đi tìm nhà nghỉ ở đây có mỗi một cái nhà nghỉ thôi à mà ông ấy lấy đắt quá, thế này thì chắc chắn phải xin ngủ nhờ rồi. Mấy nhà ở đây có nhà có điện nhà không các cụ ạ. Cháu vào hỏi một nhà nữa thì cô ấy bảo không ngủ được mặc dù cháu bảo cháu có thể ngủ ở dưới đất vì cháu có lều, không biết cô nói gì nữa chắc cô ấy giải thích lý do tại sao hai đứa không được ngủ. Cô ấy chỉ sang nhà bên cạnh, cháu cũng tính sang nhà bên cạnh mà. Lúc đó cháu nghĩ phải làm mặt thật đáng thương hơn nữa, lần này chăc chắn phải được ngủ, chứ giờ tối quá rồi. Nhưng may quá sang đến nơi lại gặp chị dễ thương lúc nãy ở quán hai đứa ăn trứng, thế là họ cho ngủ nhờ luôn, lúc đó cả nhà đang ăn cơm. Chị ấy chỉ vào hỏi cháu có ăn không, hehe, tất nhiên là cháu có ăn rồi. Họ ăn bằng đĩa chứ không ăn bát.
Cháu phải nói là mấy món ăn ở Lào nó vẫn phải gọi cái món cá ở đây bằng cụ về độ khó ăn. Giá như cháu biết từ chối cái gì đó thì có phải vui không. Ầy cái mùi cá này đúng là mùi giống hệt cá cháu nấu cho mấy con chó nhà cháu. Có thể mấy chị ở Cam sẽ buồn nếu nghe thấy cháu nói vậy, nhưng không có câu nào tả chính xác bằng câu ấy, cháu thề luôn.
Nhưng cháu vẫn cố ăn hết được, lúc nào cũng phải tự động viên mình họ ăn được mình cũng ăn được, không chết toi là được rồi. Còn món rau họ ăn cháu cũng không biết rau gì luôn nhưng là rau sông. Ăn hết cái đĩa cơm ấy, chị ấy lại đi xin cơm ở đâu về cho hai đứa, haha. Cháu mà ăn thêm cái đĩa nữa chắc chết toi thật, nên cảm ơn chị ấy rất nhiều nhưng mà em không dám ăn đâu :)
Ăn xong hai đưa định đi rửa bát, thì cả nhà xua tay họ tiếp hai đứa như những khách quý. Đến đoạn đi tắm, ở đây họ không có phòng tắm, ầy đến điện còn không có làm sao mà có phòng tắm được, nên cái Tuyết nó che cháu tắm, rồi cháu lại che cho nó. Quên không chụp cho các cụ xem họ kéo nước từ giếng lên như thế nào, nhưng tóm lại là cháu chưa bao giờ nhìn thấy. Tắm xong đi ra thấy cả nhà đang vây quanh một cái nhìn như máy tính nhỏ, nhìn nó như vậy nhưng cháu cũng chả biết là cái gì, nhưng tóm lại là chị ấy và cả nhà đang chuẩn bị hát karaoke.
Lúc đó vui lắm, hào hứng lắm kiểu không biết hát tiếng Cam nhưng kiểu gì cháu cũng phải múa phụ họa ấy, haha, nhưng cuối cùng cả nhà không ai hát được, múa được vì cái đầu ấy nó bị hỏng. Thật đúng lúc mà mãi chả sao chờ đúng hôm cháu đến thì nó hỏng. Ầy, nhà chị ấy muỗi nhiều phải nói là cháu chỉ cần ngồi im một tí thôi, chúng nó đốt mất cả lít máu mất, hehe. Nà mấy con muỗi ở đây cũng khôn lắm, nó còn phân biệt được khách với người nhà, thấy bao nhiêu người ngồi đó, không ai bị đốt có mỗi cháu với cái Tuyết bị đốt :D
Sau rồi lại thấy chị ấy đi lấy củi về đốt cho muỗi khỏi đốt hai đứa. Nhưng các cụ ạ, ở đây không có điện quạt không có nóng gần chết, chị ấy lại đốt củi gần đó, thật là vui mà. Sau mãi mọi người cũng bắt đầu đi ngủ, cháu thấy họ ngủ hết ở võng, mà nhiều muỗi như vậy, kể cả trẻ con không biết họ ngủ ra sao nữa. Còn hai đứa thì được ngủ màn, cháu tả bảo cho mấy đứa trẻ con ngủ màn thì chị bảo chúng nó ngủ mãi ở võng quen rồi.
Cháu là Tuyết - bạn đồng hành với Ngân trong hành trình này. Cháu biết Ngân mở thớt này và vẫn thường xuyên theo dõi. Ngân cứ bảo cháu viết tiếp đi nhưng cháu chỉ muốn im lặng theo dõi thôi tại cháu cũng không nhớ được nhiều. Trong đầu hình như chỉ có mỳ tôm với xôi thôi nên không biết phải kể gì cho các cụ nghe nữa, hehe. Cám ơn các cụ vì đã quan tâm tới câu chuyện của chúng cháu, sau cuộc gặp với các cụ trong OtoFun, hôm nay cháu quyết định đóng góp một chút vào đây coi như lời cám ơn tới các cụ. Phải nói thật với các cụ là ngay lúc này cháu không biết viết những gì vào đây nữa, lần đầu làm chuyện này nên thấy bỡ ngỡ quá kiểu như cháu bắt đầu tham gia showbiz ấy :D Tự dưng cháu thấy ngưỡng mộ con bạn cháu quá vì nó viết được tới tận đây rồi, hehe. Khả năng diễn đạt cảm xúc của cháu không tốt, chính tả cũng hay sai nên mong các cụ thông cảm. Sau đây cháu xin kể về những ngày cuối cùng ở Campuchia.
Sáng hai đứa cháu dậy chẳng thấy có ai cả, "chắc họ đi làm đồng rồi" cháu nghĩ thế. Hai đứa chuẩn bị đi thì chị chủ nhà ra. Chúng cháu cám ơn và chụp ảnh với chị í rồi đi.
Đi được khá xa thì gặp một cái chợ. Các cụ không biết chúng cháu vui thế nào đâu vì thấy ở đấy rất nhiều đồ ăn mà chúng cháu thì đang rất đói. Thấy nhiều đồ ăn quá mà không biết phải ăn gì.
Đi tham khảo một vòng hỏi giá các kiểu hai đứa quyết định ăn cháo để nhớ xem cháo có mùi vị như thế nào. Ăn cháo xong bọn cháu rất hối hận vì nhìn thấy mấy người bên cạnh ăn bún - nhìn có vẻ ngon hơn cháo, hehe. Nhưng thôi, bọn cháu đi ăn cái khác (hôm nay hai đứa cháu rất mạnh dạn tiêu tiền vì biết sắp về đến Việt Nam rồi).
Cái Ngân nó rất thích ăn chè nên nó vào ăn chè còn cháu ăn mấy cái bánh gì đấy cháu không chụp lại ảnh nhưng nó khá ngon (phải nói thêm với các cụ là suốt dọc đường đi từ Việt Nam tới đây gặp cái chợ nào hai đứa cháu cũng vào mà trong các bài viết có thể không nhắc đến và vào chợ mà có quán chè nào bọn cháu cũng vào luôn nhưng hôm nay cháu không thích ăn chè,hehe). Ăn linh tinh no rồi nhưng thấy dưa hấu bọn cháu muốn mua mang đi. Dọc đường bọn cháu cũng rất hay mua dưa hấu vì nó khá rẻ lại được cái ăn vừa no vừa đỡ khát, nhưng ở đây bán dưa đắt quá đắt. Mặc cả mãi mà bác bán dưa không thèm bán, những người xung quanh thì cứ nhìn hai đứa cười vì bọn cháu với bác bán dưa đang nói chuyện với nhau như những người câm tay chân vung loạn xạ nhiều lúc không biết làm thế nào cho bác í hiểu. Bọn cháu lại đế tiếng Việt vào kiểu như "Trời ơi! Sao cháu nói mãi mà bác không hiểu". Thế là mọi người cứ phá ra cười dù không biết bọn cháu nói gì, chỉ biết là bọn cháu đang thể hiện sự bất lực thôi. Dù hôm nay hai đứa rất mạnh dạn tiêu tiền nhưng mạnh dạn trong giới hạn thôi bác ấy nhất định không giảm giá nên bọn cháu đi, hehe.
Lúc này bọn cháu đang rất no nên đạp xe cũng thấy mệt. Có một bãi cỏ nhìn rất mát mẻ nên bọn cháu quyết định nghỉ trưa tại đây. Đang ngủ thì thấy ồn ào quá mở mắt ra lại thấy có một đám người đang vây quanh hai đứa nói chuyện với nhau. Người ta nhìn bọn cháu như những vật thể lạ không biết chui ở đâu ra rồi người ta cứ hỏi chuyện hai đứa cháu. Cháu không biết phép mầu nào làm bọn cháu với họ nói chuyện được với nhau nữa.
Có một bác rất manh động các cụ. Bác í cứ dúi một đứa bé cho cái Ngân bế dù thằng bé rất sợ, chắc bác í định dọa nó là cho hai đứa cháu mang đi. Bọn cháu dỗ mãi nó không nín rồi bác lại dúi một đứa bé khác vào, bé này ngoan hơn không thèm khóc. Rồi bác ấy nói rất nhiều bọn cháu hiểu được là mấy bác này muốn bọn cháu ở lại đừng về Việt Nam nữa, ở lại đấy lấy chồng ở đấy. Bác kéo một thanh niên trong đám đông ra rồi bảo lấy thanh niên ấy. Hai đứa vừa thấy vừa buồn cười vừa sợ bác ấy nên nhanh chóng kết thúc câu chuyện rồi rút lui. Thế mà leo lên xe rồi mà bác í cứ kéo tay lại nhưng nhan sắc của anh thanh niên ấy không thể níu chân hai đứa cháu lại được các cụ ạ :D
Bọn cháu đạp thật nhanh để thoát khỏi đấy rồi bọn cháu nhìn thấy một cái xe chở dưa hấu. Thế là lại lân la hỏi mua.
Trời bắt đầu tối, bọn cháu nhìn thấy có một cái nhà nghỉ nên quyết định vào hỏi xem có đắt không để vào ngủ. Người ta đòi $7 bọn cháu mặc cả xuống $5. Mãi rồi bác ấy cũng đồng ý. Bọn cháu cũng vui lắm vì hôm nay được ngủ hẳn nhà nghỉ. Trong phòng có tivi nha có cả điều hòa nhưng điều hòa hỏng các cụ ạ. Cháu vác quả dưa ra ăn nhưng cái dạ dày của bọn cháu gào thét, chúng nó bảo là "Tao thèm cơm lắm". Lâu rồi chưa được ăn một bữa cơm tử tế. Thế là bọn cháu nghe theo tiếng gọi của dạ dày một lần nữa lại mạnh dạn đi ăn cơm. Tắm rửa sạch sẽ hai đứa đi tìm quán cơm để ăn nhưng quá đen cho hai đứa, đi mấy quán rồi mà quán nào cũng hết cơm. Thế là bọn cháu phải ăn mỳ với trứng vịt lộn. Rồi bọn cháu tự an ủi nhau "Thôi! Thế này là sang lắm rồi". Bọn cháu về với cái bụng no nê nhưng không được vui cho lắm. Nhưng về nhìn cái phòng xinh đẹp lại thấy hết buồn à. Việc làm tiếp theo là ngủ ngay tức khắc.
Tạm biệt cái nhà nghỉ xinh đẹp, bọn cháu tiếp tục đi. Hai đứa cháu tính đi hôm nay với mai nữa là về đến Việt Nam rồi. Lúc này cảm giác rất lạ các cụ ạ, vừa vui vừa buồn, vừa muốn được về quê hương vì rất nhớ bún đậu, thèm được nói chuyện với người việt nam, về để được sử dụng công nghệ.... nhưng không muốn kết thúc thúc hành trình. Cái Ngân bảo cháu có 2 sự lựa chọn: một là cứ theo hành trình để về Việt Nam, hai là đi Phnôm Pênh. Nếu đi Phnom Pênh thì đoạn đường tiếp theo sẽ đi theo một đường khác. Lúc đấy cháu muốn đi Phnôm Pênh vì cháu nghĩ nếu sau này cháu có tiếp tục đi du lịch, cháu sẽ đi một đất nước khác mà không phải là Cam thế nên giờ đang ở Cam mà không đi Phnôm Pênh thì tiếc. Anh Tú hôm trước bọn cháu gặp bảo ở đấy cũng chẳng có cái gì đâu nhưng cuối cùng cả hai đứa quyết định đi Phnôm Pênh. Tới giờ bọn cháu lại nghỉ trưa ở một gốc cây xinh đẹp. Vẫn như thường lệ khi tỉnh dậy lại có một đám người vây quanh chúng cháu các cụ ạ. Rồi các chị ấy lại hỏi chuyện. Thấy chúng cháu đáng thương hay sao ấy, một chị mang hộp cơm đến cho bọn cháu. Ôi dời ơi, cơm nha! Cầm vào hộp thấy nóng cháu vui lắm. Được ăn cơm đã vui rồi lại còn được ăn cơm nóng nữa chứ, mà đây là chị í đi mua cho bọn cháu, chị ấy tốt bụng thế chứ. Mở hộp cơm ra các cụ có biết cháu được ăn gì không? Hehe, cháu được ăn cá nha, nhưng đây là đầu cá nấu với dạ dày cá và ruột cá. Hai mươi mấy năm cháu sống trên đời có bao giờ cháu ăn dạ dày với ruột cá đâu, nhưng mà hôm trước còn ăn cả món "cá chó" nữa là. Cháu cũng không muốn gọi món này như vậy nhưng đúng là cái mùi của nó rất giống món cá cháu nấu cho mấy con chó ở nhà. Nhưng nó không tệ như cháu tưởng tượng, vị khá ngon ạ. Dạ dày và ruột họ cũng làm sạch nữa nhưng nó tanh khủng khiếp.
Cám ơn các chị ấy rồi bọn cháu đi tiếp. Đang đi thì có một ông đi xe máy cứ đi theo rồi nói chuyện với hai đứa cháu. Ông í cứ bảo đi về nhà ông í, bọn cháu bảo không đi mà ông í cứ đi theo, hai đứa cháu dừng lại ông í cũng dừng chẳng hiểu ông í bị làm sao nữa. Trong lúc nói chuyện bọn cháu hỏi đường lên Phnôm Pênh. Đến đây hai đứa cháu mới biết là đã đi qua đoạn để rẽ đi Phnôm Pênh khoảng 30km rồi. Trái tim nhỏ bé của bọn cháu lúc đấy bị tan nát các cụ ạ. Giá mà nó là 3km có phải tốt không. Lần này hai đứa không mạnh dạn quay lại nữa mà đi tiếp về Việt Nam. Chú đấy vẫn cứ đi theo bọn cháu phải đến chục km ấy, xong mãi sau bọn cháu mới cắt đuôi được.
Đi tiếp đến một cái thị trấn nhìn cũng có vẻ giàu lắ. Tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn chụp mấy cái ảnh với ngồi nghỉ tí. Lúc đấy nghĩ kiểu gì ở đây chả có nhà nghỉ cứ ngồi nghỉ thêm tí cho thong thả.
Xong hai đứa vào nhà cô gần đấy hỏi ở đây có cái nhà nghỉ nào không, cô í bảo cách đấy 2km có nhà nghỉ. OK, 2km gần mà! Thế là bọn cháu lại đạp đi. Đi hơn 3km vẫn không thấy cái nhà nghỉ nào. Hai đứa phi vào nhà dân gần đấy hỏi lại thì họ bảo đi 20km nữa mới tới nhà nghỉ. Nghe xong bọn cháu choáng lắm trời thì tối om nhìn đường toàn cây cối lại vắng vẻ làm sao mà hai đứa cháu dám đạp 20km nữa trong tình hình này. Hai đứa còn bảo nhau: "Hay là mình đạp qua nhà nghỉ rồi mà không biết tại lúc nãy cô kia bảo đạp 2km nữa thôi mà". Thế là bọn cháu đạp quay lại nhưng thực tình thì không có cái nhà nghỉ nào ở đấy cả. Hai đứa tính vào nhà dân xin ngủ nhờ nhưng xin 3 nhà rồi mà vẫn không được, họ rất cảnh giác và tỏ vẻ rất lạnh lùng với hai đứa, bọn cháu xin dựng lều họ cũng không cho. Có mấy chú lái xe tuk tuk gần đấy thấy tò mò nên đến hỏi chuyện, biết bọn cháu đang không có chỗ ngủ nhưng có lều, chú í bảo bọn cháu là vào đồn cảnh sát mà ngủ cho an toàn ngủ ở đây không an toàn đâu.
Lúc đấy bọn cháu kiểu rất sung sướng được vào hẳn đồn cảnh sát để ngủ. Hai đứa đi theo chú í về đồn vừa đi vừa bảo nhau "vụ này vui đấy!". Đến đồn thấy có hai chú cảnh sát đang nằm võng, chú lái xe tuk tuk trình bày hoàn cảnh của bọn cháu cho hai chú kia nghe bảo cho hai đứa cháu cắm lều ngủ ở đây, hai chú kia gật gật tưởng thế là xong rồi, chú tuk tuk cũng đi về nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi các cụ ạ. Hai chú đấy gọi điện cho mấy người ấy, trong lúc chờ đồng minh của các chú đến các chú hỏi bọn cháu có đói không các chú có cơm. Đúng là câu hỏi bọn cháu muốn nghe nhất đây rồi. Bọn cháu tả cho các chú í biết là bọn cháu đói lắm, bọn cháu muốn ăn cơm. Các chú cứ cười rồi bảo bọn cháu trình hộ chiếu các kiểu đã (đoạn này rất vất vả với bọn cháu vì bất đồng ngôn ngữ, có một chú biết mấy câu tiếng Anh thôi). Một lúc sau có một bà cụ đến, bà ấy chính là phiên dịch viên được các chú gọi đến nhưng bà ấy chỉ nói được tiếng Lào với Thái thôi, không biết nói tiếng Việt. Lại có thêm một chú khác đến, chú ấy đi một chiếc xe xịn đến. Thì ra chú này là sếp của hai chú cảnh sát kia. Các chú ấy chụp hộ chiếu, chụp ảnh chân dung hai đứa rồi viết một cái gì đấy rất dài trên điện thoại. Sau hơn một tiếng làm việc rất mệt mỏi cuối cùng bọn cháu chính thức được ngủ lại ở một phòng như phòng tạm giam ấy.
Bọn cháu cứ tưởng được các chú ấy mời ăn cơm thật nhưng không phải các cụ ạ. Chú "sếp" sai một chú khác chở hai đứa ra một quán cơm gần đấy cho hai đứa ăn cơm. Quán ăn này gần giống quán ăn của người Việt, đồ ăn được bày trong tủ kính. Bọn cháu ăn rau cải với thịt kho tàu, chi phí cho bữa này là $5, hai đứa ăn xong mà tiếc đứt ruột, $5 là cháu thuê được nhà nghỉ rồi. Quay về đồn bọn cháu muốn đi tắm nhưng ở đây toàn các chú, nếu muốn tắm thì phải tắm tiên nên hôm nay không tắm mà đi ngủ luôn. Bọn cháu phải dựng lều trong phòng tạm giam để đi ngủ vì ở đây quá nhiều muỗi. Chú "sếp" đưa cho bọn cháu cái khóa cửa bảo bọn cháu khóa cửa vào cho an toàn. Lúc đấy bọn cháu nghĩ chú cũng chu đáo đấy!
Nhưng đêm nay quả là không dễ dàng với hai đứa, đang ngủ cái Ngân phải chui ra ngoài vì trong lều quá nóng, nhưng một lúc sau nó lại chui vào lều vì ở ngoài nhiều muỗi. Tệ nhất là: "Trong lều cũng có muỗi!"...
Cuối cùng trời cũng sáng, mấy chú cảnh sát cứ thập thò ngó ngó ngoài song cửa, nhìn rất buồn cười. Khổ nỗi trong lều chỉ có hai con khỉ bị muỗi hút khô hết máu thôi chứ có gì đâu mà các chú cứ nhìn mãi, khổ tâm. Bọn cháu lại thu dọn đồ đạc, cám ơn các chú rồi lên đường.
Chỉ còn khoảng hơn 100km nữa là đến Việt Nam thôi nhưng vấn đề là hôm nay hai đứa rất mệt. Đạp được 20km thì trời lại đổ mưa, hai đứa trú mưa cùng hai bé đáng yêu này.
Có quả dưa hấu lúc đi đường mua được, hai đứa bảo bổ ra cho hai bé cùng ăn. Thế quái nào bổ ra nó trắng phau, nhục thế chứ! Tạnh mưa, đạp tiếp. Bọn cháu tính hôm nay đạp được bao nhiêu thì đạp, đến được đâu thì đến. Đến một đoạn đường rất mát mẻ, gió lồng lộng, điều hòa phải gọi bằng cụ, hai đứa cháu dừng lại nghỉ ngơi, chỗ này mà có võng vào nữa thì...
Đang ngồi thì có hai vợ chồng chở xe bán đồ nướng đi qua, bọn cháu gọi lại hỏi mua cánh gà nướng. Trong lúc chờ cô vợ nướng đồ, hai đứa nói chuyện bằng tiếng Việt với nhau thì chú hỏi chuyện với bọn cháu cũng bằng tiếng Việt. Bọn cháu tưởng chú í là người Cam biết nói tiếng Việt, nhưng không phải, chú là lính Việt Nam được đưa sang Cam thời chiến diệt Khơ me đỏ, sau chiến tranh chú ở lại Cam lấy vợ sinh con bên này. Chú quên nhiều tiếng Việt rồi. Bọn cháu hỏi sau chiến tranh chú có về Việt Nam thăm gia đình không? Chú bảo không có tiền để về với đường Việt Nam giờ thay đổi chú không nhớ đường. Thấy khuôn mặt chú rất buồn, cháu cảm thấy chú í cũng không muốn nói đến chuyện của chú í nên hai đứa không hỏi thêm gì. Lúc đi chú nói một câu tiếng Cam với hai đứa, cháu hỏi nghĩa là gì? Chú bảo "ĐI BÌNH AN!", thực sự lúc đấy thấy rất ấm áp.
Được ăn hẳn đùi gà nướng, mãn nguyện quá! Bọn cháu bảo nhau hay hôm nay bắt xe tải đi được đoạn nào hay đoạn ấy. Hai đứa cháu cứ ngồi vật ra đấy có cái xe nào đi qua hai đứa vẫy lại mà chả xe nào thèm dừng. Đang tính đi tiếp thì nhìn thấy một cái xe bán tải đi tới. Hai đứa bảo nhau bắt nốt cái này không được thì đi tiếp. Thế mà chú í dừng lại các cụ ạ. Ban đầu bọn cháu xin đi nhờ bằng tiếng Anh nhưng chú í không hiểu lắm, đang cảm thấy bất lực không biết làm thế nào thì chú hỏi "ĐI ĐÂU?" bằng tiếng Việt. Ơ, chú là người Việt Nam ạ? Chú bảo không, chú biết ít tiếng Việt thôi. Hai đứa cháu vui lắm. Bọn cháu bảo bọn cháu đang trên đường về cửa khẩu, chú có tiện đường về đấy thì cho hai đứa đi nhờ. Chú bảo nhà chú gần cửa khẩu nên cho hai đứa đi nhờ. Lúc đấy nghĩ nhiều khi cũng không hiểu sao hai đứa đi đường lại may mắn đến thế.
Cho xe đạp lên thùng, chú bảo hai đứa vào ngồi ghế trên xe cho mát. Đi nhờ lại còn được ngồi điều hòa, hehe. Lúc trên xe ngồi nói chuyện chú kể chú hay sang Việt Nam lắm, cũng hay đi Lào với Thái nữa. Chú cho bọn cháu xem cả tiền Việt Lào Thái mà chú có. Chú hỏi bọn cháu sang đây làm gì? Bọn cháu rất hào hứng kể lại câu chuyện của bọn cháu. Chú í thấy bọn cháu đáng thương hay sao ấy, có 220k tiền Việt chú bảo cho hai đứa tất. Hai đứa cháu không lấy. Lúc đấy cháu nghĩ kể chuyện cho chú nghe thôi mà chú cũng cho tiền, hay nhìn hai đứa đáng thương quá? Chú bảo số tiền chẳng đáng bao nhiêu đối với chú, chú chẳng dùng đến vì nó là tiền Việt bảo hai đứa không phải ngại. Chú cứ nói mãi thế là bọn cháu cầm (lúc đấy lại nghĩ hình như hai đứa chẳng biết từ chối cái gì).
Đang đi chú dừng xe hỏi hai đứa có ăn gì không? Bọn cháu không đói nên bảo "bọn cháu không". Chú lại cứ bảo muốn ăn gì chú mời, không phải ngại. Lần này hai đứa nhất quyết không ăn, thế là chú mua 2 lon coca cho bọn cháu bảo uống đi. Trời ơi! sao chú tốt bụng thế! Nếu câu chuyện này kết thúc ở đây thì tốt biết mấy, 3 chú cháu đang đi thì cái xe ô tô con đi trước tự nhiên dừng lại thế là chú không kịp phanh, tông luôn vào xe đấy. Xuống xe xem xe thế nào mới biết tại một xe tải đang đi đột nhiên dừng nên xe ô tô con kia phanh gấp để dừng lại còn xe của 3 chú cháu phanh cũng gấp nhưng vẫn tông phải xe con, xe chú í bị vỡ đầu xe. Thế là bọn cháu ở lại đợi công an đến giải quyết. Xong chú bảo hai đứa đạp xe đi tiếp đi, còn 20 km nữa là đến. Bọn cháu không đi, bảo ở lại cùng chú xem giải quyết như thế nào xong xuôi thì đi. Dù biết bọn cháu chẳng giúp được gì, nhưng hai đứa cứ ngồi lì ở đấy. Cháu thấy rất ngưỡng mộ chú í, hai xe kia thì cứ cãi nhau om tỏi xem ai đúng ai sai, chú í thì thản nhiên như không chẳng thèm nói gì, gọi có cú điện thoại xong thôi. Chú lại bảo hai đứa đi đi, đợi giải quyết lâu lắm, không đi nhanh ở của khẩu họ không làm việc đâu. Mãi sau hai đứa cháu cũng đi, lúc đấy cảm thấy buồn lắm nhưng biết bọn cháu có cố ở lại cũng chẳng giải quyết được gì thế là lại đi tiếp.
Lúc nhìn thấy cái biển chỉ dẫn về Việt Nam hai đứa cháu đều hét lên như kiểu về đến đích, còn chút nữa là tới nơi rồi.
Về cửa khẩu Xa Mát (Tây Ninh), mấy chú hải quan không biết hai đứa là người Việt, cứ nói tiếng Anh với bọn cháu mới khổ chứ. Cháu bảo: Chú ơi! Cháu là người Việt Nam mà. Chú bảo: "Tưởng hai đứa người Philippines". Ây gu, Philippines đâu mà Philippines, cháu Việt Nam sịn đấy! Vào đóng dấu nhập cảnh, chú í còn đòi xem chứng minh thư của cháu. Chú í bảo: Sao ảnh hộ chiếu trắng thế? Thật ra tại người ta photoshop quá đà mới thế :'( Hôm nay hai đứa tìm nhà nghỉ, bọn cháu tìm được nhà nghỉ với giá 70k ở Tây Ninh.
Ầy, cháu xin lỗi các cụ vì để các cụ ngóng trông, cái Tuyết nó bảo nó chỉ viết hộ cháu đến Cam thôi, mà cháu chỉ muốn nó viết hết đến Việt Nam, mỗi người viết một nửa, nhưng nó không viết nữa. Thật ra cháu định kết thúc chuyến hành trình của mình tại Cam chắc cũng OK rồi. Nhưng mấy cụ nhắn tin cho cháu bảo cháu không viết tiếp nữa kiểu đem con bỏ chợ thế à, trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy. Nhân một ngày đẹp trời nhất, rảnh nhất của cháu, cháu lại cặm cụi lách cách viết, mà thật ra lâu rồi chả viết chả biết viết gì.
Hôm qua cháu mới vào OtoFun thấy các cụ comment qua trời luôn, trong bụng cháu cứ nghĩ sao mọi người lại muốn nghe câu chuyện của cháu vậy, kiểu nó không viết thì thôi kệ bà nó, viết thì toàn sai chính tả, lủng củng, ảnh thì mờ (hay do cháu tự tưởng tượng vậy thật ra mọi người rảnh thỉnh thoảng vào cm cho vui thôi).
Những ngày đầu ở Việt Nam
Sáng dậy hai đứa ăn bánh mì ngon nhất thế giới ở Tây Ninh, rồi đi chợ. Cháu bảo cái Tuyết về đến Việt Nam rồi mình phải chăm chỉ đi chợ hơn nữa, vì ở miền nam nhiều đồ ăn, hoa quả lại rẻ nữa. Đó tính thế thôi, chứ mấy hôm nữa cơm còn chả có mà ăn lại còn đòi chăm chỉ đi chợ. Lại nhìn thấy quán nước mía 2k một cốc, ầy, thật là đau lòng quá mà tại sao nó có thể rẻ như vậy chứ, ước gì cháu kiếm tiền ở Hà Nội xong được tiêu tiền ở đây có phải tốt biết bao, tiêu mãi mà chả hết 10k :))
Hai đứa thấy cây ổi ở đường thế lại tạt vào bất, thật là càng ngày càng giống dân lang thang cơ nhỡ rồi. Cháu kế chuyện với thằng bạn cháu, nó bảo đáng lẽ mày phải mang thêm cái búa đi nữa, cháu mới hỏi làm gì, nó bảo thì đập ống bơ lấy tiên, nhìn mày giống bọn nhặt rác hơn rồi. Hai đứa tìm chỗ ngủ trưa, thấy có một bãi cỏ rất xanh, hai đứa bảo nhau vào đó, nhìn cách đó không xa thì thấy mấy con bò, hehe. Bò thì kệ bò chỗ này vừa mát, vừa êm, nên hai đứa vẫn quyết định rải bạt ra ngủ. Đang lơ mơ thì thấy có một bác ra gọi hỏi sao hai đứa lại nằm đây, cháu bảo cháu ngủ trưa ạ. Bác ấy hỏi tinh hình rồi bác ấy chỉ sang nhà bên cạnh chỗ đó bảo sang nhà bác, có mấy cái võng ở ngoài hiên đó sang đó mà ngủ trưa. Thật ra cháu không muốn chuyển chỗ đâu, mà bác ấy cứ nói mãi nên lại qua nhà bác ấy nghỉ trưa. Lần đầu tiên có người mời cơm hai đứa mà hai đứa không ăn các cụ ạ, vì đồ ăn rẻ quá nên hai đứa ăn no quá không thể ăn nữa.
Trời gần tối đi cách một đoạn cháu đã ngửi thấy mùi mít rồi, cháu phi vào hỏi xem sao, nhưng chả tháy ai bán mít cả, nhưng nhìn thấy mít chả nhẽ lại không được ăn. Cháu gọi vào trong nhà, bác, cô, chị bán mít ơi, gọi một lúc có một bác tầm 60 tuổi ra. Cháu hỏi mít bán thế nào, bác bảo 20 nghìn một kg, ầy đắt hơn Hà Nội rồi, cháu mới bảo đắt quá bác ơi đắt hơn cả Hà Nội rồi, bác lại bảo 15 nghìn nhá cháu lắc đầu, cháu bảo bác ơi cháu đạp xe từ Hà Nội vào đây để mua mít nhà bác đó ạ. Cháu cũng không nhớ rõ bác ấy bảo gì nữa, nhưng vẫn nhớ là bác cứ hỏi mãi vấn đề sao lại đạp xe vào đây, bị làm sao à, bố mẹ mày đâu, mày bỏ nhà đi à. Nghe có vẻ bác ý rất lo lắng cho một đứa chưa biết có phải bỏ nhà đi không là cháu. Còn cháu thì lúc đó chỉ muốn mua được mít thôi, nên lại bắt đầu trả giá, hí hí. Lúc đó bác ấy không thèm quan tâm mít nữa rồi, bác ấy bảo ôi dồi ôi mày mún trả bao nhiêu thì trả, xong lại hỏi bố mẹ đâu rồi, có làm sao thì cũng không được bỏ nhà đi chứ. Ầy, cháu cứ bảo bác ấy là cháu đi chơi chứ không phải bỏ nhà đi mà bác ấy cứ không tin, nhìn mãi không thấy cái Tuyết quay lại để cho bác ấy tin không phải cháu bỏ nhà đi, đó nhìn thấy mít quên cả cái Tuyết đang đi đằng trước. Một lúc sau thấy cái Tuyết quay lại, cháu bảo bác đó bạn cháu đây này bác cứ không tin, giờ bác bán mít cho cháu đi, bác ấy không thèm quan tâm cháu luôn quay sang hỏi cái Tuyết. Sau một hồi hỏi đáp bác ấy cũng tin, xong bác hỏi hai đứa ăn cơm chưa, cháu bảo luôn cháu chưa ạ, bác có cơm không cho cháu xin bát. Bác bảo vào đây bác ấy lấy cho, cháu đi theo bác ấy. Nhưng cháu vẫn hỏi mít, bác ấy bảo ăn cơm xong khác có mít ăn. Đó thế là cháu yên tâm theo bác ấy vào nhà ăn cơm. Hai đứa vào nhà bác ấy lấy cơm cho hai đứa ăn với canh. Trời ơi cái món này cũng khó ăn kinh luôn, bác ấy bảo cả nhà bác ấy ăn chay có mỗi con rể bác ấy ăn mặn thôi, nó vừa nấu cho nó ăn đấy. Đó đúng là món ăn của người đàn ông không biết nấu ăn đây rồi. Vậy mà hai đứa vẫn ăn hết được bát cơm đầy. Ăn xong rồi, cháu nghĩ giá như bác ấy có thể cho hai đứa ngủ lại thì tốt biết mấy. Cháu cũng ngỏ ý muốn nghỉ nhưng bác ấy bảo ở đây có mấy nhà nghỉ rẻ lắm có 50k thôi. Cháu nghĩ 50k thì đi luôn.
Xong bác còn tặng hai đứa một túi mít to
Cháu vào một nhà nghỉ hỏi, cô ấy bảo 100k một đêm. Cháu nhớ lời bác ấy dặn chỉ 50k một đêm, nên cháu mặc cả. Cô ấy bảo không được cháu ơi ở đây là nhà nghỉ chứ không phai nhà trọ nên giá tất nhiên là cao hơn mấy nhà trọ rồi. Ầy thì cháu đi tìm nhà trọ. Cháu đi ra ngoài sân thì có một chú nói với hai đứa rằng đã đi du lịch rồi còn tính toán. Cái Tuyết mới bảo ông ý là cháu không có tiền nên mới đi du lịch bằng xe đạp. Xong ông ấy còn nói gì đó đại loại kiểu hai đứa nói phét, không có tiền làm sao đi du lịch được, chỉ là 2 đưa người bắc thạc sỉn thôi. Cháu mới bảo vầng ạ, rồi đi. Ầy, cháu chả thèm biết ông ấy quan tâm cháu có tiền hay không có tiền làm gì, ông ấy nghĩ gì thì kệ ông ấy chứ, ông ấý có cho cháu tiền đi du lịch đâu, cháu chỉ biết là 50k là mua được một quả mít và 5 chai bia rồi :))
Sang nhà trọ gần đó hỏi trọ đó hỏi thế là được ngủ với giá 50k một đêm
Hai đứa ở Sài Gòn cả tuần, rồi một hôm cháu đi từ Sài Gòn cháu đi qua Đồng Nai. Khi nào rảnh cháu sẽ viết vì cũng không có gì đặc sắc lắm. Nên cháu sẽ kể từ ngày thứ 2 từ Sài Gòn đi các cụ nhé. Thật ra gần đây cháu rất bận chuẩn bị cho công việc mới của mình nên chắc sẽ không viết đều được nhưng chắc chỉ 2 ba ngày là cháu lại viết thôi ạ, nhưng cũng còn tầm chục ngày nữa là cháu đến Đà Nẵng rồi. Cháu cũng muốn viết cảm nhận các kiểu về Sài Gòn Vì cháu rất yêu Sài Gòn, nhưng chắc các cụ chỉ hóng mấy ngày cháu mất tiền thôi, hehe, khi nào có thời gian cháu sẽ viết thật hoàn chỉnh chuyến đi của mình coi như để tặng cho hai đứa, cho những con người cháu đã gặp đã giúp đỡ hai đứa, cho các cụ đã luôn theo dõi thớt, cho hai cụ đã cho hai đứa cái phương tiện để thực hiện chuyến hành trình của mình. Ầy, cháu dài dòng quá các cụ nhỉ.
Buổi sáng đi hai đứa vào chợ tham quan, nhưng sớm quá chưa có sạp hàng nào mở cửa. Llúc đó ăn no quá, cháu nằm luôn ở trước sạp hàng một cửa hàng, định bụng ngủ tí đã, ăn no quá không đạp được nữa rồi. Nằm đó được một lúc thì cái sạp hàng có người mở ra, cô ở cửa hàng đó lúc đó chắc giật mình khi nhìn thấy hai đứa giống người vô gia cư nằm trước sạp hàng nhà cô ấy. Sau một hồi định thần thì cô mới quay sang hỏi chuyện. Cháu bảo đạp xe từ Hà Nội vào đây, cháu vào chợ nhưng chưa mở nên cháu nằm đây nghỉ tí (nói với cô ấy cháu no quá nằm đây nghỉ tí nghe có vẻ hơi ngu ngốc quá). Hí hí, vậy mà cô ấy lại đi mua cho hai đứa nước uống rồi đồ ăn. Trời ơi lúc đó cháu no muốn chết còn bụng đâu mà ăn, đành bảo cô, cháu có được mang đi tí nữa cháu ăn được không ạ, giờ cháu chưa đói mấy ạ. Đang đi đường có hai bác bảo hai đứa cố lên, cháu mới bảo bác ơi cho cháu xin ít nước, bác bảo vào đây, hí hí cháu chỉ xin nước thôi nhưng lúc đi ra lại được cả bánh cuốn mang theo ầy ngày hôm nay là ngày cháu được cho đồ ăn rồi.
Lúc đó tầm 2h chiều, đoạn đó ven biển đi mãi chả thấy cái nhà nào. Đi được một đoạn trời bắt đầu tối sầm lại biết giờ sắp mưa rồi, nhưng chả có nhà nào để trú mưa cả, đành cứ cứ đi xem có chỗ nào trú mưa không.
Trời bắt đầu lất phất mưa, may quá nhìn thấy một cái lán, hai đứa vào đó trú mưa đúng được một lúc trời bắt đầu mưa to. Phải nói là mưa to khủng khiếp gió thì to hai đứa nói là đúng trú mưa nhưng quần áo thì ướt hết :D Gió to quá hắt ướt hết, hai đứa bắt đầu thấy hơi lạnh mà trời mưa được nửa tiếng rồi mà chả có dấu hiệu muốn tạnh.
Thôi thế là chết toi rồi chả có nhẽ hôm nay chúng ta lại phải ngủ resort rồi hay sao. Cuối cùng trời cũng ngớt ngớt mưa, hai đứa phải cố đạp nhanh đến đoạn có nhà rồi xin ngủ nhờ thôi chứ kiểu này mưa mãi thôi. Đoạn này toàn resort thôi các cụ, trời thì cứ tối sầm lại đi được chục cây lại bắt đầu mưa như trút nước, lần này chấp nhận ướt thôi mặc áo mưa cũng chả ăn thua mưa to quá mà. Từ hai cô gái đáng yêu thành hai con chuột thì cháu thấy chỗ trú mưa, thật ra ướt như chuột rồi chả hiểu trú mưa làm gì nữa, nhưng trời cứ sấm sét mãi, cháu sợ nên hai đứa lại vào trú mưa ở một cái lán họ lợp lên bên cạnh một cái công trình đang xây dở. Vào đó thấy một anh đang phát lương cho thợ xây, haizzz. Chả có lẽ lại ở đây xách hồ kiếm ít tiền mua mít dọc đường. Ầy, lúc đó lạnh lắm rồi lấy áo khoác ra mặc nhưng vẫn lạnh vì quần áo thì ướt gió biển cứ thổi từng cơn.
Trời cứ mưa rồi tạnh mãi, trời thì bắt đầu tối mà vẫn chả thấy cái nhà nào đâu. Cháu bảo cái Tuyết hay hai đưa mình vào ngủ một đêm ở resort đê cho chết cụ đi, xong mai bắt tàu về Hà Nội luôn. Hí hí, nói thì nói thế thôi, chứ thực tế hai con chuột là cháu với cái Tuyết vẫn lóc cóc tìm chỗ ngủ đây. Hai đứa vừa lạnh vừa đói. Trời thì vẫn mưa lắc rắc. Cuối cùng thì 2 đưa cũng nhìn thấy có một cái lán rất to, giờ còn suy nghĩ gì nữa phi vào luôn, nhìn thấy có một cô với chú đang ngồi trong cái lán đó. Cháu còn chưa nhìn thấy người đâu thì mấy con chó nhà cô chú ấy phi ra. Nhìn hai đứa chắc rất thảm, đến mấy con chó nó cũng cứ sủa mãi, cô chú ấy thét mà nó cũng ko nghe. Lúc đó đang bực cháu nghĩ bụng chị cho mày củ giềng giờ, tránh ra cho chị nói chuyện, hehe. Tức thì nghĩ thế thôi chứ cháu có ăn thịt chó đâu. Mãi mấy con chó nó mới im để cháu được vào trong lán nói chuyện với cô chú. Cháu kể lể tình hình rồi nói luôn bảo cô chú ơi cho cháu ngủ ở dưới đất thôi bọn cháu có lều, giờ vừa lạnh vừa tối bọn cháu không đạp được nữa. Lúc đó chỉ sợ cô chú ấy không đồng ý, vậy mà cô chú đồng ý rất dễ dàng. Vì ngấm nước mưa nên hai đứa muốn đi tắm, ầy ở đây làm gì có nhà tắm chứ, tắm ngoài trời lúc đó vẫn mưa chả biết cháu đang tắm mưa hay tắm bằng nước giếng nữa, haizzz. Các cụ không thể biết cái nhà vệ sinh nhà cô ấy ở tận nơi nao đâu. Hỏi nhà vệ sinh ở đâu chú ấy bảo cháu cứ đi theo cái đường ống nước ấy, bao giờ đi hết cái đường ống nước sẽ thấy nhà vệ sinh. Ầy, đúng là chỗ đó vừa tối vừa xa ra đến nhà vệ sinh lại đi về. Hí hí, vì sợ quá hết muốn đi luôn. Xong xuôi mọi thứ hai đứa vào ăn cơm vì nhà cô bán cơm nên cháu quyết định ăn ủng hộ cô nhân tiện cho cái bụng được một bữa thằng soạn. Ăn uống no say rồi hai đứa dựng lều đi ngủ, may trời lạnh nên ngủ lều rất ấm.
Sáng hai đứa chuẩn bị đồ chào cô chú rồi đi. Sau một đêm trời mưa, không khí ở đây rất trong lành.
Hai đứa quyết định rút hết tiền trong tài khoản mà đứa bạn vừa gửi, vì ở đây thấy có rất ít cây ATM. Hai đứa vào ăn món bánh tráng nướng ngon nhất thế giới, có mấy em học sinh với chị bán hàng rất dễ thương.
Trưa nay hai đứa quyết định ăn bánh mì. Trời rất mát nên hai đứa quyết định không ngủ trưa.
Đến khoảng 2h trời lại bắt đầu gió, cháu bảo kiểu này lại mua giống hôm qua rồi thật là khổ quá đi mà. Hai đứa lại chuẩn bị tìm chỗ trú. Mưa to khủng khiếp được tiếng rồi lại tạnh. Lúc ngớt mưa hai đứa tiếp tục đi được khoảng 30 phút thì trời bắt đầu mưa như trút nước. Trời mưa kiểu này thì có áo mưa hay không cũng vậy, kết quả cuối cùng là ướt như chuột vì tìm mãi vẫn chưa thấy chỗ trú.
Đi đường ven biển kiểu gì chả thấy ngắm được biển mà suốt ngày chỉ lo tìm chỗ trú mưa, haizzz. Thấy hai đứa cháu cũng khỏe thật, hồi đó suốt ngày mưa rồi nắng mà chả đứa nào thèm ốm mới lạ. Lúc đó gần chiều rồi, hai đứa vào trú mưa nhờ ở một nhà, thấy trong nhà có hai bác gái đang nói chuyện với nhau. Hai bác cũng hỏi chuyện hai đứa, ầy, câu hỏi được hỏi nhiều nhất trong năm là hai đứa đi làm gì vậy, có được gì không. Sau một hồi hai bác cũng hiểu cháu hỏi hai bác ở đây có ngôi chùa nào không, cháu muốn xin ngủ nhờ. Có một bác ở đó bảo ở đây không có chùa nào đâu, ở trên kia có nhà nghỉ đó. Cháu mới hỏi ở đây nhà nghỉ bao nhiêu một đêm bác, bác ấy bảo tầm 200 nghìn. Cháu bảo 200k ạ thế thôi cháu đành phải đi tìm chùa thôi ạ, vì hai đứa cháu đi toàn xin ngủ chùa thôi bác ạ. Cuối cùng bác ấy bảo chờ tí nữa ngớt mưa bác đưa hai đứa qua nhà cháu bác xem, nhờ nó cho hai đứa ngủ, vợ chồng nó tốt lắm, nếu không được thì về nhà bác, vì nhà bác xa quá đường lại khó đi, hai đứa đi xe đạp qua đó thì tối mất. Cuối cùng trời cũng ngớt mưa và bắt đầu hơi tối rồi. Bác ấy đi xe máy hai đứa đạp xe theo. Thật ra lúc đó cháu muốn đạp thật nhanh cho bác khỏi phải chờ, nhưng cái chân của cháu nó không thèm nghe lời nữa rồi, giờ nó đang run run kêu gào cho nó nghỉ, haizzz. Cái bánh mì trong bụng từ trưa đến giờ chắc hết rồi. Mọi hôm nắng uống nước không sao hôm nay mát có uống mấy nước đâu, tóm lại giờ cháu đang rất đói :D Cuối cùng đi khoảng 5 cây hai đứa cũng đến nhà anh ấy, nhưng anh ý không có ở nhà. Bác ấy gọi điện hỏi anh ấy xem có OK không, anh ấy đồng ý nên bác ấy bảo hai đứa ngồi đây chờ anh ấy, bác ấy phải đi về vì trời cũng gần tối rồi.
Sau bao nhiêu lần đoán xem anh chủ nhà là anh nào, cứ có ai đi qua lại đoán, thấy ai đi gần nhà anh ấy lại chào anh. Cuối cùng sau bao nhiêu lần đoán không trúng thì lúc cháu không thèm đoán nữa thì anh ấy về. Ầy, cháu còn đang nghĩ không biết có nên dỡ đồ ra nấu mì ăn cho ấm không, đó anh ấy về rồi đó, cháu cứ mừng mãi được tắm thay quần áo rồi, không rét nữa rồi. Nhưng thôi không kỳ sự kỳ vọng của cháu, vì muốn để cháu được ở ngoài với lũ muỗi thêm chút thời gian nữa, anh ấy nói ra một câu làm cháu đau lòng gần chết đó là anh quên không mang chìa khóa nhà về rồi.
Anh lại gọi điện cho con mang chìa khóa về. Sau khoảng nửa tiếng chờ đợi, em cu đáng yêu nhà anh ấy cuối cùng cũng mang chiếc chìa khóa về. Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, tắm xong thì hai đứa bảo anh hai đứa muốn xuống đường ăn tối thì anh bảo không phải đi ăn đâu em ạ, anh cắm cơm rồi chờ chị về rồi cả nhà cùng ăn. Thế là hai đứa không khách sáo nữa, cuối cùng đến 8 rưỡi cả nhà cũng được ăn cơm. Cháu dọn cơm cùng mọi người mà bưng bát đi mắt mờ quá vì đói, chỉ sợ làm vỡ bát :))
Bữa cơm rất đặc biệt có hẳn 4 món cá các cụ ạ, món canh cá thực ra là món cá luộc, còn 3 món cá kia chị ấy chế biến khác nhau nhưng thật sự rất ngon, anh chị cứ bảo hai đứa ăn nữa mà mỗi đứa ăn hẳn 3 bát, no vật vã luôn. Vừa ăn cơm vừa nói chuyện mới biết được anh chị trồng thanh long. Anh ấy bảo ở đây họ đi biển hết, có mỗi nhà anh trồng thanh long. Cháu mới hỏi tại sao anh ấy bảo vì anh ấy sợ nước. Ăn cơm xong thì có rất đông người đến chơi, toàn anh em quanh đây hết, ở đây họ cứ đi biển về lại nhậu. Lúc ngồi trong nhà cháu còn nghe anh ấy gọi điện thoại bảo mẹ cho con vay 100 ngàn. Lúc đó cháu thấy rất buồn, tại sao bây giờ vẫn còn những gia đình nghèo đến vậy, đến 100k cũng phải đi vay, haizzz. Buồn thì làm sao đây hai đứa cháu chả phải đi ngủ nhờ nhà anh ấy hay sao. Lúc đó cháu nghĩ về nhất định phải gửi một món quà đến gia đình anh chị ấy, chắc chăn sau này sẽ qua lại nhà anh chị ấy. Ầy thôi còn giờ này phải đi ngủ thôi, từ Sài Gòn đi được 3 ngày rồi mà giờ vẫn cách Phan Thiết 50 cây.
Ngày thứ tư từ sài gòn đi
Sáng hôm sau xin địa chỉ số điện thoại của anh chị xong hai đứa tiếp tục hành trình, anh chị cứ bảo ăn sáng xong hẵng đi, nhưng cháu bảo đi cho sớm vì sợ trời hôm nay lại mưa, hí hí.
Nói vậy thôi chứ xuống dưới nhà hai đứa định mua đồ ăn sáng thì phát hiện ra không thấy tiền đâu cả, trời ơi đó là tất cả số tiền còn lại của hai đứa. Hai đứa ngồi bên vệ đường lấy hết đồ ra tìm lại mặc dù biết tiền chỉ để trong cái túi bên người cháu thôi. Không thấy, hai đứa quyết định quay lại xem hôm qua ngủ có làm rơi tại nhà anh chị ấy không, chỗ đó cách nhà anh chị mấy trăm mét. Quay lại cũng không tìm thấy, hai đứa rất buồn, anh chị cứ bảo thật ra nhà anh giờ cũng không có tiền nếu có anh cũng cho hai đứa mấy trăm. Cháu bảo anh chị em biết không sao đâu ạ, giờ em lại nhờ bạn chuyển tiền vào tài khoản vậy. Nói thì nói vậy thôi chứ tâm trạng của hai đứa giờ rất sa sút. Thật ra cả hai đứa đêu biết tiền chắc chắn mất tại nhà anh ấy vì tối qua lúc chờ anh ấy cháu vẫn còn mang tiền ra đếm. Thật ra đến giờ cháu cũng nghĩ là không phải do vợ chồng anh ấy lấy. Có thể mọi người sẽ nói lòng người sao đoán được nhưng cháu tin mặc dù anh chị ấy nghèo về vật chất nhưng rất giàu về tình cảm. Cháu nghĩ có thể lúc cháu đếm tiền làm rơi trước hiên nhà anh ấy, hoặc lúc đông khách như vậy làm sao biết được như thế nào. Dù sao cháu cũng chỉ biết thất vọng về bản thân, có mỗi tí tiền mà cũng làm mất chả được tích sự gì cả, cháu biết chắc chắn mình sẽ không vay tiền nữa.
Ầy lúc đó tự động viên bản thân là thôi phải đi 0 đồng thôi, thằng Tân nó còn đi được, một đứa khả năng sinh tồn đầy mình như mình đây sao không đi được chứ (à cháu xin giới thiêu Tân là thằng bạn cháu vì cụ avalon-bg bảo cháu đang viết tự nhiên nhảy ra anh Tú, nên lần này giới thiệu chút), mà thật ra cháu còn có 42 nghìn nữa cơ mà. Mấy chuyện này đều để sau, giờ hai đứa đang tìm chùa để xin bữa sáng, nghĩ đến đây lại thấy đau lòng, vậy là từ nay phải ăn chay rồi, không còn được ăn thịt nữa, không còn được đi chợ nữa rồi. Nho Ninh Thuận ơi tao sắp được gặp mày rồi, mỗi tội tao không có tiền nữa rồi, hu hu. Chưa tìm thấy chùa đâu cháu đã thây đằng trước rất đông học sinh. Ầy, cháu nhìn thấy một quán bánh mì gần đó, cháu quyết định sẽ vào đó xin bánh mì, nghĩ cũng hơi ngại chút chút, nhưng làm sao đây ngại cũng không làm mình no được nên đành mặt dày vào xin. Cháu bảo: "Chị ơi em đạp xe từ Hà Nội vào đây nhưng tối qua em làm mất hết tiền rồi, chị có thể bán chịu cho em một cái bánh mì được không?". Ầy, lúc nói xong mới thấy mình ngu, xin thì bảo xin đi lại còn bày đặt mua chịu chị ấy biết mày là con chó nào đâu mà cho chịu.
Nhưng may quá chị ấy rất tốt vui vẻ đồng ý cho cháu một cái bánh mì kẹp thịt. Nhìn mãi không thấy cái Tuyết đâu chả nhẽ cháu lại mặt dày xin hai cái. Xong xuôi cháu rất hí hửng cầm cái bánh mì đi ra. Thấy cái Tuyết quay lại nó bảo sao mày mua một cái. Cháu mới bảo nó tao xin đấy, có 42 nghìn mà cũng đòi ăn bánh mì á.
Lúc đó tâm trạng cũng tương đối tốt so với lúc mất tiền. Hai đứa vừa gặm bánh mì vừa xem học sinh thi chạy. Thật ra giờ nghĩ lại cháu vẫn cảm thấy cảm ơn người đã cố ý lấy nhầm tiền của cháu, vì không có tiền mà bản thân được trải nghiệm rất nhiều thứ lần đầu tiên, gặp được bao nhiêu con người tốt bụng.
Mà thôi cháu đi ngủ đây, cháu viết xong rồi mà nhỡ tay xóa mất tiêu lại ngồi viết lại thấy nản quá, mà mai ngày kia cháu lại bận, nên đành viết lại.
Xem mấy đứa thi chạy xong lại bắt đầu hành trình. Đoạn này trồng rất nhiều thanh long. Thấy mấy chú đang hái thế là hai đứa xuống xin. May quá đang đói, thế là mỗi đứa lấy một quả ra gặm khỏi cần bổ. Lâu lắm rồi mới lại được thử cảm giác này. Ầy, ngày trước ăn thanh long tráng miệng giờ ăn chống đói nghĩ đến thật là đau lòng quá đi mà. Đi đường còn nhặt được thêm cả túi thanh long nữa, để ăn dần vậy.
Đường bắt đầu càng ngày càng dốc, nắng nữa, chùa thì vẫn chưa thấy đâu. Cháu đang bảo nếu đi đến tầm 12h mà không thấy chùa đâu thì vào xin cơm ở nhà dân vậy, haizzz. Cuối cùng cũng thấy chùa. Vào chùa thì thấy có sư cô và một chị rất trẻ ở đó mọi người đang chuẩn bị ăn cơm, thế là hai đứa được ăn luôn.
Khi ngồi vào bàn ăn cháu cứ tự hỏi tại sao sư cô lại có thể trắng trẻo béo tốt như vậy. Ầy, cháu chả nhớ mình được ăn món gì nữa, chỉ biết có món cà tím sống với một món gì đó rất khó ăn, nên cháu chỉ biết chan xì dầu với cơm thôi, nhưng phải cố ăn hết hai bát, chứ không có sức mà đạp. Giờ không có tiền đi chợ nữa rồi. Ăn xong sư cô đi ngủ, chị xinh đẹp và tốt bụng ở chùa đã xếp cho hai đứa rửa hết đống bát hôm nay, lúc sáng và chả biết mấy hôm nữa để hai đứa rửa. Trời ơi, lúc chị ấy nhặt bát xuống cho hai đứa rửa cháu chỉ muốn nói với chị ấy hãy tha cho hai đứa em, chiều nay em còn muốn đạp xe nữa chị ơi. Ầy gu, cuối cùng cũng vật lộn xong với đống bát đũa đó.
Cuối cùng cháu cũng cảm ơn rồi ra kiếm cái gốc cây nào đó ngủ mà không ngủ trong chùa. Hôm nay hai đứa tính sẽ ngủ lại Phan thiết vì sợ đi tiếp sẽ không có chỗ nghỉ. Hai đứa đi xin ngủ ở chùa đầu tiên thì có một bác gái ra bác ấy bảo chùa này toàn sư nam không ngủ được. Đến chùa thứ hai thì cũng được ngủ lại. Ở chùa này cháu thấy rất đông sư thầy, thấy các thầy còn rất trẻ, rồi là có cả mấy chị, mấy cô đang ở đây nữa. Lúc tối hai đứa ăn cơm cùng với tất cả mọi người. Lúc ăn cơm rồi thầy chủ trì mới xuống ăn cùng mọi người. Thầy ngồi ở giữa bàn, ầy lúc thấy xuống hai đứa chào thầy, nhưng nhìn mặt thầy có vẻ rất nghiêm túc, hí hí, nên cháu cũng ngồi nghiêm chỉnh lắm. Ầy, lúc ăn cơm rồi nói chuyện với thầy thì mới biết thầy vui tính khủng khiếp. Thầy nói chuyện ngày trước thầy cũng đạp xe từ đây vào miền tây. Cháu cũng tin cứ hỏi đông hỏi tây, nhưng cứ thấy sư thầy bên cạnh cười khúc khích. Thì ra thầy ấy đang nói đùa vậy mà thầy nói cứ như thật mặt còn nghiêm túc, cháu với thầy nói chuyện mà tất cả mọi người cứ cười, chả hiểu sao luônnnnn.
Sáng nay hai đứa đạp xe đi qua Bàu Trắng. Phải nói là nắng ở đây nắng thật, nắng sắp bằng Lào rồi. Cái Tuyết nhặt được 20k, hí hí, thế là nâng tổng số tiền lên 62k. Nhưng mang 20k mua bánh mì luôn, đoạn này nhà còn chả có nữa là chùa, toàn nhà hàng thôi.
Đường thì dốc, mà gió nó cứ tạt ngược,lúc này nghĩ may qua mình với cái Tuyết đều béo, chứ không khéo gió lại tạt cho bay mất tận đâu rồi cũng nên nhưng đoạn này chắc phải được bình chọn là đoạn khó đi nhất. Mỗi lần qua được một cái dốc chỉ ước đây là cái dốc cuối cùng, hehe, tất nhiên là còn rất nhiều cái dốc của ngày hôm nay và những hôm sau nữa. Ầy, có nhiều dốc thế thì chân mình càng ngày càng to. Cháu cứ vừa đạp lên dốc vừa nhìn lại đằng sau, đẹp thật thôi coi như cũng xứng đáng công cháu leo dốc.
Haha, đoạn này đẹp cháu cứ bảo cái Tuyết chụp ảnh mà nó bảo sao mày không đợi lên hết dốc rồi chụp cứ đang đạp gần hết dốc lại gọi. Thật là oan quá đi mà tao có biết lúc nào hết cái dốc này đâu. Hai đứa đi đường gặp rất nhiều khách du lịch, họ cứ giơ tay lên kiểu hai đứa rất được đấy, cố lên, thay vì giơ tay lên mọi người hãy cho cháu xin tí nước đồ ăn thì tốt biết mấy. Lúc đó tầm 11h có con Toyota Fortuner qua, anh lái xe thò đầu ra bảo hai đứa cố lên, hai đứa giỏi lắm các kiểu mà lúc đó cháu chỉ làm gì có sức mà nói, noi xong sợ không có sức mà thở mất, cháu chỉ nhăn răng ra cười với anh ấy thôi. Lúc anh ấy đi qua rồi thì mới hối hận, ôi sao không xin anh ấy ít nước. Đúng là lúc mệt thì não không hoạt động được nữa rồi. Trưa nay hai đứa sẽ ăn nốt hai gói mì tôm còn sót lại, ngày tháng sau này biết sống sao đây. Mà gió to quá nhóm mãi cái bếp cồn không được. Sau một hồi vật lộn thì cũng được ăn.
Hai đứa qua Bàu Trắng thăm quan chút, leo nhiều dốc quá giờ nghĩ đi bộ thấy cũng nản quá. Sau một hồi chém gió cùng mấy anh lái xe thì hai đứa cũng được đi nhờ xe moto qua đó. Hai đứa ngồi trên xe từ lúc bắt đầu đên lúc chân chạm cát thì la hét đên mức tất cả mọi người dạt hết sang một bên, ngơ ngác nhìn hai đứa. Chắc họ đang tự hỏi tại sao hai đứa lại hét kinh khủng vậy, nhưng mà kích thích thật.
Đoạn này chả có cái nhà nào, vậy mà cháu lại nghe thấy có tiếng ai đang hát karaoke, chả có lẽ có ai thấy con đường này đẹp quá mang hẳn dàn loa ra ngoài này hát? Đi được một đoạn thì cháu nhìn thấy mấy anh trên chiếc xe bò hát karaoke, trông mấy anh ấy rất ngầu, hehe.
Đến giờ cháu vẫn nhớ như in buổi chiều ngày hôm ấy,cái khoảnh khắc nhìn thấy mấy anh ấy ngồi trên chiếc xe bò hát vang cả con đường đẹp nhất Việt Nam, nó làm cháu ấn tượng rất sâu sắc. Nhìn thấy cảnh đó cảm thấy yêu cuộc sống này biết bao. Cảm xúc lúc đó thật khó tả. Cháu chỉ biết khi nhìn thấy những chuyện như thế này, thấy chuyến đi mình thật xứng đáng, ăn cơm xì dầu có sao.
Lúc đó cháu đi chậm theo mấy anh ấy cũng hát theo. Có một anh hỏi có lên xe bò không, cháu lên luôn cho anh ấy đạp xe hộ
được một lúc cái Tuyết cũng lên xe cùng. Trên con đường xênh đẹp nhất Việt Nam, hai đứa cháu được ngồi trên chiếc xe bò có 6 con bò kéo hát karaoke, lúc đó chỉ ước được đi mãi không bao giờ hết con đường này thì tốt biết bao.
Tạm biệt mấy anh ấy hai đứa tiếp tục đi. Mặc dù lúc đó chân tay cháu rất mỏi rồi, ngày nay leo dốc nhiều quá, ăn cũng ít. Nhưng cháu lúc đó không thấy mệt mỏi chút nào, chỉ muốn được đạp mãi con đường xênh đẹp này thôi. Hai đứa càng đạp gần Phan Rí thì thấy rất nhiều người đạp xe, thật thích khi ngày nào cũng được đạp xe trên con đường này. Có một chú đạp xe lúc đầu đi qua cháu không để ý, sau mấy lần chú ấy đạp xe qua hai đứa thì chú cũng hỏi chuyện, đạp từ đâu đến các kiểu, chú ấy bảo cách đây gần tháng chú cũng vừa đạp từ Hà Nội về. Nói chuyện một lúc cháu mới hỏi chú ấy ở Phan Rí có chùa không ạ, hai đứa cháu muốn xin ngủ nhờ chùa. Vậy là chú ấy bảo nếu hai đứa muốn ngủ nhờ qua nhà chú cũng được, ngày trước chú cũng cho mấy anh đạp xe từ Hà Nội vào ngủ nhờ. Nhà chú ấy buôn bán đồ điện rất lớn, cũng đông không kém, cháu đếm sơ sơ cũng phải gần chục người, nhưng mọi người không ăn cùng nhau. Lúc hai đứa ăn cơm chỉ ăn cùng chú với hai đứa cháu của chú ấy. Lâu lắm rồi không được ăn bữa cơm nào thinhj soạn như vậy. Chú ấy cứ bảo hai đứa phải ăn thật no, lúc đó cháu cũng không giữ ý, đói gần chết. Ăn xong chú còn bảo con gái đi mua chè cho hai đứa ăn. Lúc ăn xong đang ngồi uống nước nói chuyện với hai vợ chồng chú, thì con trai chú ấy về, ầy, anh ấy chính là cái anh lúc sáng đi con Toyota bảo hai đứa cố lên đó. Anh ấy cứ bảo bố anh ấy, lúc sáng con gặp hai đứa thấy đang đạp gần Phan Thiết, mà tối bố lại gặp gần nhà mình, thật có duyên quá. Tối nay hai đứa đươc ngủ mỗi đứa một cái giường thoải mái quá.
Sáng nay đi thầy chuẩn bị cho hẳn một túi thanh long to vật. Trời ơi lúc đó trong bụng cháu thầm kêu gào thầy ơi con muốn ăn tất cả loại hoa quả cơ, đó là con đang nói tượng trưng thôi, nhưng mà cháu nhìn thấy hai bác gái sát thủ bên cạnh cháu lại không dám nói.
Hai đứa bắt đầu leo dốc, cứ tưởng là leo dốc nhưng khong phải các cụ ạ, đây là đang leo đèo, chả biết nó dài bao nhiêu nữa. Hai đưa bắt đầu đói rồi, trời ơi hối hận quá biết thế đã ăn sáng ở chỗ thầy rồi, cứ nghĩ ra ngoài này có cái chùa khác rồi xin. Nhưng ở đây nhà còn không có nữa là chùa, con đường này đúng là xẻ núi làm đường đây.
Phải nói là đẹp tí ngất.
Hai đứa đành phải lấy thanh long ăn sáng, nhưng cháu leo đèo phải được tầm mấy chục cây rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu thấy đồng bằng đâu. Gặp mấy người đi qua, cứ chào hai đứa rồi đi thẳng, trời ơi, sao không đi chậm lại, nếu đi chậm lại sẽ nghe thấy câu anh chị ơi có gì ăn không cho em với, em đói sắp chết toi rồi. Leo đèo quá tốn sức mà, nắng lắm, còn chả có chỗ râm mà ngồi nghỉ, toàn nghỉ mấy chỗ tảng đá. Ai đi qua cháu cũng hỏi có gì ăn không, lúc đó chả nghĩ gì nữa,chỉ biết rằng mình phải có gì ăn thì mình mới qua con đèo này, nhưng chả có ai có gì ăn cả.
Vứt xe đấy nằm vật ra vệ đường, giờ mà có ai đi qua bán sang Trung Quốc cũng được, được ăn, lại được sang Trung Quốc tham quan, không phải nằm ở đây nghĩ xem làm sao tiếp tục đi nữa, vì quá nhiều dốc mà chân thì cứ run. Cháu đang nằm suy nghĩ xem làm cách làm liên hệ với mấy chú cho người sang Trung Quốc thì có một bác gái đi chợ về, đây rồi, phát này kiểu gì cũng có đồ ăn. Cháu mới hỏi bác ơi bác đi chợ về à,có gì ăn không bác, cháu đói quá. Nhưng bác dở làn ra toàn rau với cá sống, chả có gì ăn cả. Đành ngậm ngùi tạm biệt bác vậy. Ầy, lúc đó cứ động viên nhau mãi mình phải cố đạp xuống chỗ nào có nhà để xin đồ ăn thôi, chứ nằm đây cũng không kiếm được đồ ăn đâu.
Tầm 12h trưa thì cháu cũng nhìn thấy đồng bằng, nghĩ lần này có cái ăn rồi. Nhưng mới đi được một đoạn thì thấy có chỗ chỉ đi vào hải đăng Mũi Dinh. Hai đứa cứ đứng suy nghĩ xem có nên đi lên đó không, nhìn toàn cát chắc không đạp xe được rồi, giờ muốn đi nhưng không biết cái chân nó có nghe lời mình không nữa. Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng quyết định leo lên đó rồi xin cơm luôn. Mấy anh chị bên đường có gọi vào gửi xe, cháu bảo anh ơi em không có tiền gửi xe đâu, hai đứa khóa xe vào đây thôi. Chắc trông thấy tội quá, anh bảo thì em cứ dắt vào đây anh trông hộ cho, để ngoài đấy mất làm sao. Hỏi anh chị ấy đi từ đây lên hải đăng có xa khong, anh chị bảo khoang hai cây số thôi, nhưng dốc lắm, dốc thì dốc phải lên đó xem thế nào.
Đi qua một đoạn toàn cát dài phết.
Thấy hai bạn gái đi sau đoạn một đoạn dài dài thì quay lại chắc không đi được, nhưng chắc tại hai bạn ấy không đói chứ cháu đói quá giờ chỉ nghĩ lên Mũi Dinh ăn cơm thôi. Đoạn này thì dốc khỏi nói rồi, hai đứa cháu không gọi là đi nữa, chắc lúc đó là lê lết. Nói thế thôi chứ vẫn còn sức để chụp ảnh :))
Lên đến nơi thấy rất im ắng, giờ chỉ muốn tìm xem có ai không để xin bát cơm. Ôi, cuối cùng cũng thấy hai chú đang ngồi ăn cơm. Hai chú rất tốt, chau hỏi xin cơm chú cứ bảo vào đây. Chú bảo hôm nay lại nấu ít cơm hơn mọi hôm chứ. Hai chú bảo hai chú ăn no rồi giờ hai đứa ăn tự nhiên đi, hai chú vào nhà uống nước. Phải nói lúc đó thế nào nhỉ, cháu vẫn nhớ như in hôm đó có món cá với 3 con cá với thịt. Hai đứa ăn cứ nghĩ để dành chiều cho chú ăn sợ chiều chú không có gì ăn. Cháu vẫn vẫn hơi đói nhưng lại để phần một bát cháy cho con chó ở đó. Các cụ biết sao không, lúc hai đứa đang rửa bát chú ấy đi ra hỏi hai đứa ăn no rồi à. Rồi chú ấy đổ tất chỗ thức ăn mà cháu rất muốn ăn nốt ấy cho con chó ngồi cạnh đó. Mà rất đau là con chó nó còn không thèm ăn. Gừ, tao đang đói bằng chết mà mày sang quá, cá thịt còn chả thèm ăn, chết thế này thì chả bằng nó rồi.
Rửa bát xong chú bảo hai đứa có muốn ngủ trưa thì lên tầng 2 mà nghỉ trên đó có cái phong rộng lắm. Hai đứa nghỉ trưa khoảng 2 tiếng thì lại leo xuống. Mấy nay sáng cứ nắng cháy da cháy thịt, chiều thì mưa to vật. Đoạn này đúng Bình Thuận rồi, gió thì khỏi nói luôn. Hai đứa đạp gần tối thì xin ngủ nhờ, xin lần đầu tiên đã được. Sư cô rất tốt bụng, sư cô bảo hai đứa giờ chỉ ăn mì thôi, chứ cơm hết rồi, ăn mì xong lại được ăn nho nữa.
Sáng nay đi sư cô mua xôi cho hai đứa ăn sáng, còn mua bánh mì cho hai đứa mang đi dọc đường ăn. Lúc đến Vĩnh Hy hai đứa mới hỏi đường, cái chú ấy bảo không được rồi cháu ơi, có nhiều ông đạp qua đây lúc bắt đầu lên cũng hăng hái lắm nhưng nhiều ông bỏ cuộc lắm không đi được hết đoạn dốc này đâu cháu ạ. Ầy, cháu nghĩ chú có thấy hai đứa cháu có tí hăng hái lên dốc nào không, rất bình thản nha chú, mấy ngày nay ngày nào cháu chả leo, hí hí. Nhưng đoạn này dốc thật, cháu cứ bảo cái Tuyết tao lại nhớ cái ngày tao dắt xe lên đà lạt rồi, đoạn này giống thế. Nhưng lúc đầu vẫn hăng hái lắm, lần này tao sẽ đạp không dắt nữa, cháu với nó cũng đạp thật. Nhưng kiểu cứ nghĩ cái dốc này cao thế này chắc chắn qua nó anh em mình sẽ được xuống dốc, nhưng làm gì có dốc cao nhất chỉ có dốc cao hơn thôi.
Đạp qua được rất nhiều con dốc, rồi dắt qua rất nhiều con dốc nữa cuối cùng xe cái Tuyết cũng bục săm, dạo này xe cháu với cái Tuyết cứ thay nhau bục, vui thế không biết. Đúng là số đen như con chuột mà, giờ mới leo được khoảng 5 cây thôi, may là hôm nay là thứ bảy chủ nhật nên anh chị đi phượt qua có vẻ nhiều nên mượn cái bơm, bơm xem sao. Trời nắng đến mức là rất nắng luôn, hehe, mồ hôi nhiều quá, nếu có cơn gió thổi qua chắc chết rét cũng nên.
Vẫy 2 đoàn không được, cháu cứ lẩm bẩm mãi đi đông thế mà không mang đồ sửa xe à. Vẫy đến đoàn thứ ba, thì mấy anh bảo cho anh xin số tí xuống dưới kia có ai sửa xe anh gọi lên đây sửa dùm bọn em nha. Tầm 15 phút sau anh gọi lại bảo anh vẫn chưa thấy ai em ạ, nên có hai phương án, một là em đứng đó đợi xem có ai rồi mượn đồ sửa xe, hai là em chờ anh xuống kia xem sao rồi anh sẽ gọi cho em. Ầy, tất nhiên là em có biết điều đó rồi, và em vẫn đang thực hiện điều đó đây anh ơi. Cuối cùng thì cũng vẫy được đoàn có đồ sửa xe, đoàn này đi rất đông. Khi cháu vẫy được anh đầu tiên dừng rồi, thì chị đằng sau chắc đnag bận ngắm cảnh nên tông vào đuôi xe anh đằng trước, xong chị ấy cứ quát anh ấy đi kiểu gì thế đang đi lại dừng, khổ hai đứa to như con chuột là cháu với cái Tuyết vẫy xe nên anh ấy mới dừng, vậy mà chị ấy cứ quát ầm lên
thật khổ tâm quá, nhưng sau một hồi hì hụi cũng xong cái xe của cái Tuyết.
Hai đứa lại tiếp tục vật lộn với trời nắng với những con dốc, tìm mãi cuối cùng cũng có gốc cây hai đứa phải nằm lúc đã rồi tính. Hai đứa quyết định ăn bánh mì, cứ động viên nhau mãi kiểu gì cũng xin được cơm ăn không phải lo. Hai đứa nhìn thấy chỗ ra đảo Bình Hy, nghĩ đi xuống tham quan chỗ đi ra đó thôi, chứ không có tiền chắc không ra được rồi, đi xa thế rồi còn chả thấy cái nhà nào nữa xuống đây xin cơm luôn xem có được không. Thật ra ở đó rất đông người, kiểu cháu thấy mọi người cũng không thân thiện mấy, có thể vì đây là khu du lịch. Nhưng sau một hồi lân la thì cũng có một anh rất tốt bụng bảo hai đứa có ăn cơm không đi theo anh, hehe, thật ra cháu chỉ xin nước thôi, chưa dám xin cơm. Anh ấy định rán trứng cho hai đứa ăn thêm vì cơm không còn gì, cháu bảo anh ấy thôi anh ạ, có rau canh là OK rồi, giờ này cơm xì dầu em cũng thấy hạnh phúc. Anh ấy cứ bảo không nhà nhiều trứng lắm, cháu bảo thế thì để em rán ạ. Thế là xong được bữa trưa cũng rất nhiều vitamin đó chứ.
Lúc đó tầm hơn 1h hai đứa tiếp tục đi, thì cháu có điện thoại, haha, có một chị đang thất tình, đoạn này chả có cái cây nào, bảo cái Tuyết cứ đi từ từ đi, tao nói chuyện tí, ầy, cháu đứng nghe một lúc có anh đứng lại cứ hỏi sao lại đứng đây, cháu chỉ cháu đang nghe điện thoại.
Anh ấy lấy chai trà xanh cho cháu, định cho nốt chai đang uống dở cháu chỉ lấy một chai thôi. Trời ơi lúc đó tí ngất, cháu đứng đó nghe điện thoại trông không sang choảnh thì ít nhất cũng gọi là giống người bình thường chứ. Ầy chắc giờ cháu chỉ cần đứng yên đó thôi cũng diễn tả hết vẻ đáng thương rồi khỏi cần nói gì nữa. Chả hiểu sao trời đang nắng chang chang mà ào cái mưa luôn được, thôi không có nhà ở đây tắm mưa thôi chứ làm sao được.
Tối đến hai đứa ở Phan Rang.
Lại bắt đầu công cuộc xin ngủ nhờ, ở thành phố bao giờ cũng khó xin ngủ nhờ hơn. Đầu tiên cháu vào xin ngủ nhờ ở chùa ngày trước đi xuyên Việt cháu ngủ nhưng không được, ầy, trước cũng xin mấy lần nhà thờ không được, nên cháu không xin ngủ ở nhà thờ, chỉ có cái Tuyết theo đạo, chứ thật ra cháu vẫn muốn ngủ chùa hơn. Từ đó cháu cũng chả bao giờ xin ngủ nhờ ở nhà thờ nữa, nhưng thấy cái nhà thờ to đùng cũng thử vào xin xem sao. Các cụ ạ nếu cha không cho hai đứa ngủ thì thôi, lại còn đuổi khéo hai đứa cháu như thế này, các con cứ sang đồn công an đi, chắc chắn họ sẽ cho ngủ, bên đó cha thấy thỉnh thoảng họ lại cho những người cho bọn con ngủ đó. Đó thế là cháu vác xác sang đồn công an, sang đó gọi mãi không thấy ai, thấy có tiếng nước chảy bảo chắc anh ấy đang tắm, thấy cái sân to lắm, bảo nếu anh ấy không cho ngủ nhờ thì dựng lều nhờ cũng OK, gần tối rồi. Chờ anh ấy phải đến 15p cuối cùng anh ấy không cho ngủ, cháu bảo em có hộ chiếu, chứng minh thư, cho em ngủ ở ngoài sân cũng được, vậy mà cũng không được. Cháu đi xin thêm một chùa nữa thì sư thầy bảo ở đây không ngủ được, bảo hai đứa đi xin ngủ nhờ ở chỗ toàn sư nữ. Hai đứa lại lóc cóc đi tìm, cuối cùng cũng được ngủ ở một chùa toàn sư nam. Sư thầy rất vui tính, cháu xin ngủ thầy bảo cứ dựng xe vào đây, ăn gì chưa, thầy chủ trì đang bận tí nữa mới hỏi được. Cháu mới bảo thầy ơi thầy cho con ngủ thì thầy bảo con với ạ, nếu không thì con xin phép con đi chứ giờ muộn rồi, tí nữa là không xin được chùa nào đâu ạ. Thầy bảo, đã bảo cứ vào đây ăn uống đi, nếu không được ngủ tao cho hai đứa tiền ra nhà nghỉ ngủ là cùng chứ gì. Thế là vào ăn mì tôm với rau muống, rồi cũng được đi ngủ. Đó xong một ngày dài đầy nắng gió các cụ ạ.
Hôm nay hai đứa sẽ đến Nha Trang, cháu tính đến Nha Trang đi cực tây rồi sẽ về mà giờ chả có tiền chắc phải đạp về nhà mất thôi. Sáng dậy hai đứa được ăn bánh xèo chay, hai đứa cứ phải cố ăn thật no, hí hí, sợ trưa không xin được cơm còn cố đạp được, chứ chưa xin được cơm lại ngất ra đấy thì chết toi.
Cháu cứ phải nhắc đi nhắc lại như thế này, đoạn này quá nắng cũng quá dốc, hai đứa nằm vật ra trước bãi cỏ trước một resort, rất nhiều người cứ động viên hai đứa cố lên, cháu muốn nghỉ tí mà nhiều người hỏi han quá, thật cứ như người nổi tiếng.
Suốt ngày chỉ ăn mì tôm với cơm chay, chắc thiếu chất quá rồi, cứ đến trưa mà không được ăn là chả muốn làm gì cả, cứ y như 2 con lợn :)) Trời nắng quá đến mức khó thở, cháu phải dùng từ này thật, đạp lên dốc lại càng khó thở nữa mà mãi chả thấy đứa nào ngất. Muốn ngất quá, cháu muốn ngất ở một nơi nào xênh đẹp và mát mẻ tí bên cạnh là cả đống đồ ăn thì thật tốt biết bao. Cứ tưởng tượng thế thôi chứ giờ tìm mãi mà chả thấy cái chùa nào để ăn cơm xì dầu đây. Sau bao hồi tưởng tượng thì cuối cùng cũng tìm được một cái chùa. Kiểu lúc đó cũng thở phào nhẹ nhõm kiểu cuối cùng thì cũng được ăn, được nghỉ ngơi rồi vậy mà cái chùa này lại chả có ai cả mới buồn chứ. Thấy có một chị thắp hương ở đó mới hỏi chị ấy, chị bảo chùa ở đây chỉ có rằm mùng một, mọi người đến đây thắp hương thôi em ạ. Lúc đó phải tả thế nào nhỉ kiểu mình cứ cố gắng đến đích cuối cùng lại không phải đích, biết thế ngất giữa đường cụ đi, cố đến đây rồi giờ thở còn không muốn đây, nên cuối cùng hai đứa quyết định rải bạt dưới gốc cây đa, ngủ đã có sức rồi tính tiếp.
Đang nằm mơ màng thì chị ấy gọi dậy, chị ấy bảo chị không có nhiều tiền nên cho hai đứa tiền đi ăn trưa này.
Lúc đó cảm động quá chỉ biết luôn mồm cảm ơn chị ấy thôi, chị ấy bảo ngay ngoài này có quán cơm đó em, hehe. Bình chọn món cơm bình dân ngon rẻ nhất việt nam cháu sẽ bình chọn cho Nha Trang, lần nào đến Nha Trang cháu cũng phải ăn. Bảo cái Tuyết đi thôi, đi ăn luôn đê, nói là ngủ chứ chắc tao đói quá ngất thôi, chứ giờ bảo ngủ thì ngủ thế nào được. Quán cơm rất đông người, cháu vào hỏi cô bán cơm ở đây cơm bao nhiêu một suất cô bảo 15k, cháu mới gọi to, ấy cho cháu hẳn 2 suất đi cô ơi. Cảm giác được ăn cơm thịt, lại món cơm thịt ngon nhất nữa thật hạnh phúc rơi cả nước mắt. Ngồi ăn nói chuyện với mọi người, rồi có một anh anh ấy bảo anh cũng hay đi nhưng toàn đi bằng xe máy thôi, anh ấy ở hội 67 Việt Nam.
Anh bảo thôi từ giờ hai đứa đi không phải lo nữa, anh quen hội 67 khắp cả nước, từ giờ ra Hà Nội anh sẽ gửi hai đứa cho mấy anh em ngoài đó, họ tốt bụng và nhiệt tình chắn sẽ được ăn ngủ ngon lành rồi. Ầy, thật ra lúc đó cũng hơi phân vân các cụ ạ, tại cháu đi thoải mái mãi rồi quen, chứ cháu có biết mai mình đến đâu đâu, đi được bao nhiêu thì đi, cuối cùng cứ nhận lời anh ấy, ngày kia sẽ đến Tuy Hòa vậy.
Anh ấy lại mời cơm hai đứa nữa, anh ấy hỏi tối nay hai đứa ngủ ở đâu, cháu bảo xin ngủ ở chùa chắc được anh ạ. Hai đứa ăn xong tìm chỗ mát mát ngủ trưa, tận 3h mới dậy đạp 5 cây vào thành phố. Hai đứa vào cái chùa ngày trước cháu ngủ xin ngủ nhờ, vào hỏi thầy bảo lần trước đông thầy còn cho ngủ chứ giờ hai đứa con gái có vấn đề gì mệt lắm, ầy, thầy bảo sang bên chùa toàn sư cô bên kia kìa, chắc được thôi. Cháu bảo thầy nếu không được con lại vào đây xin thầy đó. Qua đó rất đông người, hỏi một sư cô còn rất trẻ, sư cô bảo xin ngủ à, được rồi, cứ ra kia ngồi đợi lúc nữa cô nói chuyện, nghe có vẻ giống đang đi phỏng vấn quá. Hai đứa ngồi chờ hẳn một tiếng mà vẫn chưa thấy sư cô ra, lúc đó vẫn kiên nhẫn chờ vì cứ nghĩ sẽ được ngủ, ầy, sau có sư cô khác ra hỏi sao hai đứa ngồi đây, xong cháu trình bày, sư cô này bảo không được đâu con ơi, sư cô nói các các lí do ra, tóm lại là hai đứa cháu không được ngủ ở chùa. Hai đứa lại sang chùa thầy lúc đầu hai đứa xin, thầy vẫn bảo không được ngủ ở đây, có hai cô đến chùa thầy thắp hương, thầy bảo với hai cô ấy dẫn sang chùa khác thầy có quen. Ầy, 2 cô ấy đi xe máy còn hai đứa đi xe đạp, cô ấy đi với tốc độ kiểu tao đi đây, chúng mày theo được thì theo, không theo được thì thôi, nên cháu đi tầm 5 phút đã mất dấu cô ấy rồi. Nên hai đứa lại lóc cóc đi tìm chùa khác. Chùa này rất to, lúc cháu vào xin thì có một ông với một chú ra, bảo không được đâu cháu ơi, nhưng cháu bảo ông ơi giờ tối giờ con cũng chả biết đi xin chùa nào nữa, ông cho ngủ ngoài sân cũng được ạ, con có lều. Phải nói là cháu mà tỏ ra đáng thương thì rất đáng thương. Lúc đó ông nghe chuẩn bị đồng ý rồi, đúng lúc đó cháu thấy một bác gái trên tay cầm đôi đũa ra mặt rất chi là sát khí, quát hai đứa bảo không được ngủ ở đây, hai đứa đi đi. Ầy, bác ấy không cho hai đứa ngủ thì thôi, có cần phải quát vậy không. Lúc đó cháu nghĩ như này con người đúng là giả tạo cứ tưởng mình đi chùa là mình tốt. Đi chùa chỉ để quét chùa, chỉ để nấu ăn mà tâm không có thì đi làm gì. Biết là không phải ai cũng tốt, ai cũng bằng lòng tin tưởng rồi đối xử tốt với mình, nhưng lúc đó thấy thật sự rất thất vọng.
Cháu lại xin ở một chùa gần ngay mặt đường lúc đó vào thì có mấy sư thầy rất trẻ, cháu lại bắt đầu trình bày xong, chắc thầy thấy đang thương quá mà không nỡ từ chối nên thầy gọi một bác gái ra từ chối bảo chùa này toàn sư nam nên không ngủ được đâu con ạ :(
Cháu đã xin 6 cái chùa rồi các cụ ạ, lúc đó trời tối rồi, đi qua một cửa hàng bán chè hoa quả, cái cửa hàng này mỗi lần vào Nha Trang cháu lại ăn, hai đứa có hẳn 50k cơ mà vào ăn đê, ăn chết toi đê, rồi tao với mày qua bãi biển ngủ cho lãng mạn. Cửa hàng có cô bán hàng với mẹ cô ấy, cháu mới kể chuyện tại sao chùa ở Nha Trang cháu không xin ngủ nhờ được. Hai đứa cứ ngồi nói chuyện với cô chắc phải cả tiếng mất, cháu mới bảo cô ơi nếu ngủ ở ngoài vỉa hè có sao không cô nhỉ, giờ cháu chẳng còn sức đạp ra bãi biển được nữa. Được một lúc cô ấy bảo hai đứa cứ ngồi đây nhá, chờ cô ra ngoài này tí, rồi cô về. Cô ấy đi khoảng 10 phút quay lại bảo hai đứa ơi cô thuê phòng trên kia rồi, hai đứa đi theo cô lên đó ngủ một đêm đi con rồi mai lại đi tiếp nhé. Ầy, giờ cháu ngồi kể lại mà vẫn xúc động quá, thật sự rất xúc động.
Sáng nay mãi 8h hai đứa mới bắt đầu dậy chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị tiếp tục hành trình. Tối qua có 50k chị ấy cho, tối hai đứa rủ nhau đi xõa hết mất toi. Sáng nay mới thấy hối hận, giá như còn, thì có phải được ăn xôi buổi sáng cho chắc dạ rồi không.
Hai đứa đạp được khoảng 5 cây thì vào một cái chùa xin cơm, đén đủi thật khi cái chùa đó đang sửa chữa nên chả thấy ai ở đó. Hai đứa bảo nhau thôi cứ đap tí nữa xem có cái chùa nào nữa không, mà đạp mãi không thấy cái chùa nào cả. Lúc đó đói lắm thế là thấy bên đường rất nhiều cây bàng toàn bàng chín, cháu bảo Tuyết ơi sang bên kia hái mấy quả bàng để tao gặm cái, giờ có cái gì gặm cho bớt đói. Cháu vừa bất vừa ăn, bất hẳn mấy chục quả bảo cái Tuyết để ăn dần lúc nào không có gì ăn thì ăn cho đỡ buồn. Đi được một đoạn thì lại thấy mấy anh dừng xe máy lại bất quả gì màu tím, cháu cũng dừng lại hỏi anh ơi quả này ăn được ạ. Anh ấy bảo ăn được em ạ, thế là cháu lại dừng lại cũng hái ăn thử, ầy ngọt lắm, chả biết quả gì luôn, nghĩ anh ấy ăn rồi chắc chả sao đâu. Sau đi rồi mới nghĩ ra chắc anh ấy là nghiện rồi, nhìn gầy như vậy lại còn vất vưởng buổi sáng sớm bất mấy quả trên đường ăn nữa, nghĩ lại thấy buồn cười quá.
Hai đứa lại bắt đầu leo đèo, nói là leo đèo chứ cháu thấy hai đứa chả hơn cô đang dắt con cào cào lên dốc là mấy, kiểu hai đứa không thèm dắt, nhưng cứ đi được đoạn thì lại nghỉ thở tí. Lúc đi song song với cô ây cháu có hỏi chuyện bảo cô đi đâu mà lại đạp xe qua đây, sao không đi xe máy, nhưng kiểu hỏi gì cô ấy cũng chỉ cười mới vui chứ. Lúc hai đứa nghỉ lần thứ n và đã đạp qua được cơ số con dốc đang nằm dưới một gốc cây thì thấy cô ấy lại đạp vòng quay lại, chắc cô ấy đang tập thể dục buổi trưa rồi. Xuống dốc hai đứa vào cái chùa đầu tiên xin cơm luôn, haizzz. Thấy một anh đang đan lưới nên hỏi anh xin cơm, anh bảo ở đây không có sư nên không có cơm, em có ăn mì tôm không.
Trời giờ có gì bỏ vào bụng là tốt lắm rồi. Nước sôi rất nguội mì mãi không chín được, lúc đó đành ăn mì nửa sống, nửa chín vậy.
Anh cho hai đứa ăn mì rất tốt bụng, anh hỏi han hai đứa, biết chuyện giờ hai đứa như vậy, anh mới bảo, anh biết giờ chắc hai đứa đang rất rất muốn về nhà rồi đúng không, ngày trước anh cũng bỏ nhà đi Sài Gòn, lúc tiêu hết tiền rồi anh cũng rất muốn về nhà. Hai đứa cứ bảo anh là em muốn đi như vậy, chứ thật ra cũng không hẳn là không có cách nào để về nhà. Anh ấy cứ khẳng định hai đứa chỉ nói vậy thôi chứ thật ra là muốn về nhà qua rồi, ầy, mà anh cứ khẳng định như vậy mãi, khổ. Xong anh bảo nếu hai đứa đồng ý giờ anh sẽ về nói với mẹ anh cho anh vay mấy trăm nghìn, anh sẽ đưa hai đứa ra xe rồi trả tiền xe cho hai đứa về đến tận Hà Nội, vì anh ấy làm thợ xây giơ chưa lấy được tiền công. Cháu cứ bảo thật sự là hai đứa muốn đi như vậy. Cuối cùng anh ấy bảo hai đứa ngồi đây anh đi mua chè cho hai đứa ăn rồi hẵng đi. Ăn chè xong, anh ấy bảo giờ trong túi anh còn 50k, anh đưa hai đứa đi đường. Hai đứa bảo không cầm, anh cứ nhất quyết cho, anh bảo anh ấy thấy thương hai đứa lắm. Trời ơi làm sao để cho anh ấy hiểu rằng mặc dù mọi người nhìn vào thấy hai đứa rất khổ rất vất vả, nhưng hai đứa vẫn cảm thấy vui vẻ.
Dạo này hai đứa ngủ trưa hơi bị nhiều, ngủ lăn lóc mấy tiếng. Chiều đến vừa đi được chục cây thì trời lại bắt đầu mưa to.
Lúc này chuẩn bị tối rồi, lại đi tìm chỗ ngủ. Tìm chùa không thấy, nên tối nay quyết định ngủ nhờ nhà dân vậy. Thế lại đi xin ngủ nhờ. Xin nhà đầu tiên thì cô ấy bảo nhà cô chật lắm không ngủ được cháu ạ, sang đến nhà thứ hai thì cháu gặp một chú, hỏi chú ấy chú ấy đồng ý luôn, chú ấy bảo ngày trước vợ chồng chú cũng đạp xe đi tình nguyện, chú nhìn thấy hai đứa đi như thế này thấy thích lắm. Vào nhà chú ấy gọi con chú ấy dậy, em ấy học lớp 10, cháu nghĩ trời ơi thằng nhóc này sướng kinh, 6h tối mà vẫn còn ngủ trưa. Chú bảo gọi nó dậy để gọi mẹ về để nấu cơm, sau khi cháu tắm giặt xong em ấy mới tỉnh ngủ.
Cuối cùng cô chủ nhà cũng về, rồi mọi người bắt đầu nấu cơm. Cô ấy bảo giờ không đi chợ được nữa, hai đứa ăn tạm trứng vịt nhé. Hai đứa mới bảo ngày nào cháu cũng ăn cơm xì dầu, nay được ăn cơm trứng là sang lắm rồi. Đã bao lâu rồi cháu không được ăn món rau muống luộc chả nhớ rõ nữa, lúc đó nghĩ tối nay cuối cùng cũng được ăn bữa cơm đúng chất gia đình. Haha, các cụ biết sao không, cháu với thằng cu ngồi vặt rau muống, mà cháu thấy nó vặt hết sạch lá chỉ để lại cẫng rau muống, cháu mới hỏi nó là sao lại vặt hết lá đi thì còn gì nữa, nó bảo để lá bảo sợ sâu, trời, tí ngất, rau nhà trồng non xanh thế này mà lại không ăn lá chỉ ăn cẫng. Ầy, cuối cùng đến 8h tối cả nhà được ăn món trứng vịt rán với món cẫng rau muống luộc. Ngon lắm các cụ ạ.
Sáng nay hai đứa mệt quá ngủ quên, cô phải vào gọi hai đứa dậy mới tỉnh.
Dậy cô ấy đã rang cơm sẵn cho hai đứa ăn sáng rồi, thật cảm động quá.
Chưa sáng mà mặt trời đã to vật thế này rồi, cháu nghĩ lại một ngày nắng đẹp đây, haizzz.
Biết hôm nay có đi qua Vạn Giã, có đảo Điệp Sơn, nghe nói là đẹp lắm. Biết là hai đứa không có tiền, nhưng cũng phi qua đó xem có cách nào qua đó không, sau một tiếng vật vờ ở đó nhưng không thể qua đảo được. Ầy, có 100k cả đi về thôi mà không có tiền đi thật đau lòng quá đi. Giờ có mỗi 50k hôm qua anh ấy cho, cháu bảo cái Tuyết hay để tao qua đó tham quan xem thế nào rồi về kể mày nghe nhé, hehe, qua đó xong rồi ở đó luôn làm gì có tiền về mà kể cho cái Tuyết nghe, nên hai đứa đành lóc cóc đi vậy.
Lúc đến chân Đèo Cả hai đứa vào xin cơm ở chùa ngoài mặt đường, bác ở đó bảo giờ chỉ có cơm không thôi, nên hai đứa đành ăn cơm chan xì dầu leo đèo cả vậy. Khi đi còn được bác ấy cho quả bưởi ăn đường nữa.
Hai đứa tính tối nay phải đến Tuy Hòa xin ngủ nhờ bạn của anh ở Nha Trang trong hội xe của anh ấy. Mà hai đứa còn muốn qua hải đăng nên leo đèo buổi trưa. Cháu vẫn nhớ lúc đó khoảng 1h, trời nắng chắc khoảng gần 40 độ, trên con đèo toàn xe tải, container ấy, có hai đứa dở hơi leo đèo đang trưa, vừa đạp vừa lẩm bẩm biết thế không hẹn ngủ nhờ giờ đỡ phải lo.
Leo đèo được một nửa hai đứa nghỉ ở chỗ vách đá toàn rác. Lúc đó chả quan tâm gì hết chỗ nào râm râm thì phi vào. Hai đứa vật ra đấy, mấy chú lái xe đi qua cứ động viên mãi, trời ơi chú động viên cháu làm gì, cho cháu lên xe chú chở cháu đi luôn có phải tốt không. Sau cuối cùng cũng vượt qua đèo, thế là vượt qua luôn cả chỗ để rẽ vào ngọn hải đăng.
Hai đứa ngủ nhờ nhà chú ở Tuy Hòa, nhà chú sửa xe máy, hai đứa đến vợ chú đã nấu sẵn mọi thứ chờ hai đứa. Vợ chú còn chuẩn bị món đặc sản của Tuy Hòa là món gì ấy nhưng cháu quên mất rồi chỉ nhớ nó rất giống món phở cuốn. Ăn no uống say rồi chú ấy rất nhiệt tình bảo hai đứa đi tham quan thành phố Tuy Hòa, lúc đó trong bụng cháu chỉ muốn kêu gào là giờ cháu chỉ muốn đi ngủ thôi :(
Nhưng biết là chú ấy quý hai đứa nên cháu vẫn lóc cóc chiếc xe đạp theo chú ấy trong tình trạng lơ mơ. 10h cháu được nằm trên chiếc giường đáng yêu nhất thế giới :)
Sáng dậy chú bảo dẫn hai đứa đi ăn sáng rồi đi luôn.
Ầy, vào quán rồi mới biết chú cho hai đứa ăn món bún chay. Lúc đó kiểu mặt hai đứa buồn thiu, haha. Lúc đó cứ nghĩ được ăn món bún thịt chứ, ầy. Sao chú không hiểu là bọn con chỉ thèm thịt thôi, chứ ngày nào con cũng được ăn đồ chay sắp ngất rồi đây.
Ăn xong chào chú hai đứa lại tiếp tục lên đường, chú còn cho số điện thoại của một chú ở Quy Nhơn để hai đứa xin ngủ nhờ.
Biết hôm nay đi qua Gành Đá Đĩa, nghe mọi người bảo đẹp lắm, cháu nghĩ phải tạt qua tí xem thế nào. Hai đứa phải đạp 15 cây từ đường quốc lộ vào.
Haizz, tuy chỗ nào cũng đẹp nhưng nó không được như những gì cháu tưởng tượng. Hai đứa vật vờ mãi ở đó đến tận trưa. Đạp ra ngoài cách Gành Đá Đĩa tầm một cây số, hai đứa đói quá vào xin nước nhân tiện xem có xin được bát cơm nào không. Cả nhà cô chú ấy rất tốt bụng. Cô ấy bảo hôm nay mùng một nấu chè cả nhà ăn luôn nên không nấu cơm, hai đứa ăn chè không. Thế là hai đứa ăn hết 4 bát chè trước sự chứng kiến của cả nhà, no vật luôn.
Ở đây mọi người uống nước giếng luôn, cô ấy bảo ngọt mát lắm con ạ, lúc đó lại nhớ những ngày tháng uống nước ở Cam quá. Hai đứa ngồi nói chuyện với cô chú ấy dưới gốc cây nhãn cả tiếng tại no quá mà :D
Lúc đó tầm gần 3h hai đứa mới lóc cóc đi qua cánh đồng. Từ xa thấy một người đạp xe, trông rất giống người nước ngoài, vì đồ rất nhiều. Nhưng khi đi gần gần hơn cháu nhìn thấy hình dáng của người đạp xe cháu mới hét cái Híp. Trời ơi lúc đó nó cũng hét Ngân Ngẫn. Trời ơi hai đứa như hai con dở hơi vút xe đạp đấy ôm nhau hét ầm ĩ cả khu đấy lên, sao có thể tin được ở một nơi xa xôi như vây cháu lại gặp được đúng con bạn cháu chứ. Ầy, cháu vẫn cứ tưởng nó vẫn đang vật vờ ở Tây Nguyên chứ, cảm giác thật khó tin. Híp là đứa bạn cháu nó đạp xe xuyên Việt được 6 tháng rồi, hai đứa không hề hẹn nhau, vì hồi ở Sài Gòn cháu có nhắn nó, nó vẫn còn ở Tây Nguyên trồng hoa chưa tính xuống núi. Sau những giây phút ngỡ ngàng thì mấy đứa quyết định tối nay sẽ ngủ lại gần đây, tâm sự tí, vì mai hai đứa sẽ đạp ngược đường. Nó bảo hai đứa chờ tao ở đây, tao đi vào ngắm cái xong rồi ra. Cháu bảo ờ, vào đi để lại đây ít tiền tao mua đồ ăn chờ mày. Nó bảo sặc, mày không có tiền à, cháu bảo không mất rồi, tí về kể cho vào đi, không muộn mất. Hehe, nó rút hẳn cho 100k, hai con lợn là cháu với cái Tuyết vào quán đồ ăn vặt, tự tin lắm gọi bo nhiêu thứ, ầy, lâu lắm mới được tiêu tiền tí quên mất cảm giác được tiêu tiền là như thế nào rồi, haizzz.
Chờ phải đến 2 tiếng cái Híp nó mới lò dò xuống, đấy là còn đổi xe đi xe của cái Tuyết cho nhẹ rồi. Xuống đến nơi nó lại bắt hai đứa cháu ăn uống với nó, trời ơi chuyện gì chứ ăn thì đúng sở trường của hai đứa rồi. Xong rồi nó bảo ở trên đấy có chị bảo cho mấy đứa mình ngủ nhờ ở đó, ầy, thế mà con bé dở hơi ấy không nhận lời. Thế là cả ba đứa lại quyết định quay lại 5 cây nữa để lên đó xin ngủ nhờ, trời cũng dần tối rồi. Thôi rồi đến đấy thì cái chị ấy về mất toi rồi, vui rồi, giờ mà đạp quay lại để xin ngủ nhờ nữa chắc ngất. Mấy đứa đang tính tối nay sẽ dựng lều ngủ lại ở đây thôi. Ở đó thấy có một chị với hai đứa trẻ con chưa về, mấy đứa sang lân la hỏi chị ấy xem ngủ ở đây có an toàn không, sau chị bảo mấy đứa ngủ lại đây cùng cả nhà chị, tối nào chị cũng ngủ ở đây, khống sao đâu, ầy, được thế thì còn gì bằng. Chị bảo mấy đứa ăn cơm chưa, giờ chị nấu cơm, nếu ăn chị nấu luôn cho mấy đứa. Tất nhiên là mấy đứa muốn được ăn cơm. Hỏi chị ấy ở đây có chỗ tắm không, chị ấy bảo ngoài cánh đồng kia có một cái giếng mấy đứa ra đó tắm đi, chị toàn tắm ở đó thôi. Hôm đó cháu vẫn nhớ trăng sáng lắm, hehe, một đứa thì trông xem có ai không, một đứa thì múc nước, đứa còn lại chỉ việc tắm mà vẫn cứ thấp thỏm. Cả nhà lục đục mãi đến 8h mới được ăn cơm với trứng rán, dưa hấu chấm nước mắm.
Ầy, năm mới lại đến, một người trẻ sắp già như cháu thấy thật buồn. Chúc các cụ mợ một năm mới thật vui vẻ, mọi sự như ý ạ.
Sau một đêm vật lộn với chiếc võng cuối cùng trời cũng sáng. Tối qua chắc bọn muỗi ở đây được bữa no nê rồi, mà bọn này kinh thật còn biết đâu là người lạ với quen chứ, ầy, chỉ có 3 đứa bị đốt còn ba mẹ con chị ấy không bị đốt mới vui chứ. Mà cháu với cái Tuyết dạo này đói ăn lắm mà chúng nó vẫn đốt cho sưng cả tay chân lên. Tối qua lúc đi ngủ cứ đinh ninh kiểu gì cũng bị ngã mà chả ngã được vì chả ngủ được. Nằm võng ngắm mặt trời lên, bên dưới là biển cả mênh mông, bên trên bầu trời lúc đỏ rực. Cảnh lúc đó làm cháu ngơ ngẩn mãi, với khung cảnh này cháu chỉ muốn được nằm đây mãi. Haha, tóm lại cái cảnh đấy đẹp lắm, mà văn ít quá cháu chả biết tả như lào. Mấy đứa kéo nhau ra Gành Đá Đĩa ngắm, giờ này chắc đẹp lắm
Lúc đó tầm hơn 5h mà đã thấy một đôi chụp ảnh cưới ở đó rồi, chịu khó thật.
Ba đứa mặt dầy quyết định nhờ chị ấy thêm một ngày ở đây, bảo hôm nay bọn em sẽ phụ trách bán hàng cho chị, chị cho em ở nhờ đây một ngày nữa nhé, mai bọn em sẽ đi. Thật ra sau một đên gần như không ngủ ấy, giờ cháu rất uể oải. Hai đứa kia nó thống nhất hôm nay cháu không phải làm gì cả, chỉ việc đứng mời khách gửi xe, rồi mời khách uống nước. Việc gì chứ, mời khách đơn giản, thì cháu được mỗi cái mặt dầy mà. Sáng chị đi lấy hàng, lúc này bắt đầu có khách đến rồi, hôm nay bắt đầu nghỉ lễ mùng 2 tháng 9 chị bảo chắc đông khách. Bắt đầu công cuộc đi mời khách. Thật ra nhìn cháu đúng kiểu từ dân tộc đến, mặc bộ quần áo ngu ngốc đen xì cứ đứng gọi khách, ầy, giờ nghĩ lại vẫn thấy khủng khiếp. Lúc đó có 2 anh đi gần cửa hàng đi qua cháu cũng mời khách kiểu rất nhiệt tình, kiểu anh vào em uống nước các kiểu, vậy mà 2 anh ấy mặt tỉnh bơ, đi qua nhà cháu sang nhà bên cạnh uống nước. Lúc đó mặt cháu nghệt ra, 2 đưa kia thì cười vang. Haha, chắc tại hai anh ấy thấy sợ, kiểu chưa thấy đứa nào mời khách mà xấu thế :))
Sau lần thất bại trước đó cháu cũng gọi được một đoàn xe 5 người vào gửi xe, ầy, được hẳn 10k các cụ ạ, lại còn chỉ bảo tận tình cho mượn mũ đội cho đỡ nắng nữa chứ. Thấy kiếm được 10k thật khó khăn, nên đồ ăn rẻ là đúng rồi. Lúc đó vẫn đang mời khách nhiệt tình lắm thì chị ấy về chị ấy mới bảo mày ngốc lắm, mày thấy họ đang cầm chai nước tức là họ còn đi ngắm chứ chưa muốn uống nước, hehe. Trưa nay mấy chị em ăn cơm rang lại từ hôm qua, lại là món dưa hấu chấm nước mắm ấy. Chị ấy đi ra ngoài bảo mấy đứa với bọn trẻ con ăn trước đi, cơm rang cũng nhiều nhưng thằng cu nhà chị ấy phải nói là ăn khỏe thật, thấy vèo cái lại hết bát rồi, nên ba đứa ăn rất chậm. Lúc đó mỗi đứa có lưng bát cơm ngồi vừa gặm vừa nhìn nhau nghĩ sao thằng này ăn khỏe thế. Cuối cùng ăn hết hơn ba bát cơm đầy thì cu cậu cũng đứng dậy. Bọn cháu cũng đói lắm, nhưng nào dám ăn nữa, giờ chỉ còn phần cơm chị ấy là đủ thôi :)) Đến trưa đi rang cơm mới biết nhà chị hết gạo rồi, chưa kịp mua. Lúc đó mấy đứa bảo đi mua chị bảo giờ hết chợ rồi, chiều mua em ạ. Đó vậy mà chị ấy vẫn rất tốt bụng như vậy, cho 3 đứa chả biết ở đâu ra ấy. Chồng chị ấy vừa mất vì tai nạn cách đây gần một năm, ở đằng nội không kiếm được tiền, nên lại dắt con về đằng ngoại kiếm sống.
Chiều cháu lại bắt đầu công việc mời khách, hehe, chiều nay thì đông khách hẳn, khách vào mua nước mía chị ấy còn chạy đi xa hơn để mua rẻ hơn 500đ một cốc nhà không có máy quay nước mía, thế là mấy đứa ở nhà bán dừa, chặt không biết chặt, lóng ngóng mãi cuối cùng cũng chặt được 4 quả cho khách. Nhưng cháu phải công nhận từ sáng giờ cháu gặp cháu thấy mấy anh chị Hà Nội kiêu và sang choảnh quá, phục vụ hơi mệt tí, mấy chị Sài Gòn miền nam dễ thở, dễ thương hơn hẳn. Sau rồi mấy đứa còn đón tiếp được một đoàn này khoảng chục người các cụ, lúc này mấy đứa nhìn nhau mắt sáng lên nghĩ thầm kiểu này kiếm rồi, hehe. Mọi người rất thân thiện, hỏi han các kiểu, hỏi sao quán này lại có hẳn 3 cô phục vụ trẻ măng. Thế là được dịp buôn chuyện mấy đứa lại bắt đầu nói chuyện. Sau mọi người nghe mấy đứa kể chuyện chắc thấy tội quá, thế là có mấy chị cho hai đứa tiền. Trời ơi lúc đó cháu mới bảo thật ra câu chuyện này cháu chỉ kể cho vui thôi, chứ thật ra bản thân mình không thấy khổ. Các cô cứ dúi tiền cho hai đứa, mấy chị cứ bảo nó cũng không đáng bao nhiêu các e cứ cầm đi uống nước dọc đường, rồi còn cho cả chị ấy với mấy đứa trẻ nữa. Có một chú cho tiền bảo tối nay chị đi mua gì ngon thật ngon về mấy chị em cùng ăn nhé.
Chiều mấy anh chị ở gần đó mang loa đài ra ngoài ngay bãi cỏ ngồi hát karaoke, thế là 3 đứa lại nhập hội, cảm thấy cuộc sống như này thật tuyệt.
Mãi gần tối mới hết khách chị ấy bảo đi mua đồ ăn. Trời ơi thế là cháu đợi từ khi trời còn sáng đến khi trời tối mịt chị ấy vẫn chưa về, trưa nay ăn mấy hạt cơm giờ đói meo rồi. Mấy chị em đang ngồi hóng chị ấy về, thì lại thấy một anh đi qua lại mời vào uống nước. Mấy đứa bảo sao tối này anh mới đến thì giờ ngắm gì nữa, anh bảo đi công việc rồi nhân tiện qua đây chơi mà qua đến nơi thì tối mất. Mấy anh em ngồi nói chuyên với nhau rất lâu, anh bảo anh hay có xe tải từ trong này ra gửi hàng cho anh ngoài Hà Nội nên khi nào hai đứa muốn về thì alo anh trước rồi hai đứa gửi xe qua đó mà về. Anh cho hai đứa tiền, nhưng hai đứa bảo có rồi, không lấy, anh bảo hai đứa đi như này thì phải là những người phóng khoáng chứ, đừng câu nệ như vậy, sau này hai đứa về mời anh một bữa cơm là được. Anh ấy bảo anh rất muốn đi đây đi đó nhưng giờ có rất nhiều thứ ràng buộc không thể đi được, thấy hai đứa đi như vậy anh ấy rất vui. Anh ấy về rồi mà chị đi mua thức ăn chưa về nên lúc đó cháu với cái Híp định đi tắm, cái Tuyết ở nhà trông mấy đứa trẻ.
Thế là nghe tiếng chị ấy về, cháu chạy vụt ra đón luôn đúng kiểu hóng quà ngày trước mẹ đi chợ về. Cái Híp nó hỏi thế có đi tắm không tí về thì ăn, cháu bảo tao đói sắp nghẻo rồi, không tắm nữa ăn đâu, nó bảo cháu đúng là con lợn mà, ầy mà giống lơn thật. Chị bảo định đi mua con cá to về mấy chị em làm bữa cá thật ngon, mà muộn quá không mua được. Mấy chị em ngồi ăn cơm xong chị tính tiền mấy đứa đưa tiền lại cho chị, hôm nay bán hàng trông xe cũng được nhiều phết, lúc đó chị bảo chắc anh ấy đưa mấy đứa đến đây với chị đấy. Lúc đó cảm giác thật ấm áp, cháu cứ cảm nhận đây chính là chị gái của mình ấy. Chị ấy có một trái tim thật đẹp, mặc dù nhà hết gạo hết tiền nhưng vẫn sẵn lòng cho 3 đứa ăn nhờ ngủ nhờ.
Nói thế nào nhỉ, có mỗi hành trình thôi mà cháu kể lể còn dài hơn cả số ngày cháu đi. Cháu xin lỗi tất cả mọi người vì mọi người rất muốn đọc hết hình trình mà cháu lại viết mãi mà chả xong, ầy, dạo này chắc tại cháu ăn nhiều bánh chưng quá nên stress quá :D Mấy lần cháu định viết tiếp mà không biết viết như thế nào. Cháu có con điện thoại ghẻ chả vào mạng được, có mỗi máy tính vào được. Nhưng hành trình của chắc mấy ngày nữa là kết thúc rồi, cháu đến Đà Nẵng là kết thúc hành trình của cháu rồi mà :)
Tối qua mấy chị em ngủ lều nên không bị muỗi cắn, ngủ rất ngon. Sáng nay mấy đứa phải tạm biệt chị thật rồi, hehe, không thể ăn nhờ nhà chị nữa rồi. Ầy, cháu còn muốn trải nghiệm cuộc sống như này thêm mấy buổi nữa. Lúc đi chị bảo cho mỗi đứa một chai nước to lúc đó cảm động lắm, mấy đứa mới bảo chị ấy tí em ra ngoài giếng múc nước uống, có mấy cái chai không đây mà.
Lúc đó cháu còn bảo thằng cu con chờ sau này cô thành đại gia cô qua xây nhà cho mày (thành đại gia là ước mơ suốt từ hồi bé của cháu mà giờ hết rồi, nhưng thỉnh thoảng cũng tưởng tượng tí :D). Chúng nó bảo lúc mày thành đại gia thì cả thế giới thành tỉ phú rồi :( Ầy, thôi không thành đại gia được nhưng lúc về Hà Nội vẫn gửi quà trung thu muộn được cho mấy đứa trẻ. Giờ ngồi đây viết lại, lại thấy nhớ và thương chị với mấy đứa trẻ quá. Lúc đó đang đi qua nhà chị ấy được khoảng mấy cây số thì tự nhiên cháu nghe thấy có ai gọi chị Ngân Ngẫn. Lúc đó cháu nghĩ ầy đi xa Hà Nội đến cả ngàn cây số rồi mà vẫn có người biết mình là Ngân Ngẫn :D Hehe, quay lại xem ai, giời ơi đúng thằng bạn cháu rồi, Việt Nam thật nhỏ bé quá mà. Sau một hồi hàn huyên thì cháu bảo nó mời nước mía. Vì nó đi cùng một thầy sư ở chùa, sư thầy mời mấy đứa qua chùa thầy mời mấy đứa một bữa thật no, nhưng mà nếu qua chùa thì phải quay lại tận gần 40 cây nên mấy đứa đành cảm ơn thầy vậy.
Chia tay mọi người giờ đến lượt cái Híp cũng đi, giờ nó mới đạp vào Sài Gòn. Cháu cũng không nhớ trưa đó hai đứa ăn gì nữa. Chỉ nhớ nhất đoạn xe gần hết hơi cháu mới vào bơm xe ở quán sửa xe máy, thấy một cô ở đó cô ấy bảo chồng cô ấy đang say không bơm được cháu mới hỏi cô ấy có bơm được không, cô ấy bảo không. Thế là cháu bảo cháu bơm được không cố ấy mới gật đầu, mà cháu loay hoay mãi vẫn không bơm được. Lúc đó cháu ngẩng lên với khuôn mặt rất đáng thương và bảo cô ấy sao mãi cháu mới không bơm được cô nhỉ. Chắc cô ấy sợ cháu mà loay hoay lúc nữa thì cái máy bơm xe của cô ý cũng hỏng luôn, nên cô ấy đi ra sập cầu dao rồi bơm xe cho cháu. Lúc đó cháu mới bảo cô biết bơm xe mà sao mãi không bơm cho cháu, xong cô ấy trả lời một câu rất tỉnh đó là tao sợ bơm xe cho mày nổ lốp thì sao, tao chưa bơm xe này bao giờ. Ầy, tí thì ngất.
Cháu chỉ nhớ hôm đó trời tối mịt rồi hai đứa mới leo đèo để qua thành phố Quy Nhơn.
Giời ơi leo đèo đươc khoảng 3 cây cháu mới phát hiện cái đèo này chính là cái đèo ngày trước cháu mệt tí nữa thì tắc thở đây hồi đó cũng leo buổi tối, một buổi tối nhớ đời, haizz vậy mà tối nay lại leo cái đèo này. Đang đạp thì có 2 anh chị đi xe máy qua hỏi chuyện hai đứa, xong anh í phán một câu mà chả biết cháu nên buồn hay nên vui nữa, anh í bảo hai đứa còn hơn cả đầu gấu :D Tối đó rất mệt vì hết nước lại đói nữa. Lúc đó cái Tuyết đi đằng trước cháu thấy nó dừng lại cạnh một cái ô tô, lúc đạp lên đến nơi mới biết là mấy chị với cô hôm qua ở Gành Đá Đĩa cho hai đứa tiền, hehe. Vậy là mọi người lại hẹn hai đứa lúc nào xuống đến thành phố thì alo mọi người, rồi qua khách sạn ngủ cùng mấy chị ấy. Kiểu lúc đó vui quá quên mất chuyện xin nước, giời ơi, đau lòng chết toi.
Rồi đây mới là chuyện đau lòng hơn, cái xe của cái Tuyết nó còn bục săm chứ, đúng là ông trời đang thử sức chịu đựng của hai đứa cháu mà. Vậy nên quyết định tạm thời của hai đứa là nằm nghỉ tí đã, cảm giác được đặt lưng xuống đường thật hạnh phúc biết bao. Giờ được ngủ thì hạnh phúc biết mấy, ầy mỗi tội hai đứa vẫn còn rất tỉnh táo nên chả đứa nào dám nhắm mắt, sợ nhắm mắt xong chắc ngủ luôn đến sáng mai cũng nên. Đang nằm thì có một anh đi xe máy qua hỏi chuyện may quá anh ấy đi phượt từ Huế qua, anh giúp hai đứa vá săm. Xong hai đứa mới xin nước nhưng anh bảo hết mất rồi, còn bánh thôi hai em có ăn không. Ầy biết là ăn sẽ càng khát nước mà hai đứa vẫn ăn. Chào anh ấy hai đứa đi được một đoạn thì thấy một chú taxi, cháu phi qua xin nước luôn. Mới đầu chú ý đầy cảnh giác bảo không có, cháu mới chỉ cái Tuyết với chiếc xe đạp bên cạnh bảo hai đứa đang đạp xe qua đây mà hết nước, cuối cùng chú ấy cũng cho nước. Hai đứa đang uống nước thì anh cho bánh lại quay lại bảo hai đứa ăn bánh chắc khát nước nên anh xuống mua nước lại quay lên đưa cho hai đứa. Ầy đó hai đứa cháu cứ may mắn vậy đó, gặp được những con người tốt bụng nhất trên thế giới.
Xuống dưới thành phố các chị chở đi ăn bún, rồi ăn hoa quả dầm tự chọn. Mấy chị ấy còn mua dầu gội đầu với xà phòng cho hai đứa. Hai đứa cháu đúng là không khác dân ăn xin là mấy. Tối nay hai đứa ngủ giường thì êm, lại có điều hòa, mà cháu không tắm, mai tắm chắc không chết được.
Ngày từ thành phố Quy Nhơn đi.
Sáng nay hai đứa ngủ mãi đến 8h mới dậy, rồi cùng mấy chị đi ăn sáng. Xong xuôi mọi thứ hai đứa tạm biệt đại gia đình tốt bụng nhất thế giới. Đoạn bắt đầu từ thành phố đi nắng vật đoạn này còn chả có cái nhà nào, nhưng mà rất đẹp. Hai đứa đạp đến trưa định vào chùa xin cơm nhưng đoạn này không có cái chùa nào nên hai đứa định đi ăn cơm quán. Đang đi thì có một anh đi xe máy hỏi chuyện, rồi anh ấy bảo anh ấy làm ở trạm xá, hai đứa có muốn vào đó ăn rồi nghỉ trưa luôn không. Ở trạm xá còn có hai chị nữa, mà hai chị cứ khuyên hai đứa đi về đi, đừng đi nữa, đi như vậy quá nguy hiểm các thứ. Anh ấy đi mua cơm cho hai đứa, ăn no uống say hai đứa ngủ trên giường bệnh nhân ngủ tít mít đến hẳn 3h mới dậy.
Đoạn đường buổi chiều này thì toàn dốc cao, mà xe của hai đứa đi lâu quá không được bảo dưỡng nên giờ đạp nặng, hôm nọ còn phải xin dầu ở cửa hàng xe máy tra xích vì nó khô quá, nên giờ dốc cao quá toàn dắt. Đi qua một cửa hàng bán bánh xèo với xiên thịt nướng rẻ vật vã luôn. Hai đứa đang ăn thì có một bà cụ vào quán trông bà rất khổ, bà ăn xong rồi chị ấy còn gói rất nhiều bánh về cho bà nữa. Hỏi chuyện thì mới biết giờ bà chỉ có một mình, cứ một tuần bà lại đi bộ vài cây số, rồi mọi người có gì thì cho bà.
Nghĩ mà thật buồn, khi còn trẻ còn sức khỏe mọi khó khăn có thể vượt qua, già rồi, sức khỏe không có lúc đó thật bất lực với cuộc sống. Hai đứa sang cửa hàng tạp hóa mua cho bà sữa bánh, còn xin địa chỉ của bà khi nào có dịp sẽ ghé qua. Trời gần tối hai đứa cháu đang đạp xe thì thấy trên con đường nhỏ ây có hai quả dưa hấu, nên hai đứa cháu quyết định dừng xe lại giải quyết hai quả dưa hấu. Giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười, hai đứa cháu đúng kiểu chết đói năm 45. Những điều nhỏ nhặt ấy chắc cháu sẽ không bao giờ quên. Trời gần tối nên cháu tìm chùa mà không thấy, xin ngủ nhờ ở hai nhà đều không được, nên hai đứa phải cố đạp ra đường quốc lộ cách đây 5 cây nữa thì mới có chùa. Vào đến chùa thấy ở đây rất nhiều em bé đáng yêu, và hai đứa đã được ngủ lại tại chùa. Hai đứa ăn mì tôm vì chùa hết cơm rồi còn được ăn bưởi tráng miệng nữa, được giặt quần áo bằng máy giặt, được ngủ ở một phòng có hai cái giường.
Sáng hai đứa dậy thì thấy sư cô và mấy chị đang chăm sóc mấy đứa trẻ. Nhìn mấy chị quan tâm chăm sóc cho mấy đứa trẻ cháu thấy thật cảm động. Hai đứa được các chị với sư cô cho ăn no nê rồi lên đường. Trưa nay hai đứa ăn cơm quán. Cháu vẫn nhớ như in buổi tối hôm đó hai đứa cứ cố đạp đến thành phố Quảng Ngãi để xin ngủ nhờ ở nhà một chú ở hội xe 81. Ầy, chú ở Nha Trang bảo lúc nào đến gần thành phố thì gọi chú mà cháu gọi trước từ hồi 5h, gọi không được hai đứa nghĩ thôi cố đạp đến thành phố rồi tính vậy. Mà gọi điện thoại cho chú ấy vẫn không được, biết thế này xin ngủ nhờ từ khi trời còn sáng có phải tốt không. Ầy, đúng là mọi thứ tốt nhất phải do bản thân chủ động. Từ hồi đi đến hôm nay là buổi đầu tiên gần 10h tối rồi mà hai đứa vẫn đang vật vờ ngoài đường. Lúc đó hai đứa cũng hơi sợ, vì hai đứa đi đường tránh đường quốc lộ, trời tối thui 2 bên là cánh đồng, này mà có ai xông ra chắc chết toi à. Vẫn nhớ cách thành phố khoảng 10 cây hai đứa đói quá vào ăn hủ tiếu ngoài lề đường. Trời thì mưa lất phất nhưng lúc đó được ngồi ăn bát hủ tiếu sướng lắm, mệt mỏi gì thì quên hết.
Hai đứa hỏi anh bán hủ tiếu ở đây nhà nghỉ bao nhiêu tiền một đêm anh ấy bảo khoảng 200k. Giời ơi đối với hai đứa càng ngày càng thạc sỉn như hai đứa như cháu thì bây giờ 200k là cả một vấn đề to lắm. Lúc đó biết là muộn rồi nhưng hai đứa vẫn cố đi xin nghỉ ở một cái chùa gần đó nhưng không được, hỏi nhà nghỉ toàn trên 200k. Hai đứa qua vệ đường ngồi tính xem sao trông rõ khổ. May cái stupid phone của cháu vẫn vào được mạng, hai đứa mới tìm xem có quán cafe phượt nào cho ngủ free không. Ầy, cuối cùng cũng thấy một số điện thoại của một chú rất hay cho mấy đứa phượt qua thành phố Quảng Ngãi ngủ nhờ. Nhưng cái bài viết này từ năm 2015 không biết chú còn dùng số này nữa không nhưng hai đứa vẫn gọi, haha. Lúc đó tim cháu còn đập thình thịnh nữa cơ, kiểu cứ lẩm bẩm bảo gọi được đi, ầy, cuối cùng cũng gọi được thật là mừng rớt nước mắt (chỉ vì tiếc 200k :D). Gọi điện cho chú trình bày, chú bảo hai đứa cứ đạp tiếp đi lúc nào đến đầu thành phố thì alo chú, chú ra chú đón, nhà chú cũng đang có một đứa đạp xe từ Hải Phòng qua đây đang ngủ nhờ nhà chú. Ầy, hai đứa cháu đạp đến gần 11h thì gặp được chú ấy . Cuối cùng cũng được đặt lưng xuống giường, thật hạnh phúc biết bao.
Sáng hôm sau hai đứa được chú ấy dẫn đi ăn sáng rồi mới đi. Trưa nay hai đứa uống nước mía được cô chủ quán mời lại ăn cơm luôn :) Tối nay hai đứa xin ngủ ở chùa có một sư cô rất gầy, phải nói là siêu gầy luôn. Lúc ăn cơm nghe cô kể hai đứa mới biết, buổi tối cô phải tụng kinh,nhưng cứ ăn vào lại buồn ngủ, nên từ đó cô không ăn bữa tối luôn. Còn bữa sáng cô cũng không ăn,vậy cô chỉ ăn bữa trưa bảo sao mà sư cô gầy thế. Tối nay hai đứa được sư cô cho ăn cơm với mì tôm và một món gì đó rất khó ăn. Vậy là hết một ngày, ngày mai hai đứa đạp đến Đà Nẵng rồi và hai đứa cháu quyết định kết thúc chuyến đi này tại Đà Nẵng.
Vậy là chuyến đi ngoạn mục của hai bạn Ngân và Tuyết đã kết thúc tại đây. Câu chuyện của hai bạn thật sự đã truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng và những suy nghĩ mới mẻ, đúng là ở độ tuổi nào chúng ta cũng vẫn có thể rút ra được những bài học quý giá. Tôi đã từng thử đạp xe 40 km dưới trời nắng gắt, cảm giác thật sự rất mệt mỏi. Vậy mà hai cô gái nhỏ bé này lại có thể đạp mỗi ngày cả trăm cây số ở mọi điều kiện thời tiết, đó quả thật là một điều mà ngay cả cánh đàn ông cũng phải nể phục. Để tổng hợp và biên tập bài viết này, tôi đã phải mất hơn một tuần, chủ yếu tranh thủ những lúc rảnh rỗi. Dù khá mất thời gian nhưng điều này là hoàn toàn xứng đáng. Cuối cùng, mời các bạn xem thêm một số hình ảnh của hai bạn Ngân và Tuyết sau khi đã hoàn thành chuyến đi để đời của mình.
Cuối cùng cũng đến chùa, trời thì nắng các cụ ạ, họ bảo đi xe điện lên chùa mất tiền, mà cháu thì rát muốn giữ sức lúc nữa còn đạp, nhưng ai bảo cháu là đứa nghèo nhất thế giới, nên lại đi bộ lên chùa vậy.
Tham quan xong hai đứa đi được khoảng 30 cây nữa thì nghỉ trưa, thật ra chỗ này rất nóng, nhưng mệt nen cháu vẫn ngủ ngon lắm, trưa nay cháu vẫn ăn mì các cụ ạ. Chiều nay cũng nắng lắm hai đứa cứ đạp được 1 tiếng lại nghỉ, lại tạt vào cái chợ ăn chè.
Đây là món nem có vitamin thịt của cháu. hehe. ăn xong.cháu đau bụng gần chết |
Đạp đến tối, trời rất mát, nên hai đứa quyết định đạp thêm khoảng 20 cây nữa rồi nghỉ, vì chặng Thanh Hóa - Nghệ An rất nắng, đạp đến khoảng 8h thì trời bắt đầu gió to, hai đứa vào một cái chùa xin nhưng không được, hỏi mấy cô chú gần đấy,họ bảo đi thuê nhà nghỉ, chứ chùa gần đây không có. Cháu lại bắt đầu trình bày hoàn cảnh các kiểu, được một cô tốt bụng dẫn vào nhà chú ở gần đấy, cô bảo họ cho thuê phòng trọ nhưng giờ có người về nên phòng đấy bỏ không, vào trả họ mấy chục tiền điện nước là OK. Vào đến nhà rồi cháu cũng kể chuyện với gia đình chú ấy, nhưng cô chú cứ bảo là đừng đi, không thể đi được, chú có bạn bên đấy họ về họ kể chuyện bên đấy lộn xộn lắm, toàn bắt người đi làm thuê cho họ thôi. Cái đứa bạn cháu nó cũng hơi sợ, nhưng lúc đấy, cháu chỉ nghĩ là, cháu phải đi, để mình được trải nghiệm, chứ không phải qua lời kể của người này, người kia, hehe, đi rồi mới thấy, chỉ khi ở nhà mới có nhiều nỗi sợ như thế, chứ đi rồi, thấy mọi nỗi sợ chỉ do mình tưởng tưởng ra. Ầy cuối cùng cũng được đi tắm rồi ngủ, đến Thanh Hóa rồi, không biết mai có cố đạp đến Vinh được không.
#69
Sáng nay dậy, cô chú ở nhà vẫn còn ngủ, hai đứa nhẹ nhàng chuẩn bị đồ. Lúc đi thì cô dậy. Chào cô, hai đứa đi. Đến BigC Thanh Hóa thì nghỉ.
Đây là bữa sáng của hai đứa |
7h trời đã nắng vật luôn |
Nhưng lúc nào hai đứa cũng phải chuẩn bị tinh thần là bên Lào còn nắng hơn. Cháu đi cái chặng Thanh Hóa, Nghệ An không biết bao nhiêu lần, thành ra cũng hơi chán. Hai đứa đạp cách thành phố tầm 50 cây thi nghỉ vì trời nắng quá.
Cháu vào một nhà dân xin nước các cụ ạ. Họ không cho, trời, cháu có xin cái gì to to tí không cho còn đỡ buồn, đằng này hẳn một chai nước. Cháu buồn lắm. Mà nhìn hai đứa trông đáng thương như vậy mà không cho. Huhu. Đành lóc cóc xin nhà khác. Cuối cùng cũng cho cháu nước giếng cụ ạ. Thật đáng buồn. Thôi nước giếng cũng OK. Nấu mì vậy.
Chiều mát mát, cháu đang đạp, thì gặp một đám học sinh nó đi học về, nó chào cháu bằng cô, sặc, tí ngất, huhu, cháu bảo nhìn chị như này mà gọi bằng cô à, gọi chị đi, chúng nó hỏi chị đi làm gì, có được gì không? Câu hỏi mà cháu nghe nhiều nhất trong mấy ngày hôm nay. Sau hàng ngàn các câu hỏi vì sao thì các em í cũng đi, thật đáng yêu mà.
Thật sự càng vào miền trung thì càng nắng, mà lạ thật đáng lẽ đến chiều thì cháu phải hết sức chứ, nhưng càng chiều lại càng đạp khỏe, hehe, chắc mát quá :)
Cuối cùng cũng qua Thanh Hóa, sang Nghệ An rồi, nhưng chắc hôm nay hai đứa không đến Vinh được rồi. Trời tối nên hai đứa đi xin ngủ nhờ, hỏi chùa thì họ bảo xa, thế là cháu xin ngủ nhờ nhà dân, xin 5 nhà các cụ ạ, nhưng không được. Cháu bảo xin nốt nhà này không được thì hai đứa phải ngủ nhà nghỉ rồi. May quá, xin đến nhà thứ 6 thì được. Chủ nhà là hai anh chị tốt bụng, có hai đứa bé đáng yêu...
Anh chị bảo nhà hết cơm mất rồi, hỏi ăn chưa, nếu chưa ăn, thì để anh chị nấu, rồi rán trứng ăn tạm, anh chị thật tốt bụng. Cháu chỉ nghĩ thôi, là anh chị nhìn hai đứa em xem có tí nào là no đâu, mỗi là chưa viết chữ "hãy cho tôi ăn" lên mặt thôi à. Nhưng cháu không muốn anh chị lại phải lách cách đi nấu cơm, nên cháu lại nói dối lòng mình bảo anh chị em có nhiều mì tôm lắm, em ăn mì thôi.
Rồi ạ, cuối cùng hôm nay cũng kết thúc cái tỉnh dài nhất thế giới, chắc hôm nay hai đứa cũng đi được hơn trăm cây tí :)
#90
Hôm nay chỉ đạp 40 cây đến Vinh, tầm 10 giờ thì đến Vinh. Hai đứa vào xin ăn, ngủ ở chùa Cần Linh, ngày trước cháu đạp xuyên Việt có xin ngủ rồi. Hai đứa quyết định nghỉ ngơi mai đạp tiếp, ngủ đến chiều hai đứa lang thang Vinh một tẹo, nhưng phải công nhận Vinh nắng nóng quá, mà mấy chị sao trắng thế.
Chợ Vinh ạ |
Một con phố ở Vinh |
Đây là cô bán mít, mít là món cháu thích nhất nhất trên thế giới |
Hai đứa lên mạng tìm chỗ sửa xe địa hình ở Vinh, để lắp cái chân chống, thấy không có chân chống bất tiện quá. Ở trên diễn đàn phượt có giới thiệu đến chú Hà Linh. Hai đứa qua cháu bảo lắp chân chống, mà thấy chú bảo dưỡng lại xe cho hai đứa. Chú kể chú với vợ chú cũng vừa đạp sang Bangkok về, thật ngưỡng mộ quá. Chú dặn dò đường đi các kiểu cho hai đứa, rồi còn đưa hai đứa về gần đến chùa, bảo gửi tiền sửa xe cho chú bảo không lấy, bao nhiêu đâu mà lấy. Có thể đối với chú là nhỏ, nhưng lúc đó chú thấy cảm động lắm. Nhưng cảm động quá quên mất không chụp ảnh với chú rồi, sang Lào chú gọi mấy lần hỏi thăm nữa.
Đây là cái bảng nhà chú ấy |
Ngày hôm nay đạp ít nên cũng không có gì kể ạ
#91
Nhật ký ngày thứ 5
Hôm nay hai đứa phải đi hơn 100 cây, chú Hà Linh bảo, gần biên giới toàn dốc thôi, nên hai đứa phải đi sớm, vì chú có người quen ở trên biên giới nên tối xin ăn nhờ ở nhờ đó
Đây trời tối hoắc như này hai đứa cháu đã đi rồi |
Ở đây họ xây mộ hay lắm, lần đầu cháu nhìn thấy ạ |
Đi qua nhà cô hỏi cô có cây mít, bảo cô bán mít, nhưng cô không bán |
Món bánh mì ngon nhất Hà Tĩnh ạ |
Cháu đi qua một cái đường nhỏ, thấy họ họp một cái chợ nhỏ, trời, đúng kiểu nhà nào có gì thì ra bán nấy í, cháu quyết định dừng lại tham quan, cuối cùng mau được một bó rau muống. Cháu thành người nổi tiếng ở cái chợ này luôn, ai cũng hỏi, hehe.
Đang đi thì thấy một chú xách một quả mít, trời, cháu dừng lại luôn, quả mít to vật, hết hẳn 40k |
Các cụ không biết tâm trạng lúc cháu mua được quả mít nó vui thế nào đâu. Nhưng chỉ đi được một đoạn cháu đã hối hận rồi. Quả mít nó phải nặng 5, 6 cân mất, thế mà cháu lại đèo nó từ giờ đến lúc nghỉ trưa, trời thì đang nắng đến mức cháu sắp thành một con khỉ cháy rồi. Thôi đành cố đi vậy, chả nhẽ lại lôi ra ăn, nhưng vừa ăn no xong mà...
Cháu thấy tình trạng mình đang đạp với tốc độ 5km/h mất, bằng cô đi xe mini đang đi chợ về, mà cháu phải kể với các cụ là lúc đấy đã 10h rồi, cô í đi cạnh cháu, cô bảo về nhà cô nghỉ ăn cơm, nghỉ trưa, chứ ở đây nắng lắm, giờ này không đạp được đâu. Được ăn cơm, cháu vui lắm, nhưng hôm nay cháu phải đạp hơn trăm cây cơ mà, lại phải lên đèo nữa. Lý trí đã chiến thắng, nên cháu chỉ vào uống nước thôi.
Nhà cô còn có ông bà nữa |
Có vườn chuối nhưng không có quả |
Các cụ ạ, biết thế cháu ăn cơm thịt ở nhà cô ấy đi. Trời ơi cháu đi được khoảng 8 cây phải nghỉ vì nắng quá, đoạn này thì nhiều dốc. Hehe, hôm nay cháu ăn trưa bằng mít, cháu ngủ trưa trước cửa nhà một chị. Lúc đấy thấy không ai cả nên mang mít ra ăn. Lúc chị ấy về nhìn thấy cảnh hai đứa ăn mít chắc choáng lắm. Nhưng chị ấy rất tốt bụng cho nước uống, rồi là mang quạt cho hai đứa quạt, sang chảnh quá.
Cháu không nhớ chị ấy bảo cháu như thế nào nữa mà hai đứa quyết định ngủ đến hẳn 3 rưỡi mới đi, quá muộn cho cuộc tình, mà cuối cùng đã không đến được nơi như dự định.
Cháu xin nước nhà cô này, cô cứ bảo ở nhà cô ngủ xong rồi mai đi, mà giờ có 5h, giờ là lúc đạp được nhiều nhất, nên cháu đã từ chối thịnh tình của cô ấy.
Cả nhà ra chào cháu ạ |
Cháu rất yêu quý con người ở Hà Tĩnh ạ, Cháu thấy hầu như mọi người rất thật thà và tốt bụng. Đạp đến tầm 6h cháu quyết định nghỉ ở chỗ có suối gì ấy ạ, cũng nổi tiếng ở đấy.
Định tắm xong xin ngủ nhờ nhà dân gần đấy vì còn khoảng 12 cây nữa nhưng toàn đèo không có nhà dân, nhưng ra suối, thấy toàn các chú tắm, sợ quá.
Cháu đứng trươc cửa một cái nhà nhỏ, thấy một chú ra hỏi chuyện gì đấy, cháu xin chú ấy ngủ nhờ thì chú bảo đây là trạm kiểm lâm, có mỗi mình chú ở đây, chú bảo đi vào đây. Hô hô, các cụ ạ, sao trạm kiểm lâm như nhà dân vậy, để ý thì thấy cái bảng treo trước cửa nhà đây.
Chú bảo cứ vào đây, cháu bắt đầu sợ, nghĩ ngủ nhà có đại gia đình ở đây, chứ mỗi mình chú ở đây, thì hơi sợ. Nhưng nghe cách chú nói chuyện có hai đứa con gái đang học ngoại ngữ. Ngồi nói chuyện một lúc, theo cảm nhận của một đứa ngu ngốc như cháu thì chú ấy là người tốt nên cháu quyết định ở lại với tâm trạng hơi hơi sợ. Chú bảo ở đây có rau, trứng gà, cho hai đứa nấu mì. Hôm nay chú cũng ăn mì vì có một mình.
Đây là nồi mì chú nấu cho hai đứa ạ |
Vậy là mai được sang Lào rồi ạ, hihi.
#114
Giờ cháu dậy không phải đặt báo thức nữa rồi, cứ 5h là cháu tỉnh rồi, ra ngoài thấy chú vẫn ngủ, hai đứa chuẩn bị đồ xong thì chú dậy. Chú bảo hai đứa ăn sáng đã rồi đi, nhưng cháu bảo đi sớm cho đỡ nắng. Các cụ ạ, cháu phải nói là càng gần biên giới dốc càng cao.
Cháu cứ cố mãi để được xuống dốc mà chả thấy dốc xuống đâu, thế là đành đi xuống dắt một lúc lại đạp. Trời sáng sớm se lạnh rất thích.
Cháu vào xin nước ở chỗ trạm kiểm lâm, xong ngồi nói chuyện với mấy chú ở đấy. Chú hỏi hôm qua ngủ ở đâu, cháu bảo ngủ ở chỗ trạm kiểm lâm ở dưới đấy, hỏi ông ý tên gì, cháu bảo chú ấy tên Bình. Chú ấy bảo đúng rồi, thằng đấy nó bị vợ nó bỏ theo trai, bị điên tình 2 năm vừa đi chữa khỏi về đấy. Nhưng thỉnh thoảng kích động lên là nó không biết gì đâu. Tim đập, chân run là cảm nhận lúc ấy của cháu nhưng nghe chuyện xong thấy rất buồn, cứ nghĩ đến hình ảnh chú ấy gầy còm, lủi thủi một mình ở đó, ăn mì tôm cho qua bữa, nhưng may là đổi lại chú có hai cô gái rất xinh, ngoan ngoãn, học giỏi, chú cứ khoe mãi hai đứa. Cháu vẫn gọi điện hỏi thăm chú, nghĩ nhất định sẽ có một ngày cháu qua thăm chú ấy.
Cháu hái ổi, hehe |
Mấy chú làm ở công trường |
Lúc sắp lên đến cửa khẩu, đang đi qua một cái lán cháu ngửi thấy mùi cá kho, trời lại se lạnh, hehe, nên cháu quyết định vào xin cơm, vì sáng nay cháu ăn lương khô nên rất đói. Cô ấy rất tốt bụng nhưng cô bảo đang nấu thịt, với cá sắp chín rồi, nhưng canh chưa nấu. Hehe, thịt ư, cháu thích, lâu chưa được ăn thịt, quên mất mùi vị của nó rồi.
Đây cháu ngồi chờ cô nấu canh trong tình trạng bơ phờ, à cô nấu ăn cho công trường gần đấy |
Nhưng cô bảo nấu canh lâu lắm hai đứa ăn trước đi, thế là cháu ăn luôn. Đây là bữa cơm ngon nhất trong mấy ngày nay của cháu.
Đã từ lâu rồi cháu không nhìn thấy ngôi nhà như thế này |
Thế là cháu đã lên đến nơi, cái đèo này Hải Vân làm sao mà địch được, cứ phải gọi nó bằng ông nội, còn cái đèo ngày mai cháu đi là cụ :)
Ngồi nghỉ mấy chú này cứ hỏi chuyện. Chú cứ bảo không tin hai đứa đạp được xe lên đây, rồi chú còn đi thử xe, hihi.
Cháu lên đến nơi chắc tầm 11h. Trời rất mát nên hai đứa làm thủ tục đi luôn. Cháu xin nước của mấy chú lái xe tải ở đấy, mấy chú bảo lúc tao đi qua, tưởng mày là người Lào, nên không gọi chứ người Việt Nam tao gọi cho đi nhờ. Trời ơi chả nhẽ cháu lại mặc cái áo: "Tôi là người Việt Nam" đằng sau. Đen quá mà, mới có mấy ngày thôi à.
Cháu nhớ ngày trước cháu cũng đạp xe, đen lắm, lại còn cắt tóc ngắn cụt nữa, đi vào chợ Đông Ba ở Huế, ai cũng chào cháu bằng tiếng Thái. Cháu toàn phải quay lại nói với họ cháu là người Việt Nam mà. Mà vẫn có một chú đuổi theo chú bảo chắc chắn bố con, hoặc mẹ con là người Thái, không thể là người Việt tất được. Trời ơi cháu 100% người Việt Nam đây. Đúng là lúc đấy cháu ngẫn luôn. Các cụ ơi cuối cùng cháu cũng được sang nước ngoài, một đứa dân tộc được sang nước ngoài rồi, haha.
Nhưng vì cháu vui quá, ngu quá, không biết tìm từ nào để miêu tả sự ngu ngốc của cháu nữa. Tóm lại là cháu quên không đóng dấu ở cửa khẩu Lào ạ. Cháu cũng không biết đến tận khi sang đến cửa khẩu ở Thái rồi cháu mới biết. Đó lại là một câu chuyện rất dài nữa, để được tiếp tục đi. Nhưng lúc đấy đang đi với tâm trạng rất háo hức, cháu gặp ai cũng chào, sa bai dy. Kiểu sang Lào mình thành người nước ngoài rồi ý, hí hí.
Cháu ngủ trưa ở một cái chòi như thế này ạ |
Các chú bắt cá ở cái vũng nước này |
Cháu gặp một chú đi bộ đi làm qua chỗ cháu, cháu mới chào sa bai dy, xong quay sang nói chuyện một câu với cái Tuyết. Hehe, chú ý bảo xin chào, cháu giật mình, hỏi chú ơi chú là người Việt Nam ạ, chú bảo không chỉ biết tiếng thôi, thì ra người Lào nhiều người biết tiếng Việt. Cháu hỏi chú là "xin ngủ nhờ ở chùa" bằng tiếng Lào như thế nào, đến giờ cháu vẫn nhớ như in câu ấy "khó non vắt khu ba" các cụ ạ.
Đến chiều hai đứa xin ngủ, cháu thấy mấy cái quán ở đây rất nhiều quán viết tiếng Việt. Cháu thử vào một quán hỏi xem như thế nào, nhưng họ chỉ cháu ra nhà nghỉ. Đến quán thứ hai thì cô ấy bảo, cho ngủ một phòng nhà cô ấy lấy 50.000 kip mà cũng không phải phòng ấy ạ, thế là gần 150k. Cháu bảo cháu cảm ơn, cháu nghĩ đi xin ngủ chủa xem sao, lúc nào cháu cũng tính nếu không còn cách nào cháu mới ngủ nhà nghỉ.
Cháu vào chùa, gặp một bác, cháu chào xong cháu ra dấu xin ngủ nhờ, nhưng bác không hiểu lắm. Cháu lại bảo "khó non vắt khu ba" bác ấy hiểu xong bác ấy gật, chỉ hai đứa vào bên trong chùa. Xếp đồ đạc xong cháu muốn đi tắm mà không biết phải bảo đi tắm như thế nào, quên mất không hỏi chú lúc nãy, chỉ nghĩ đến ăn với ngủ ;))))). Thế là cháu tả cho bác ấy hiểu, chắc lúc ấy cháu giống một con khỉ lắm, nhưng sau một hồi thì bác ấy cũng hiểu.
Cháu vào chùa nhưng không thấy thầy sư nào đâu, mãi lúc tắm ra mới thấy. Lần đầu tiên nhìn thấy thầy sư ở Lào, cháu chỉ có cảm nhận là "ôi sao mấy thầy ăn mặc sexy quá". Mãi về sau cháu mới biết ở đây chùa chỉ có các sư thầy, chứ không có sư cô. Vì hai đứa may mắn hôm nay là ngày lễ gì đó, nên có các bác đến tụng kinh nên cháu mới được ngủ lại. Tối nay hai đứa lại phải ăn mì rồi, vì cơm ở đây tận 20.000 kip một suất. cháu nấu mì ngoài sân. Đang nấu thì một đám trẻ con đến nó cứ đứng nhìn cháu, lúc cháu ăn cháu mời thì chúng nó không ăn, nhưng cứ đứng nhìn bọn cháu ăn, cứ như cháu là sinh vật lạ í.
Ăn xong một lúc thì thấy các sư thầy, rồi thanh niên, trẻ con, cầm nến rồi hoa, đi vòng quanh chùa, hehe, cháu cũng đi theo, nhưng không hiểu đây là lễ gì. Họ đi được ba vòng thì dừng lại trước tượng bồ tát rồi đặt hoa, nến tại đó, rồi ai về nhà nấy :)
Còn các bác gái vẫn ở lại, Thật sự là cháu rất mệt, ở chùa không có phòng, chỉ có chính điện cháu ngủ tại đó với các bác. Xong tầm 3 giờ cháu thấy tất cả mọi người cả sư thầy tụng kinh, xong cứ đi vòng quanh, hai đứa nằm ở giữa.
Trời lúc đấy cháu nghĩ có nên ngồi dậy không, nhưng giờ mới có 3h, cháu thấy họ cũng không gọi cháu dậy, nên cháu kệ vậy, lại ngủ tiếp, mặc dù tiếng tụng kinh cũng rất to, thế mà hai đứa vẫn ngủ được.
Ảnh thì mờ, mà viết cũng lủng củng quá, nhưng cháu viết bằng tất cả cảm xúc của cháu đấy ạ.
#143
Tối qua trời mua rả rích, đến lúc 5h cháu dậy trời vẫn mưa, chờ 30 phút không thấy ngớt, hai đứa đành mặc áo mưa vào đi. Trước khi đi cháu muốn vào chào các thầy rồi đi, mà tìm mãi không thấy, nên hai đứa đành đi vậy. Trước lúc đi hai đứa được một bác tốt bụng cho bánh.
Hôm nay phải đến được Nahin, thấy họ bảo cách Lak sao hơn 80km, vì biết hôm nay phải đi nhiều dốc rồi đèo, nên hai đứa không dám la cà nhiều. Nhưng nói thế, khi cháu thấy mấy cô đang bán dưa chuột cháu lại không nỡ lòng nào đi qua, nên hai đứa lại vào tham quan tí vậy. Cháu nhìn thấy mấy quả dưa chuột to vật, chả giống dưa gang, cũng chả giống dưa chuột, nhưng chắc chắn nó là dưa, nên cháu gọi nó là dưa chuột ;) Cô í bảo 3 quả 5.000 kip (1 kip bằng 2.700 VNĐ). Cháu thấy đắt quá, nhưng vẫn muốn ăn, nên mặc cả. Nhưng cháu chỉ biết mỗi câu "Cái này bao nhiêu tiền?", nên cháu dùng hành động, hehe. Chỉ vào 3 quả dưa chuột rồi giơ 3 ngón tay, bà í cứ lắc đầu mãi, cháu cứ nài nỉ mãi bằng khuôn mặt đáng thương của mình, cuối cùng cô ấy cũng bán cho cháu.
Cuối cùng cháu cũng phát hiện ra ưu điểm của mình đó là có khuôn mặt đáng thương. Hồi cháu ở Bangkok cháu chỉ cần ngồi im ở một chỗ thôi, mà không biết chú này thấy cháu trông thiểu năng quá hay sao, mà chú mua nước đồ ăn các thứ cho cháu.
Những ngôi nhà xinh đẹp, thời tiết lúc này đẹp lắm ạ, thấy mọi thứ thật yên bình |
Nhưng mọi thứ đã hết yên bình kể từ khi cái xe cháu nó cứ kêu, rồi nặng ơi là nặng. Cháu đành phải dừng lại kiểm tra xem nó làm sao, thì ra cái phanh nó bị kẹt vào bánh xe. Lúc này chính là lúc trí thông minh cháu được thể hiện đây. Hehe, cuối cùng cũng biết cách sửa, là cháu tháo ốc ra rồi nhả bớt dây phanh ra là OK.
Hai đứa giờ lấy dưa chuột ra ăn. Đúng là dưa Lào có khác, ngọt ơi là ngọt, chả giống dưa Việt Nam tí nào, hihi.
Những ngôi nhà xinh đẹp |
Cái đèo này đúng là đèo hôm qua phải gọi là bố rồi. Cháu không biết mình leo lên như thế nào nữa, nhưng chỉ biết là mệt đến mức không thèm chụp ảnh, ngắm cảnh luôn. Hai đứa nằm vật luôn trên đỉnh đèo, ngủ tầm 30 phút rồi tiếp tục đi, vì sợ trời tối không đến được nơi. Ở Lào ít nhà quá, cháu sợ phải ngủ ngoài đường lắm, cháu đáng yêu như thế này cơ mà.
Cháu thích nhất cảm giác lúc này đây, cảm giác thật là yomost, thật sung sướng. Ít nhất cái đèo này còn được thả đèo, chứ cứ như cái đèo hôm qua, có lên mà không có xuống, thật làm con người ta đau buồn mà. Mỗi lúc mệt cháu lại nhớ món bún đậu mắm tôm quá, đứa nào nhắn tin hỏi thăm, cũng bảo tao thèm bún đậu, về cho tao đi ăn...
Xuống đèo, hai đứa lại ngồi nghỉ, bên kia đường là một gia đình đang ăn cơm. Cháu đang thầm cầu mong là họ hãy mời cháu vào ăn cơm đi, từ sáng giờ cháu mới được mấy cái bánh với mấy quả dưa chuột thôi à. Chắc họ đang đọc được lời cầu mong của cháu, hoặc họ nhìn thấy cháu đáng thương quá, nên họ vẫy cháu vào, cháu vào luôn. Cái Tuyết nó cứ cười mãi. Cháu chạy vèo vào nhà luôn. Họ chỉ cháu vào nhà rửa tay. Hehe, lâu lắm không có cảm giác ăn cơm lại phải rửa tay. Rửa tay xong ra cháu mới biết, họ ăn xôi, xôi cũng ok, càng chắc dạ. Nhưng các cụ ơi, cháu là một đứa ham ăn nhất thế giới này, nhưng cháu phải công nhận đồ ăn ở Lào thật kinh khủng, khó ăn quá. Cháu cố ăn được mỗi món canh xu xu không biết họ nấu như thế nào nữa, hehe. Cháu vẫn phải cố ăn 2 bát, để có sức đạp.
Cảm ơn cả gia đình chú, bọn cháu lại tiếp tục hành trình. Đang đi qua một hồ sen thấy mấy em đang bắt con gì ấy. Cháu dừng lại chụp ảnh em ấy. Thấy mấy em ý hái hoa sen, không biết làm gì, thì ra là lên tặng hai đứa, mấy em rất xinh, duyên.
Ôi sao cuộc đời thật đáng yêu |
Đây là cái chợ cháu tạt vào, cháu không biết miêu tả như thế nào với vốn từ ít ỏi của mình nữa, Vào trong chợ đập vào mắt cháu là mấy con sóc với một con chim đang nằm trên cái sạp. Ôi thôi ngất mất, nhìn chúng nó cứ như đang ngủ ấy, thế mà họ nỡ ăn mấy con vật đáng yêu ấy.
Rồi thì dế, các loại côn trùng, ếch các kiểu, thật kinh khủng. Cháu chẳng thấy thịt gà, lợn ở đâu trong cái chợ này cả. Cháu vào chợ mà cả chợ xôn xao, ai cũng nhìn, rồi cười, vì cháu cứ nhìn mấy con chồn, rồi lè lưỡi. Không biết tả như thế nào cho họ hiểu là cháu thấy nó thật kinh khủng.
Con đường này rất đẹp khi mặt trời lặn, cô chăn bò rất đáng yêu |
Trời gần tối, cháu thấy có một anh bán bánh bao. Hỏi bao nhiêu một cái bằng tiếng Lào, mà anh ý bảo 5.000 kip. Cháu quay sang bảo cái Tuyết sao đắt thế nhỉ. Anh ý bảo luôn "không đắt tí nào". Haha, lúc đấy cháu vui quá, thế là được mặc cả, trình bày hoàn cảnh bằng tiếng Việt rồi. Cuối cũng anh ý bán cho hai đứa 2 cái với giá 5.000. Cháu đứng ăn rồi còn hóng hớt được anh ý là người Huế, sang đây bán hàng được 2 tháng rồi. Cháu đứng một lúc mà anh ấy bán được bao nhiêu bánh. Thấy mấy chị Lào thật giàu mua cai bánh này với giá hẳn 8.000 kip liền. Lúc đấy cháu nghĩ hay sang Lào làm ăn nhỉ :)
Vì thấy chùa gần đó hai đứa vào xin ngủ. Cháu thấy chùa ở Lào họ làm cái cổng rất kỳ công, nhưng kiến trúc bên trong thì rất sơ sài. Cháu biết mỗi câu cho xin ngủ bằng tiếng Lào, hôm qua nói ở chùa kia thì họ hiểu, mà chùa này mấy thầy không hiểu. Thế là cháu đành dùng hành động, cuối cùng thầy cũng hiểu.
Nhưng thầy hiểu xong thì cháu lại không hiểu thầy có cho cháu ngủ không. Cuối cùng có một bác ở đấy biết tí teo tiếng Việt bảo được, rồi dẫn cháu ra, ngoài cái chòi, thật ra không phải cái chòi. Cháu không biết tả như nào, nhưng tóm lại chỗ đấy chỉ có mái che thôi ạ.
Cháu cắm lều tại đấy, vì sợ đêm mưa hắt, cháu muốn sạc pin điện thoại. Thầy bảo cháu cứ ngồi đấy, cháu ngồi được một lúc thầy dăng dây điện ra, mặc dù chân thầy đi lại khó khăn nhưng thầy cứ đi lại, lấy gối rồi chăn cho hai đứa. Rồi thầy tự nhiên hỏi what your name cháu nghe mãi thì ra thầy hỏi tên, hihi, cháu nói tên, xong thầy giới thiệu tên thầy, lại hỏi tuổi, rồi giới thiệu tuổi của thầy. Xong vấn đề quan trọng nhất cháu hỏi thầy đi tắm ở đâu thì thầy không biết ạ, cháu đành tả, mãi thầy mới hiểu.
Cháu cắm lều xong, đang chuẩn bị đi tắm, thì có một bác trông rất thật thà xuất hiện. Cháu tưởng bác sang hỏi chuyện, xong mãi cháu mới hiểu ra, bác bảo sang nhà bác tắm, rồi ngủ. Lúc đó cháu cũng không muốn lắm vì dựng lều rồi. Nhưng bác bảo sang nhà bác được ăn. Trời sao bác không nói sớm, làm cháu tốn bao nhiêu nơ-ron thần kinh để nói chuyện với bác mà hai bác cháu không hiểu nhau.
Cháu bảo cái Tuyết thu dọn đồ đạc sang nhà bác luôn. Tất nhiên là cháu hỏi thầy xem sang nhà bác có OK không. Thầy bảo OK, thế là cháu chào thầy đi luôn. Định tối nay hai đứa chỉ đi ngủ với cái bánh bao trong bụng thôi, không ngờ lại được ăn cơm, hí hí.
Cháu cứ tưởng nhà bác gần nhưng cháu phải đi bộ hơn cây số mới đến nhà bác. Về đến nhà bác mới biết là chồng bác ấy chính là bác biết một chút tiếng Việt lúc nãy.
Về đến nhà thấy nhà bác rất nhỏ, nhà bác còn có 2 cô con gái rất xinh nữa ạ. Bác hỏi ăn cơm hay ăn xôi, cháu bảo ăn cơm, nhưng tưởng nhà bác có cơm luôn, nhưng không phải nhà bác ăn xôi vào buổi tối cơ, thì ra ở Lào, họ lại hay ăn xôi. Cháu lại bảo cháu ăn xôi. Vậy là bác bảo hai đứa đi tắm, cháu đi tắm vào thì được 2 cô gái nhà bác dọn cơm sẵn cho hai đứa rồi, hai đứa rất ngoan. Bác ấy cứ coi hai đứa như bà hoàng, cháu chỉ muốn đứng dậy làm gì, bác lại sai con gái bác làm, bác cứ ấn cháu ngồi xuống, cảm giác thật hạnh phúc, vì bác ấy thật là tốt bụng, có hai cô con gái cũng rất tốt, đối xử với cháu như những người đã quen biết từ lâu rồi. Nhưng cơm Lào vẫn khó ăn như vậy ạ.
Cháu với bác ấy ngồi nói chuyện hết hẳn hơn 1 tiếng vì chả ai hiểu ai. Bác ấy rất buồn vì cháu không hiểu, huhu, cháu xin lỗi, bác ấy cứ thở dài mãi vì không hiểu, Tuyết nó cứ ngồi cười mãi vì cháu với bác í nói chuyện đúng là rất buồn cười.
Nhưng cuối cùng cháu cũng hiểu được đôi phần là ở cái chùa đấy không an toàn, cháu hỏi là thầy sư xấu à, thì bác cứ xua tay mãi, bảo không phải.
Nhưng tóm lại là, chỉ vì bác ấy biết ở cháu ở đấy không an toàn mà bác ấy đi bộ hơn 1 cây số để dẫn hai đứa không quen biết như hai đứa cháu về nhà cho ăn cho ngủ, cháu rất rất cảm động, thật sự là cháu rất cảm động. Cháu đã tự hứa với lòng mình chắc chắn năm sau cháu sẽ đi xe máy qua nhà bác.
Bác còn trải tấm đệm, vơi chăn đẹp nhất cho hai đứa nằm, cháu xem phim rất chăm chú cùng cả gia đình mặc dù chả hiểu gì, nhưng thôi diễn viên đẹp là OK rồi.
#208
Nhật ký ngày 29/07/2016
Sáng nay trời lại mưa. Cháu chỉ muốn mãi được ở căn nhỏ nhỏ bé mà ấm áp này thôi. Tối qua cháu qua nhà thì gặp chồng của bác, nhưng lúc tắm xong đi ra thì không thấy bác ấy đâu, thì ra là bác đi ngủ nhờ để hai đứa được ngủ rộng rãi hơn. Đến giờ cháu vẫn nhớ như in căn nhà ấy, gia đình ấy, họ có một trái tim thật ấm áp và lương thiện. Cho dù trong chuyến hành trình của cháu sau này cũng được nhiều người giúp đỡ trong lúc khó khăn nhất, lúc mà cháu không còn 1 đồng nào để ăn, nhưng cháu vẫn luôn khắc ghi bóng hình của một người phụ nữ Lào, trông rất khắc khổ, đi bộ trong đêm dẫn hai đứa mà không biết chúng nó từ đâu tới, chúng nó là người như thế nào về nhà mình, chỉ vì sợ ở chùa không an toàn.
Bác làm cái này để bán |
Lúc hai đứa đi cả đại gia đình ra tiễn hai đứa. Bác dắt cháu ra ngoài cổng chỉ vào cái biển nhà bác, rồi chỉ vào số điện thoại bảo cháu lưu vào. Rồi bác chỉ thẳng sang cái nhà thờ gần đấy. Lúc đó mãi cháu mới hiểu thì ra là bác bảo thẳng nhà bác sang là cái nhà thờ để cho hai đứa nhớ lần sau tới.
Đây là trước cửa nhà bác ấy ạ |
Cháu ôm tạm biệt bác và cả nhà. Đang đi từ xa cháu thấy một đám đông. Cháu vào xem sao thì thấy một ông đang ngồi nói gì đó rất to. Cháu thấy ở dưới bụi cây là cái xe máy với cái xe ba gác. Thấy mọi người nhặt đồ, cháu cũng xuống giúp một tay. Cháu xuống nhặt thấy gà, lợn, cá khô, rau củ, quả đủ cả xách hết lên cho ông. Cuối cùng thấy một cái chân giả của ông cụ nữa. Nhìn cảnh ấy, thấy thật đau lòng, chắc ông cụ đang đi chợ về. Nhặt xong hết cho ông cụ xong ông cụ còn cứ nói với hai đứa thank you very much nữa.
May hai đưa đi vào mùa mưa Lào. Mấy hôm nay bọn cháu đi trời rất mát, thỉnh thoảng lại lất phất mưa nữa. Đi qua một quán cháu thấy bán rất nhiều đồ ăn nên cháu vào hỏi thử. Họ bán 5.000 kip 1 bán bún hôm nay hai đứa quyết ăn một bữa thật sang với hẳn gần 30k cho hai đứa từ khi sang Lào.
Đây là món bún ạ, cũng rất dễ ăn nhưng cháu cứ tưởng bún phải có thịt, vậy mà nó có mỗi nước dùng vơi ít tiết gà. Cháu thấy một bác chạy xe máy qua, nghĩ bụng chắc chắn bác ấy bán đồ ăn nên cháu vẫy bác ấy lại. Ầy, thì ra bác bán bánh mì, cháu tưởng kem cơ, mà lại là bánh mì không các cụ ạ. Bác ấy bán hẳn 3000 kip. Còn bánh mì cho có chút sữa là 5000 kip. Trời ơi, đắt thế này thì chắc cháu chỉ dám hít thở không khí thôi. Sau một hồi trả giá bằng ngón tay cộng với khuôn mặt đáng thương của cháu, cháu đã mua được 2 cái banh mì có sữa với giá 5000 kip.
Nhin khuôn mặt bác ấy lúc bán cho cháu thật buồn cười, kiểu chưa có đứa nào lầy như cháu. Cháu mua rau cải để ăn vơi mì mà chỗ bán rau không có chỗ rửa. Cháu vào một cửa hàng xin rửa nhờ rau, Sau một hồi tả cảnh thì họ cũng dẫn cháu vào trong nhà, cháu tưởng họ hiểu. Cô ấy lấy cái bình nước ra tưới ít nước vào rau của cháu. Trời ơi, cô ấy tưởng cháu đang dấp nước cho rau nó tươi. Lúc ấy thì cháu bó tay luôn, đành phải cảm ơn cô ấy sang nhà khác vậy.
Cuối cùng cũng được ăn món mì tôm trứng luộc của cháu |
Trưa nay hai đứa ăn trứng luộc với mì tôm rau. Vẫn là món quen thuộc ấy :( Hôm nay đi đường với tâm trạng hơi sợ. Vì tối qua bác ấy cứ nói chỗ nào ấy rất có chữ bok nguy hiểm mà tối nay cháu lại ngủ ở Thabok. Đang đi thấy một anh mặc toàn màu đen bịt mặt kín mít. Lúc đấy cháu cũng sợ lắm, nhưng chả nhẽ lại không đi qua. Đi qua rồi mới thấy mình dở hơi vì anh ấy đang đi làm ruộng, bịt thế cho đỡ nắng, nhìn cháu cứ tưởng quân IS. Mọi hôm đi gặp ai cháu cũng chào, hôm nay chả dám chào ai.
Cháu vào cái chợ này, ai cũng vui vẻ và đáng yêu, họ cứ hỏi cháu rất nhiều, cháu có hiểu gì đâu. Ai hỏi cháu cũng bảo "Vietnam pay Viengchan", biết mỗi từ "pay" nghĩa là "đi".
Mấy em bé như thế này đã đi chợ bán rau rồi |
Cháu mua bánh chuối 1000 kip được 2 cái, mà em bé xinh xắn đáng yêu này, em ấy cứ nhìn cháu mãi đưa cho em ấy bánh thì em ấy không lấy.
Đây là chị bán xiên thị bò nướng, 1000 kip 1 xiên, cuối cùng cháu cũng được tí vitamin thịt vào người |
Buổi chiều ở Lào rất đẹp |
Trời gần tối thì cháu đến Thabok. Cháu cảm nhận ở thị trấn này rất lộn xộn, nhưng cháu vẫn thử xem một cái chùa ở đây xem sao. Nhưng vào gần một cái chùa thì cháu thấy rất đông thanh niên ở đó nên cháu cũng hơi sợ. Đi thêm một đoạn nữa thì cháu thấy một tiệm cắt tóc của người Việt Nam. Cháu vào hỏi mấy anh chị ở đây có cái chùa nào gần không, thì anh chị ấy bảo ở đây nhiều nghiện lắm, đừng ngủ chùa.
Vậy là hôm nay cháu quyết định ngủ nhà nghỉ. Bảo anh chị chỉ cho cái nhà nghỉ nào rẻ nhất, anh chị ấy bảo ở đây có mỗi 2 cái nhà nghỉ thôi, giá bằng nhau là 80.000 kip một đêm. Huhu, biết là đắt nhưng hôm nay cháu phải ngủ nhà nghỉ thôi.
Mặc dù trước khi đi thằng bạn cháu có dặn mày cứ ngủ chùa đi, vì bên đó họ tín Phật, có cướp hay làm gì họ cũng không bao giờ vào chùa đâu. Cháu vào cái nhà nghỉ trông xấu hơn, mà cháu không thấy có khách, cháu nghĩ mình sẽ mặc cả được, cuối cùng cũng mặc cả được với giá 60.000 kip một đêm. Phòng trông rất OK, điều hòa mọi thứ đủ cả. Cháu xem tivi có hẳn kênh VTV4 của Việt Nam. Có cả wifi nên cuối cùng cũng liên lạc được với mọi người.
Trước khi đi cháu có mua sim Lào rồi, chị bán hàng bảo có 3G mà cháu không vào được, nên không map được, mà cái stupid phone của cháu không tải được google ngoại tuyến. Nhưng may vì Lào cũng hơi nghèo, nên có mỗi cái đường quốc lộ, nên cháu cũng mò tới Viêng Chăn mà không bị lạc. Vậy là kết thúc một ngày đạp hơn trăm cây số của cháu rồi, thế là tối mai đến được Viêng Chăn rồi.
#239
Nhật ký ngày 30/07/2016
Đã lâu lắm rồi, hai đứa mới có cảm giác được ngủ trên một chiếc giường êm ái như vậy, lại còn được nằm điều hòa nữa nên mãi 6h hai đứa mới dậy chuẩn bị đồ đi. Hôm nay chỉ đạp tầm 90 cây nữa là đến Viêng Chăn rồi. Cháu cũng chả hiểu hồi ở Lào ấy hầu như sang nào cháu cũng ăn lương khô, hoặc không ăn, buổi trưa thì ăn mì, vậy mà vẫn đạp hăng thật.
Cháu đi qua một cái thị trấn, thấy một anh đứng bán bánh mì trông rất giống Việt Nam. Haha, cháu chỉ qua hỏi thăm xem giá cả như thế nào thôi, không ngờ anh ấy là người Huế thật. Cháu bảo bán cho cháu 2 cái, anh ý làm tặng luôn hai đứa đứa 2 cái bánh mì to vật, lúc đó cháu chỉ biết chân thành cảm ơn thôi, hehe. Anh cứ bảo đi về đi, đừng đi nữa, hai đứa con gái đi nguy hiểm lắm. Hầy, lúc đấy cháu chỉ biết cười thôi vì biết anh ấy không cùng một tần số phát sóng, nhưng anh thật tốt bụng và ấm áp.
Trời mưa to, mà mai không ngớt cháu đành phải đội mưa đi, sợ hôm nay không đến được Viêng Chăn.
Đi suốt mấy ngày cuối cùng cháu cũng thấy một thành phố nhỏ, có đèn xanh đèn đỏ hẳn hoi |
Cháu toàn đi xin nước, mà xin nước cháu lại hay vào cửa hàng tạp hóa cháu xin, vì nhà họ có bình nước. Nhiều khi cháu thật mặt dầy, vào cửa hàng không mua thì thôi, đằng này lại còn xin, thế mà cháu xin chưa bao giờ họ không cho :))
Nhà chị ấy nuôi con khỉ không đáng yêu chút nào :) |
Gần trưa cháu đi qua thấy cảnh này. Cháu thấy gia đình chị ấy rất vui vẻ. Cháu cũng đứng lại chào họ. Định xin bữa cơm bên lề đường hiếm có này. Haha. Nhưng có vẻ chị ấy không chào đón cháu rồi.
À quên không kể chuyện ngày hôm trước cháu đi qua thấy một đám rượu rất đông người. Cháu nhớ ngày trước thằng bạn cháu cũng đạp xe qua Lào. Nó bảo nó đi qua thì họ mời vào uống rươu. Cháu đi qua nhưng không thấy ai gọi vào, nên cháu quyết định đứng trước cổng nhìn vào xem có ai ra mời không. Huhu, nhưng không ai mời. Cháu đành phải đi vậy. Cái Tuyết nó bảo mặt cháu quá dày rồi. Nhưng cháu chỉ muốn xem đám cưới ở Lào như thế nào thôi mà.
Trưa nay mưa nên hai đứa ngủ ở chỗ này ạ |
Cháu nhìn thấy hai mẹ con cô ấy bên đường cháu giơ điện thoại lên chụp. Cô ấy cho cháu chụp luôn. |
Những ngôi chùa ở Lào |
Gần đến Viêng Chăn hai đứa vào chợ ăn chè được hai anh chị Nghệ An cho nhãn |
Cuối cùng thì cũng đến Viêng Chăn. Cháu gặp 2 anh chị đi xe máy từ Sài Gòn. |
Hai đứa quyết định hôm nay sẽ ngủ nhà nghỉ vì biết ở thành phố lớn khó xin ngủ nhờ. Gần tối thì đến Viêng Chăn. Cháu tìm mãi quanh khu phố chợ đêm ấy mới được một phòng giá 100.000 kip. Chủ nhà nghỉ là anh chị người Việt Nam. Hai đứa tắm xong đi chợ tí. Cháu mua bia Lào về uống. Niềm vui lớn nhất của cháu là mỗi nơi cháu đến được ngồi chỗ nào đó mát mát uống bia của họ. Thật hạnh phúc biết bao. Mà cái đứa đi cùng không uống được bia. Nên cháu tự mua bia về phòng uống vậy :)
#240
Nhật ký ngày 31/07/2016
Sau đây cháu xin kể câu chuyện với cái tội ngu ngốc, không hiểu biết lại không học hỏi của hai đứa. Mà chắc cái này là cơ bản chắc người bình thường cũng biết, nhưng vì hai đứa từ trên rừng xuống không biết cũng nên :)) Sáng nay hai đứa đạp xe đi lang thang Lào, đi chợ rồi về phòng nghỉ. Quyết định buổi chiều hai đứa sẽ sang Thái vì ở Viêng không có gì, mà rất đắt đỏ (với bọn cháu).
1h hai đứa bắt đầu đi, khoảng gần 3h hai đứa cũng đến nơi vì lang thang ăn thịt nướng, cháu phát hiện ở Lào nóng vậy mà họ rất thích ăn đồ nướng thì phải.
Vào cửa khẩu đi Thái làm thủ tục lúc check out thì chị ý bảo thiếu một cái cái dấu ở Lào. Thôi, thế là xong. Lúc đấy cháu vẫn chưa hiểu thiếu một cái dấu là như nào đâu, cháu từ dân tộc tới mà. Rồi họ dẫn vào trong gặp một ông, ông ấy bảo cháu đóng dấu check-out ra khỏi Việt Nam thì phải đóng dấu check-in vào Lào chứ. Ầy, tóm lại là ông ấy bảo giờ phải nộp phạt mỗi đứa 100 đô. Trời, nộp hai đứa 200 đô thì cháu chỉ có nước mà đi về thôi, không có tiền đi tiếp. Cháu ngồi năn nỉ ông ấy gần nửa tiếng nhưng không được. Ông ấy bảo giờ về Việt Nam đi, không đi tiếp nữa. Lúc đó cháu thấy thật sự rất rất buồn, thất vọng, kiểu nghĩ sao mình ngu một cách có trình độ như vậy, cái tội chủ quan quá, chỉ muốn đánh cho mình một cái ngất luôn đi. Nhưng ngu thì ngu rồi, mình phải đi tiếp học hỏi cho bớt ngu đi, nên chắc chắn cháu sẽ không thể quay về Việt Nam. Cháu tính giờ về Cầu Treo xin dấu, đi ô tô về Cầu Treo mất 1 triệu 2, sẽ tiết kiệm được khoảng hơn 3 triệu. Cháu ngồi ở bên ngoài chỗ ghế đá, nhìn mặt hai đứa đáng thương quá, mấy chú làm việc ở đó cũng lại hỏi chuyện. Cháu cũng kể, chú ấy lại đưa hai đứa vào phòng đó, hỏi hộ xem có được không, nhưng vẫn không được.
Cháu lại ra chỗ cũ ngồi, mệt quá, chưa muốn đạp quay lại. Cháu ngồi một lúc có một anh cũng đạp xe lại hỏi chuyên. Anh ấy là người Thái. Cháu lại kể lại sự ngu ngốc của mình, anh ấy nghe xong buồn cười qua, chắc anh ấy đang tự hỏi bằng trí thông minh như vậy mà sang được đến đây thì cũng quá giỏi, huhu. Anh ấy bảo để anh gọi hỏi bạn anh ấy xem có giúp được không, nhưng anh cứ nhắc đi, nhắc lại là không chắc chắn.Cuối cùng cũng không được. Nhưng lúc đó thấy rất ấm áp, vì anh ấy thật tốt. Anh ấy cứ đứng xem xe của bọn cháu, sờ lốp rồi phanh các kiểu, chắc anh ấy đang tò mò là hai đứa con gái đi hai cái xe ấy mà đạp sang được đến đây cũng nên. Anh còn nhất định phải xin số điện thoại, xong rồi để chắc chắn có thể liên lạc với bon cháu anh ấy còn lấy cả Facebook, Zalo các kiểu. Sau ngày nào anh ấy cũng hỏi đến đâu rồi, cuối cùng cháu cũng không gặp được anh ấy tại Thái Lan. Mãi sau anh ấy mới đi.
Cháu ngồi đến hơn 4h thì bắt đầu từ cửa khẩu quay lại bến xe để đi xe về Cầu Treo. Cháu thấy tinh thần là yếu tố rất quan trọng trong việc đạp xe đường dài. Như hai đứa cháu đây, lúc đó vẫn khỏe như voi, nhưng vì hai đứa đang rất buồn, đạp xe rất ểu oải. Cuối cùng cháu quyết định bắt xe ô tô về thành phố, cháu bắt xe bán tải để có thể cho xe lên thùng. May mà ở Lào rất nhiều xe bán tải. Cháu bắt đến cái thứ 3 thì có một chú dừng lại, càng may hơn chú cũng biết một chút tiếng Anh, thế là cả xe và người lên xe về thành phố, cảm giác thật yomost. Cháu nghĩ chắc sau này cháu cũng phải làm một chuyến du lịch theo kiểu đi nhờ xe mới được.
Lúc vào đến bến xe thì khoảng 5h, cháu cảm ơn chú, thật sự là người Lào rất nhiều người tốt bụng. Cháu ra bến xe hỏi xe về Việt Nam thì cuối cùng cũng rất vui vì đây không phải bến xe có xe về Việt Nam, bến xe về Việt Nam cách đây hơn 10 cây nữa. Lúc đó cũng không có từ nào để miêu tả tâm trạng của cháu lúc ấy, nên cháu quyết định ăn xong sẽ đi tiếp.
Quãng đường hơn chục cây số đi trong thành phố mà không phải đi theo một đường thẳng thì thật sự rất đau đầu, khi mà người dân họ lại không biết tiếng Anh mấy. Lúc đó trời bắt đầu tối rồi. Cuối cùng cháu phải xem có cửa hàng của người Việt Nam nào không để hỏi đường cho dễ. Cháu mới tạt vào một cửa hàng bán kính của người Việt, vì họ viết biển bằng cả tiếng Lào và Việt. Thấy có một chị đang bế con, hỏi bến xe đi đường nào, chị bảo xa lắm, giờ lại tối nữa đi đường đấy hơi nguy hiểm, mà chị bảo giờ cũng hết xe rồi. Thôi xong, hôm nay là ngày thử thách cháu hay sao ấy. Cháu mới hỏi chị ở đây có cái chùa nào không để em xin ngủ. Lúc đó trông hai đứa rất bơ phờ, chắc chị thấy thương, chị bảo nhà chị có một cái nhà bỏ không để chị vào hỏi chồng chị xem, nếu OK chị cho hai đứa vào ngủ. Nhưng cuối cùng cũng không OK các cụ ạ. Như mọi hôm cháu sẽ rất vui vẻ mà đi xin nhà khác, nhà này không cho thì nhà khác họ cho. Lúc đó nghĩ anh ấy thật dã man quá, anh ấy chỉ cần cho hai đứa ngủ đất ở cái nhà bỏ không ấy thôi. Nhưng đâu phải ai cũng tốt bụng đâu. Nhưng chị ấy thật sự rất tốt, chị ấy chỉ hai đứa sang chùa Phật Tích của người Việt ở gần ngay đó, hai đứa cảm ơn chị rồi đạp xe qua đó, rất gần nhà chị. Giờ trời cũng tối rồi, chùa cũng đóng cửa rồi, cháu gọi mãi mới có người ra mở cửa. Có một sư cô ra, cô ấy đứng ở trong hỏi ra. Cháu bảo hai đứa con đạp xe từ Hà Nội qua, cô ơi cô có thể cho hai đứa con xin tá túc một đêm được không, cháu thề là lúc đó chắc chắn khuôn mặt cháu rất đáng thương, vậy mà cô ấy không cho, cô ấy bảo sư thầy không có nhà nên không được cho người lạ ngủ.
Cháu đành đi chứ làm sao giờ, chị lúc nãy lại bế cả con đi bộ sang đây xem sao. Cháu hỏi chị ấy còn cái chùa nào nữa không, chị ấy bảo còn chùa Bằng Long cách đây 2 cây nữa, chị bảo để chị về nhà chị lấy xe máy chị dẫn sang. Nhưng chị về chắc chồng chị không cho đi, thế là chị lại chỉ hai đứa đến đó. Ngày hôm đó thật sự cũng là ngày đáng nhớ đối với cháu. Cháu còn nhớ chị ấy dặn, đi qua 3 cái đèn đỏ, rẽ trái đi đến cái đèn đỏ thứ 2 thì rẽ phải thì đến.
Rồi cũng đến, đến chùa cháu chỉ sợ họ đóng cửa, họ đóng cửa thật, cháu lại gọi. Vì cháu ở cách xa cổng quá, cháu gọi họ cũng không nghe thấy, may quá chùa lại nuôi chó, nên nhờ mấy con chó cắn nên có một bác ra. Cháu lại xin ngủ nhưng bác bảo chùa đang tụng kinh, phải chờ 20 phút nữa hỏi thầy chủ trì xem sao. Thế là hai đứa lại chờ, hai đứa nằm vật ra bên cạnh cổng, chắc cháu ngủ được một giấc. Cuối cùng sau 40 phút thì bác ấy cũng ra và cho hai đứa câu trả lời là không được. Làm sao được ai bảo bọn cháu ngu,nếu thông minh thì đã đang bên Thái rồi, trách ai đây. Cháu nghĩ hay hôm nay hai đứa cắm trại luôn trước cổng chùa luôn. Giá như là 2 thằng con trai có phải tốt không. Biết là cháu xấu hoắc nhưng cháu vẫn hơi sợ :)) Như hai thằng bạn cháu ngày trước nó đi nó toàn mắc võng ngủ. Cháu bảo mày không sợ bọn cướp à, nó bảo cướp sợ mình ấy, đang đêm có hai thằng mắc võng ngủ giữa đường mày có sợ không.
Vì mai cháu đã mất tiền ngu đi xe về nên thật sự cháu không muốn ngủ nhà nghỉ ở một nơi đắt đỏ như thế này. Nhưng giờ đã là gần 9h rồi, không thể đi xin ngủ chùa nữa, đành phải đi tìm nhà nghỉ. Dù tinh thần hai đứa rất rệu rã, nhưng cháu bảo cái Tuyết đi vào khu nào vắng vắng, hôm nay chắc chắn cháu phải tìm được cái nhà nghỉ nào đó giá 50.000 kip.
Cháu đi lòng vòng rất lâu, còn đi qua phố toàn bảng hiệu Trung Quốc, chắc là phố người Hoa rồi. Nhưng lúc đó đường cũng rất vắng, đi tầm hơn cây số cháu cũng thấy 2 cái nhà nghỉ có vẻ rẻ, hỏi nhà đầu tiên thì 70.000 kip, cháu nghĩ mình sang hỏi nhà hỏi nhà kia xem sao, vì nhà kia rất tối, vào hỏi cuối cùng cũng được với cái giá rẻ bất ngờ là 40.000 kip, haha. Cháu biết là rất rẻ, nhưng cháu vẫn cố mặc cả, nhưng không OK. Hai đứa nhận phòng, và tự thưởng cho trình độ ngu của mình mấy cái lương khô làm bữa tối. Đúng là ngu là cái tội lớn nhất :(
#291
VÌ MẤY HÔM NAY CHÁU BẬN QUÁ, VỀ ĐẾN NHÀ LÀ CHỈ MUỐN ĐI NGỦ LUÔN THÔI. HÔM NAY MỚI CÓ THỜI GIAN VÀO OTOFUN, MỌI NGƯỜI LẠI QUAN TÂM ĐẾN BÀI NÀY CỦA CHÁU NHƯ VẬY CHÁU RẤT CẢM ĐỘNG. TUẦN SAU CHÁU HẾT BẬN RỒI CHÁU SẼ POST NHANH HẾT HÀNH TRÌNH CỦA MÌNH Ạ. CẢM ƠN MỌI NGƯỜI VÌ ĐÃ NGHE CHÁU LẢM NHẢM :)
Vì xe 6h bắt đầu chạy từ bến xe, cháu bảo phải ra đó sớm rồi ngồi nói chuyện với mấy ông lái xe hoàn cảnh đáng thương của mình, nhờ xem họ có giúp được gì không. Hai đứa đạp ra bến xe, giờ ở Lào đang là mùa mưa, mấy hôm trước hôm nào cũng mát, nhưng hôm nay cháu mới biết thế nào là nắng Lào, nó nắng đến mức nước của cháu để sau xe khoảng 30 phút mà nóng bỏng luôn, thật kinh khủng. Cháu đi qua một cửa hàng sửa điện thoại của Việt Nam, vào đó xin nước, anh ấy rất tốt bụng cho hẳn 2 chai nước to, còn cho ít bánh nữa. Cuối cùng thì cũng đến bến xe, cháu bảo cái Tuyết vào quán cơm này hỏi han xem sao. Thấy có 2 chú ngồi ở đó. Cháu vào kể thật tình hình của mình như vậy, may quá vào đấy đúng cái chú là chủ nhà xe về Cầu Treo, chú bảo với hai đứa may chúng mày gặp tao, tao quen một ông làm ở cửa khẩu, mai về trình bày thật với ông í là như thế chắc được thôi, mai cho cả 2 cái xe về Cầu Treo cho nó đúng sự thật, hehe. Chú bảo lấy mỗi đứa 300k, tiền gửi xe không lấy. Cháu tính ra mất tất cả một triệu 2 tiền đi về hai đứa, vẫn còn rẻ hơn 200 đô nhiều, hehe. Chú chủ quán cơm cũng ngồi đấy, hỏi hai đứa ăn cơm chưa, cháu bảo luôn chưa ạ, chú hỏi có ăn cơm không, cháu bảo nếu được ăn thì tốt ạ :) Thế là chú bảo hai đứa vào rửa mặt, chân tay đi để chú đi lấy cơm cho, hai đứa được ăn một bữa no nê. Chú bảo ăn xong rồi chú cho hai đứa một phòng vào đấy mà ngủ, lúc nào xe chạy chú gọi hai đứa dây. Chú lái xe bảo 6h xe chạy, cứ ngủ đi còn mấy tiếng nữa. Nhà chú quán cơm có một cô với một chị cũng rất tốt bụng, cô ấy với chị cứ bảo hai đứa đi làm gì cho chết khổ ra, có được cái gì đâu. Cháu bảo "cháu đạp xe đến đây chỉ để gặp cô với chị thôi đấy". Haha, cô với chị hết nói nổi luôn.
Hai đứa ra rửa bát, chú với cô cứ bảo đi tắm rồi nghỉ đi cứ để đấy cô rửa. Đó cháu cũng cảm thấy mình rất may mắn, khi những khó khăn của mình luôn được những con người tốt bụng nhất trên thế giới giúp đỡ, nếu không có những con người đó chắc cháu không thể hoàn thành chuyến đi của mình mất. Cháu ngủ đến gần 6h thì dậy, ra ngoài nhà chú chủ quán cơm bảo hai đứa mai đi xe rồi hai đứa lại về đây ăn cơm, ngủ rồi sáng ngày kia đi, chú thật tốt bụng và chu đáo. Lúc hai đứa lên xe mới biết chú chủ xe dành hẳn cho hai đứa 2 ghế đầu, thật ấm áp mà. Lúc lên xe gặp ai chú cũng kể chiến tích của hai đứa, haha. Cháu nghe lại vẫn thấy thật vui vẻ vì sự ngu ngốc của mình.
Vật vờ mãi cũng đến Cửa khẩu Cầu Treo cái nơi đau thương ấy. 3h đã đến rồi, nhưng vì ở cửa khẩu họ chưa làm việc, nên tất cả mọi người phải chờ đến sáng. Cháu ngủ có biết gì đâu. Lúc cháu dậy trời sáng rồi, ra ngoài rồi mới thấy một đoàn xe dài đang xếp hàng để được đóng dấu. Chú chủ xe bảo hai đứa cứ chờ bao giờ làm xong thủ tục xong rồi chú vào hỏi cho. Mãi đến 8 rưỡi, chú gọi hai đứa vào gặp cái ông ở đấy. Cháu bắt đầu mang cái vẻ đáng thương của mình ra trình bày. Ông ý bảo ra ngoài kia ngồi chờ. Làm gì có chỗ nào ngồi đâu. Cháu muốn tăng thêm sự đáng thương của mình nên cháu vơi cái Tuyết ngồi bệt xuống đất ngoài hành lang, hehe. Cuối cùng cũng xong các cụ ạ, từ hôm nọ đến giờ cháu mới thoải mái, chứ hai hôm nay kiểu mất ăn mất ngủ, mỗi tội không có gì ăn :) Mà cháu nghĩ mấy cái ông ở cửa khẩu nói như thế là ông ấy không làm đúng trách nhiệm của mình đúng không ạ, đáng lẽ cháu đi qua đó phải chặn cháu lại để đóng dấu hộ chiếu chứ. Hầy, dù sao cũng phải trách bản thân mình thiếu hiểu biết trước. Đến cái cô trông nhà vệ sinh cô ấy còn biết cháu đi qua, mà mấy ông ấy không biết.
Chú chủ xe không về Hà Nội, mà chờ xe của nhà chú ở đây lại tiếp tục đi Viêng Chăn, chú bảo cứ ngồi đây chờ lúc nào tao gọi thì đi. Đến 11h cháu lại bắt đầu lên xe đi, cháu thà đạp xe hơn là đi xe mãi thế này, thật kinh khủng, xe mùi quá. Lúc nghỉ trưa chú gọi hai đứa vào ăn cơm với chú, trời ơi để xem nào cháu được ăn thịt, huhu, cháu được ăn thịt gà, cái món mà cháu chỉ ngủ mê mới được ăn, rồi con cá to vật trước mặt cháu nữa chứ, đây chính xác là bữa ăn thịnh soạn nhất của cháu trong suốt hành trình rồi, chắc chắn thế. Ăn xong còn được tráng miệng nhãn nữa, ăn không hết chú bảo chúng mày mang đi mà ăn. chú thật tốt bụng quá đi mà, haha, đúng ý cháu. Hồi bọn cháu ở Lào ăn ít quá nên dạ dầy nhỏ lại hay sao ấy, mà từ 4h hôm trước đến 12h hôm sau cháu mới được ăn mà vẫn bình thường, như mọi lần chắc cháu hoa mắt, chân run không đi được mất :))
Chiều đến bến xe hai đứa nhớ lời chú dặn từ hôm trước, lóc cóc vào chỗ chú xin ngủ nhờ. Vào nhà chú, chú hỏi có xin được không, cháu bảo OK rồi chú ạ. Chú bảo hai đứa vào phòng hôm trước cất đồ, tắm rửa rồi ra đây chú nấu cơm cho ăn.
Đây là cái phòng cháu ngủ |
Cô với chị ở đấy cứ bảo đến đấy rồi hai đứa chả về luôn đi còn đi làm gì cho chết khổ, hazz, khổ thế cháu lại cứ muốn mình khổ như thế thì làm thế nào. Bọn cháu ra ngoài thấy đông khách, nên cũng phụ cô chú chút chút, rồi cả nhà cùng ăn cơm cảm giác rất ấm cúng. Vậy là mai được đến Thái Lan rồi, ầy, xong, tối nay ngủ thật ngon.
#383
Sáng nay hai đứa ngủ quên, 5 rưỡi chú gọi hai đứa dậy,chú bảo hai đứa ăn sáng rồi hãy đi nhưng cháu bảo cháu không quen ăn sáng nên hai đứa chuẩn bị đồ đến 6h hai đứa chào cô chú bắt đầu đi, cô cứ bảo hai đứa mày không đi Thái Lan được đâu, bên đấy đi bên trái đường thì nguy hiểm lắm. Cô cứ bảo đi về đi, hí hí, cháu chỉ biết cảm ơn tất cả mọi người rồi đi thôi. Cửa khẩu cách chỗ chú khoảng hơn 20 cây.
Đây là cái biển nhà chú ấy |
Chị giúp việc nhà chú. Chị ấy ở Quảng Trị rất tốt bụng. |
7h đến nơi hai đứa làm thủ tục xong ở cửa khẩu Lào, xong cứ nhìn mãi xem cửa khẩu của Thái ở đâu, sợ đi qua mất không ai gọi vào thì chết toi :D Sang đến cửa khẩu Thái thấy hoành tráng lắm, mấy anh cảnh sát mặc quân phục trông oách thật. Trông hai đứa giống hệt 2 con bé dân tộc được xuống đồng bằng.
Bắt đầu sang thái cháu đã thấy thật là thích, nhìn thấy ngay cửa hàng tiện lợi, trời ơi đây chính là cửa hàng tiện lợi toàn đồ Thái đây, nơi mà có nhiều đồ ăn vặt cháu thích đây. Vào cái gì cũng xem, cũng sờ cuối cùng ra mua 2 que kem, haha. Thích nhất là nơi đây có điều hòa, vì ở Thái có rất nhiều cửa hàng tiện lợi hai đứa cứ mệt là qua cửa hàng tham quan tí cho mát, hí hí.
Đến cầu hữu nghị Việt - Lào, hai đứa đang lơ ngơ đi thì thấy một cái xe chuẩn bị đâm vào hai đứa. Haha. Lúc đó cháu mới nghĩ ra bên Thái họ đi ngược chiều. Lại quay sang đi bên trái. Hai đứa thấy buồn cười quá cứ cười mãi. Chả hiểu sao.
Đi qua chợ hai đứa tạt vào luôn, mua 2 túi bún để ăn trưa, nhưng nó không ngon như cháu tưởng vì ngọt quá. Thấy mấy chú bảo nhãn bên Thái rẻ lắm cháu vào mua. Cô chú có một cái xe nhỏ bán toàn nhãn. Cháu hỏi bao nhiêu một kg, mãi họ mới hiểu. Chú ấy bảo 40 bath (khoảng 24k). Haha, cháu vẫn mặc cả, cô chú ấy rất dễ thương, tất cả mọi người ở đó đều mua với giá 40 bath, mà cháu mua được với gía 30 bath cô chú ấy cân hẳn cho 1kg 3 lạng. Tất cả mọi người ở đó rất thân thiện và vui vẻ với một đứa dân tộc như cháu.
hai đứa ra ngoài đường ngồi trước cửa một nhà ngồi ăn luôn. Không biết vì cảnh hai đứa ăn trông giống 2 con khỉ ăn hay sao mà có một chú đến hỏi chuyện. Chả biết chú ấy có hiểu không, xong chú ấy mua cho hai đứa mỗi đứa một chai nước cam. Xong chú cứ giơ ngón tay cái lên chắc ý bảo hai đứa mày được đấy :D
Lần đầu tiên cháu được sang một đất nước phát triển hơn Việt Nam nhiều. Thấy mọi thứ rất mới mẻ, con người tốt bụng, có ý thức.
Lần đầu tiên cháu được vào một cái chợ mà nhiều đồ ăn như vậy, đúng sở thích của hai đứa, hí hí. Cái gì cũng muốn thử, nên mua mỗi thứ một tí ăn thử.
Nhưng mấy món này cháu không ăn được |
Thời tiết kiểu như đang trêu hai đứa, cứ mặc áo mưa vào thì hết mưa, cởi ra thì lại mưa. Một trận mưa to quá hai đứa vào một siêu thị trú mưa.
qua Udon Thani khoảng 30 cây hai đứa thấy một ngôi chùa thế là vào xin. Vào gặp mấy chú tiểu đang quét chùa, cháu mới chào bằng tiếng Thái, rồi nói xin ngủ bằng tiếng Anh nhưng họ không hiểu. Cháu mới tả. Chú tiểu béo nhất đám rất dễ thương, rồi gặp một đứa dở hơi như cháu nữa, thế là hai người tả qua tả lại, mọi người ở ngoài được một trận cười, vì cháu tả là cho cháu xin ngủ nhờ, nếu được thì cháu chỉ cần cắm lều ở sân thôi, cuối cùng chú tiểu bảo cháu chờ để vào trong hỏi, chắc hỏi thầy trụ trì.
Sau một lúc đi ra thì có một cô ra hỏi cháu là người Việt Nam à. Ôi thôi,đúng đây rồi, haha, thật may mắn. Cô ấy hỏi hai đứa xong, rồi bảo hai đứa may mắn đấy, hôm nay là ngày lễ nên các bác đến đây làm lễ, chứ mọi hôm chỉ có các thầy ở đây là không được ngủ đâu. Rồi cô dẫn hai đứa vào bên trong.
Thì ra bố mẹ cô ấy là người Việt Nam, sang đây rất lâu rồi. Cô ấy sinh ra tại đây nên nói tiếng Việt không sõi lắm. Thỉnh thoảng cô ấy nói mà hai đứa không hiểu gì cả. Cô ấy bảo cô ây chưa đến chùa này bao giờ, hôm nay bạn cô rủ đi nên cô mới đi. May quá hai đứa lại gặp được cô. Tắm rửa xong hai đứa ra ngoài ăn vì trong chùa không có đồ ăn. Xong rồi về đến nơi cháu nhờ cô viết hộ mấy câu bằng tiếng Thái để vào xin chùa cho dễ hơn. Đang viết có một bà khoảng 60 tuổi đến, bà ấy bảo bà ấy viết cho, viết xong bà sẽ xin dấu của thầy chủ trì ở chùa để hai đứa có thể dễ dàng xin ngủ hơn. Bà ấy hỏi quê quán, tên tuổi rất kĩ rồi viết rất dài.
Đây là bên trong chùa chỗ bọn cháu ngủ |
Một lúc sau thì thấy một sư thầy rất trẻ ra ngồi lên bục trên cao rồi các bác ngồi ở dưới nghe thầy nói. Chị ấy gọi hai đứa đến rồi đưa tờ giấy lúc nãy bà viết ra cho hai đứa bảo đưa cho sư thầy để xin dấu. Chị ấy cứ hỏi hai đứa theo Đạo Phật hay Thiên Chúa Giáo. Cháu bảo cháu theo Đạo Phật, còn cái Tuyết theo Thiên Chúa Giáo. Thế là chị ấy bảo cái Tuyết lên đưa cho thầy, còn cháu theo Đạo Phật nếu đưa cho thầy thứ gì đó thì phải đưa bằng một cái khay chứ không được đưa bằng tay. Cháu cứ thắc mắc mãi, hỏi chị ấy nhưng chị ấy giải thích hai đứa không hiểu gì cả. Xong rồi chị bảo hai đứa đi ngủ đi. Mọi người vẫn nghe thầy giảng kinh. Cháu hỏi chị ấy có ngủ được không, chị ấy bảo không sao. Thầy nói bằng mic rất to, nhưng hai đứa vẫn cố ngủ. Các bác ở đó rất tốt thấy hai đứa không có gối, chăn thế là các bác lại lấy qua cho. Rất ồn nhưng hai đứa vẫn ngủ rất ngon.
#385
Đêm qua lúc 3h, các bác với thầy lại đi vòng quanh chùa, may lúc trước đi ngủ cô ấy có dặn hai đứa ngủ ở một góc không có lúc các bác với thầy làm lễ sẽ đi vòng vòng. Lúc đó cháu cũng tỉnh một tẹo kiểu mở mắt ra xem đang có chuyện gì xảy ra, xong lại ngủ mất tiêu. Sáng 5 rưỡi hai đứa dậy mà không thấy ai ở chùa luôn, thế là hai đứa đành chuẩn bị đồ đi, muốn lấy cái tờ giấy hôm qua xin dấu của thầy mang đi mà không có ai nên hai đứa đành đi vậy.
Cháu ra ngoài đường thì thấy sư thầy với mấy chú tiểu hôm qua đang cầm một cái giỏ rồi đứng trước một nhà, có một cô ra để đồ ăn vào cái giỏ của thầy, rồi cô ấy chấp tay cúi thấp đầu trước thầy. Sư thầy thì đọc cái gì đó cho cô ấy. Cháu mới nghĩ à thì ra đây là khất thực mọi người vẫn hay thường nói, lần đầu tiên cháu được nhìn thấy, thấy thật mới mẻ.
Hai đứa đạp xe được khoảng 30 cây thì có một chú đi xe máy cứ đi theo, ra hiệu đi theo chú ấy chú ấy cho ăn, cho uống. Lúc đó cháu cứ lắc đầu mãi, xua tay các kiểu bảo là hai đứa không đi. Lúc đó cháu nghĩ bụng tất nhiên cháu không đi theo chú rồi, cháu cũng hơi ngu ngu nhưng vẫn còn rất tỉnh táo. Chú ấy cứ đi bên cạnh mãi nhưng cháu nhất quyết không đi theo. Hai đứa đi được khoảng mấy cây số nữa lại thấy chú ấy, chú ấy không nói chuyện được với cháu lại quay sang dụ dỗ cái Tuyết, nhưng tất nhiên là không đươc rồi. Cháu tưởng chú ấy bỏ cuộc rồi, hai đứa cũng quên mất chú ấy rồi. Đi được khoảng lâu lâu rồi, thì lại thấy chú đứng cách đó không xa cứ vẫy hai đứa chỉ vào quán thịt nướng ý bảo vào đó cho ăn. Cháu nhìn vào trong thấy anh bán thịt trông rất hiền lành, còn có vợ anh ấy nữa. Cháu nghĩ chắc có thể chú ấy tốt bụng thật nên muốn mời hai đứa một bữa thôi. Thế là cháu quyết định vào, cho chú ý khỏi đi theo. Khổ thế, chưa bao giờ cháu lại phải đấu tranh tư tưởng về vấn đề ăn hay không nhiều như thế, hehe. Thế là hai đứa vào, hai anh chị bán hàng rất vui vẻ nữa, chú cứ kể cho anh ấy cái gì đó về hai đứa, chú mua cho hai đứa rất nhiều thịt với xôi ăn, ăn no xong còn mua gói lại cho hai đứa mang đi nữa.
Ăn no nê xong chú ấy tả có muốn uống nước không. Cháu lắc đầu, nhưng chú ấy kiểu nhất định phải mua nước cho hai đứa. Thế là lại đi theo chú ấy vào cửa hàng tiện lợi chú mua tặng hai đứa 2 chai nước to.
Chú ấy cứ tả gì đó nhưng hai đứa không hiểu thấy chú ấy rất thất vọng. Cuối cùng đứng đó không hiểu một lúc, chú ấy cũng kiếm được một anh biết chút tiếng Anh. Thì ra chú bảo hai đứa ăn xong, uống xong rồi hãy đi về nhà đi, đừng đi như thế này nguy hiểm lắm.
Đó thì ra vẫn có những con người tốt bụng như vậy, nhưng cháu lại cứ lấy lòng dạ hẹp hòi của mình đi so đo với những tấm lòng rộng lượng như vậy. Lúc đó chỉ biết rất cảm ơn tấm lòng của chú thôi, nhưng càng gặp những con người người như chú cháu nghĩ mình càng phải đi chứ. Chú không khuyên được hai đứa có vẻ chú ấy cũng rất buồn. Chú ấy bảo lấy số của chú có chuyện gì gọi cho chú. Hihi, cháu chỉ biết lấy để lưu giữ lại thôi, chứ gọi cho chú nói chú cũng không hiểu :)
Gặp chú này chăn bò |
Hai đứa tạm biệt chú tiếp tục đi. Trưa nay hai đứa lại được ăn bữa trưa xôi với thịt của chú mua lúc sáng. Ở Thái Lan cây săng nào cũng có cửa hàng tiện lợi và nhà vệ sinh rất sạch sẽ. Cháu vào cửa hàng tiện lợi mua kem rồi nghỉ ngơi chút. Hai đứa suốt ngày ăn kem, vì kem ở Thái rất ngon và rẻ. Đang ngồi ở ghế ngoài cửa hàng tiện lợi, thì có một chú cầm máy quay đên hỏi chuyện. Bọn cháu bảo đạp xe từ Việt Nam qua. Chú í cứ khen mãi. Rồi chú giơ cái máy quay đang cầm trên tay lên quay hai đứa. Rồi chú hỏi rất nhiều, từ chuyện ăn uống ngủ nghỉ ở đâu, rồi một ngày đạp bao nhiêu cây số. Trời ơi, lúc đó cháu mệt muôn chết toi à. Mà cháu có mệt thì mới nghỉ ngơi chứ. Cháu quay sang bảo cai Tuyết là chú có cái gì ăn thì cho cháu đi, cháu đang đói đây, đừng hỏi cháu nữa. Chú ấy hỏi lâu quá, mà tiếng Anh bọn cháu có giỏi quái đâu. Cháu bảo thôi bọn cháu phải đi. Vậy là chú ấy cảm ơn, không hỏi nữa. Hai đứa chuẩn bị xe đi. Đi được một đoạn thấy hai chú lái xe bên cạnh xong lại quay cảnh hai đứa đang đi. Cháu nghĩ bụng bảo hai ông này chả lẽ lại hâm mộ mình thế. Hehe. Đang nghĩ xong ông ấy quay sang giới thiệu bảo ông ấy làm cho đài truyền hình nào của Thái Lan ấy. Ầy. Thì ra là vậy, cứ tưởng chú hâm mộ cháu nhiều thế. Quay mãi xong cuối cùng 2 chú cũng đi.
Hai đứa đạp qua thành phố Khon Kaen khoảng mấy chục cây thì tim chùa xin nghỉ. Cuối cùng cũng thây một cái chùa. Nhưng bọn cháu vào xin gặp một sư thầy. Thầy cũng không biết tiếng Anh nên cháu lại dùng tay để tả. Tả xong thầy hiểu rồi. Nhưng thầy lại lắc đầu. Thầy có nói gì nhiều lắm nhưng cháu đâu có hiểu. Cháu chỉ biết là không được ngủ ơ đó. Lúc đó trời cũng tối rồi. Không ngủ được chùa cháu quyết định hôm nay cho phép hai đứa được ngủ nhà nghỉ. Tìm 2 cái nhà nghỉ toàn 500 bath một đêm. Cháu cũng chả dám mặc cả, nói cảm ơn với họ rồi cháu đi kiếm cái nhà nghỉ khác. Đến nhà nghỉ thứ 3 thì cuối cùng nó cũng có giá 400 bath sau một hồi năn nỉ, xin xỏ cuối cùng chị xinh đẹp ấy đã cho hai đứa ngủ với giá 300 bath.
Hai đứa ăn gói mì này của Lào, mà hai đứa cứ nhìn nhau chảy nước mắt, quá cay mà, tốn mất mấy chai nước nữa chứ. Ầy, cuối cùng hôm nay cũng được tầm hơn trăm cây tí.
Cháu được ngủ trên chiếc giường êm ái này. Không phải nằm cạnh cái Tuyết nữa chứ. Thật hạnh phúc :D |
CHÁU XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC CỤ ĐÃ QUAN TÂM THREAD NÀY CỦA CHÁU Ạ. XIN LỖI CÁC CỤ VÌ ĐỂ CÁC CỤ CHỜ LÂU. HEHE, CHÁU CẢM TƯỞNG MÌNH CỨ NHƯ NHÀ VĂN KIỂU MỖI HÔM CHO RA MỘT CHƯƠNG MỚI ẤY, CHÁU CÓ ĐƯỢC TỰ SƯỚNG TÍ KHÔNG Ạ :D
CHÁU ĐỌC LẠI BÀI MÀ THẤY NÓ LỦNG CỦNG QUÁ, ẢNH THÌ MỜ. THẬT RA HAI ĐỨA CŨNG ÍT CHỤP ẢNH. GIỜ CHÁU LỤC LẠI CÓ NHỮNG NGÀY CHÁU CHỤP CÓ MẤY CÁI THÔI NÊN NẾU KHÔNG CÓ ẢNH CÁC CỤ CHỊU KHÓ ĐỌC GIỌNG VĂN LỦNG CỦNG CỦA CHÁU VẬY. ẦY, DÀI DÒNG QUÁ GIỜ MẮT CHÁU ĐANG DÍP VÀO VÌ BUỒN NGỦ ĐÂY. NÊN CHÁU XIN PHÉP CÁC CỤ CHÁU ĐI NGỦ NHÉ
#456
Sáng nay cháu dậy, nhìn trời biết chắc hôm nay sẽ là một ngày nắng nóng lắm đây.
Cháu đi qua một cửa hàng tạp hóa thế là hai đứa khát nước quá, cháu muốn vào mua kem nhân tiện xin nước luôn. Vào gặp một chị rất xinh, chị ấy biết tiếng Anh ra cứ hỏi hai đứa đạp xe từ đâu tới. Chị ấy cứ bắt hai đứa ra chụp ảnh các kiểu xong mới cho vào mua hàng. Ngất luôn. Chị ấy bao chị ấy chụp ảnh với rất nhiều người từ nước ngoài cũng đạp xe qua đây nhưng chưa gặp người Việt Nam, đây là lần đầu tiên. Cháu bảo Việt Nam cũng nhiều người đạp xe sang Thái mà, chắc tại mấy anh í không thích ăn kem nên không ghé quán chị ấy nên chị ấy không biết. Cuối cùng cũng được mua kem. Cháu bảo chị ấy có loại kem nào mà ngon nhất lại rẻ nhất không. Haha. Vậy mà chị ấy cũng bán cho cháu que kem đắt nhất ngon nhất với giá rẻ nhất là 10 bath. Xong rồi mặt cháu cũng dầy nên xin luôn nước lạnh nhà chị ấy mà không mua.
Hai đứa đạp được khoảng 50 cây thì xe cháu bục săm, lôi ra vá thật sự nó rất vất vả, vì không có nước. Cứ sờ sờ, rồi cho lên xem chỗ nào mát mát, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ bục. Vá xong rồi, vui lắm rồi, nhưng càng vui hơn vì cháu bơm nó nổ luôn cả săm chả hiểu sao luôn. Ầy, thật đau lòng quá đi mà, vậy là lại mang săm mới ra thay, may cháu mang săm mới đi. Nhưng các cụ ạ câu chuyện nó càng vui vui hơn nữa là cái săm duy nhất này của cháu nó to quá không vừa được, huhu. Lúc đó cháu chỉ muốn về thẳng Hà Nội để đấm cho cái anh bán săm một trận thôi.
Lúc đó trời nắng lắm, hai đứa cũng mệt lắm, thế là cái Tuyết ngồi vật ra đấy, cháu thì nằm vật ra lề đường. Nằm một lúc cháu định bụng ngủ một lúc rồi tính sau, nhưng mà chưa kịp ngủ thì có 2 anh đến hỏi có cần giúp gì không. Đây rồi đây chính là câu nói cháu muốn nghe nhất lúc này đây, anh ấy cứ như một thiên thần hiện ra í, hí hí.
Cháu xin đi nhờ xe, cháu bảo muốn đến thành phố để mua săm xe để thay. Hỏi anh có đi đến đó không anh ấy bảo anh ấy đi đến tận Saraburi cơ. May quá, xe anh ấy lại xe bán tải nữa chứ. Hai đứa cho xe lên thùng, cháu thích ngồi ở thùng xe cảm giác thật thích kiểu tóc bay toán loạn ý. Nghĩ lại lại thấy phiêu. Mỗi tội anh ấy cứ bảo hai đứa ngồi trong xe chứ ngồi ngoài này nắng lắm không được đâu. Thế là lại phải vào trong xe ngồi, haha, vào trong xe rồi mới thây quyết định lúc nãy thật ngu ngốc làm sao, trong này có điều hòa mát rượi luôn. Nói chuyện rồi mới biết 2 anh ấy đi lấy cây chuối non về trồng, vậy mà anh ấy đi mấy trăm cây số để lấy. Đi được một đoạn thì 2 anh ấy dừng lại hỏi nước, nhưng họ bảo 20 bath hai anh ấy không mua, chắc nghĩ đắt, lúc đó cháu biết chắc 2 anh cũng không có tiền rồi.
Vậy mà đến lúc trưa hai anh đến một cửa hàng tiện lợi rồi mua cơm rang trưa cho cả 4 người, lúc đó cháu rất cảm động, anh ấy cho hai đứa đi nhờ rồi lại còn mua đồ ăn cho hai đứa nữa. Cháu xung phong vào mua nước rồi kem cho mấy anh em. Ăn uống no say rồi lại tiếp tục đi. Cháu cứ cố nhìn xem có cái cửa hàng nào ở dọc đường không nhưng ngủ lúc nào không hay nữa. Đang ngủ ngon thì cái Tuyết nó gọi dậy nó bảo cháu là sao đường này vắng người thế, nó thấy sợ. Lúc đó cháu tức lắm, đang ngủ ngon nó lại gọi dậy chỉ là cái vấn đề ấy, muốn tẩn cho nó một trận quá, ầy. Thế là cháu bảo nó là nếu lo thì xuống luôn bây giờ, còn mà không xuống thì lo làm gì, mà lúc đó cháu biết anh ấy cũng chả mang bọn cháu đi bán nội tạng đâu, còn bán sắc thì chắc không được rồi, quá xấu. Cháu cứ kệ cái Tuyết lo, cháu lại ngủ tiếp, lúc tỉnh thì mới biết mình đã ngủ quá lâu, quay sang thấy cái Tuyết ngủ như một con chuột bên cạnh. Hỏi anh ấy xem đến đâu rồi anh ấy bảo khoảng 60 cây nữa đến Saraburi, thôi, thế là thôi rồi, huhu, đi qua mất tiêu Nakhon Ratchasima rồi cháu bảo anh ấy sao không gọi hai đứa dậy, anh ý bảo tưởng hai đứa đi nhờ đến thành phố anh ấy đến. Thôi đành vậy, được đi ô tô chả vui quá không phải đạp xe, nhưng cháu muốn đạp chặng Thái Lan nhất. Cháu muốn ăn thịt gà nướng đến lúc không muôn ăn, nhưng nghĩ lại thì làm gì có tiền mà cứ đòi ăn :)
Nhưng các cụ ạ mọi chuyện mà cứ suôn sẻ thì cháu lại chả có chuyện gì mà kể cho các cụ nghe cả. Nên là xe cháu đang đi thì bị cảnh sát giao thông gọi vào, đen thế. Cái ông cảnh sát ấy lại không biết nói tiếng Anh, ông ý bảo anh ấy là muốn xem hộ chiếu của hai đứa, cháu đem ra cho ông ấy xem, ông ấy nói bằng tiếng Thái gì đó hai đứa cứ ngơ ra, hai đứa có hiểu đâu mà chả ngơ ra. Thế là ông ấy gọi anh ấy vào đồn cảnh sát, ngồi nhìn anh ấy đi với ông ấy cháu thấy buồn qua, chân anh ấy đi hơi bất tiện, nhìn cảnh đó cháu lại càng buồn. Lúc anh ấy đi ra cháu đã thấy anh ấy rất buồn rồi, cháu hỏi anh ấy có bị làm sao không, anh ấy bảo nộp phạt 500 bath, cháu biết là 500 bath đối với anh ấy chắc cũng bằng cả ngày làm hôm nay của anh ấy cũng nên. Cháu hỏi anh ấy tại sao lại bị phạt nhưng anh ấy nói cháu không hiểu, thế là cháu hỏi có phải tại hai đứa không, anh ấy bảo phải. Cuối cùng cũng đến chỗ có bán săm xe, xuống xe cháu gửi anh ấy 500 bath, rồi cảm ơn anh ấy rất rất nhiều, 2 anh ấy là những con người thật tốt bụng, mặc dù khó khăn nhưng anh ấy vẫn sẵn sàng giúp đỡ hai đứa vô điều kiện.
Sửa xe xong hai đứa tiếp tục đạp được khoang 30 cây nữa thì trời tối. Cháu thề là chó ở Thái Lan nó manh động kinh khủng luôn. Trời tối hai đứa đạp xe với ít cơm rang từ lúc trưa. Đang đạp với tốc độ rùa bò vậy mà con chó từ đâu nó xông ra. Mọi lần gặp chó cháu vui lắm. Kiểu toàn nói chuyện với nó như một đứa có bệnh thần kinh. Mà con chó ấy nó xông ra đuổi theo hai đứa. Kiểu lúc đó cái Tuyết nó đạp rõ nhanh trông buồn cười quá. Cháu cười ghê lắm. Đến lượt cháu định bụng là đạp từ từ thôi. Không sợ nó. Vậy mà con này nó ghê quá. Cháu đi chậm thì nó cứ nhảy lên muốn cắn cháu. Vậy là còn tí sức tàn, cháu lại phải cong mông lên đạp vì sợ chó cắn :)
Chạy thoát xong, chân tay hai đứa run lẩy bẩy vì đói. Hai đứa ăn cố cái lương khô cho có tí sức. Chỗ này toàn khu công nghiệp, tìm mãi không thấy cái chùa nào đâu. Quán ăn cũng không nốt. Mãi sau cháu mới tìm thấy một khu có người ở. Hai đứa vào đó tìm quán ăn luôn, đói quá mà. Hai đứa gọi cơm rang cho chắc dạ, nhưng đây là món cơm rang ngọt nhất mà cháu đã từng ăn, tuy hơi khó ăn, nhưng cháu vẫn ăn hết mới khổ chứ.
Ăn xong, công cuộc đi tìm nhà nghỉ mới khổ đây. Ở đây toàn khu công nghiệp khó tìm nhà nghỉ quá. Cháu mới vào một nhà sửa xe hỏi thì không ai hiểu, mà họ cũng hiểu là cháu muốn ngủ, nhưng không hiểu là cháu muốn tìm nhà nghỉ. Cuối cùng một anh vào gọi một chị ra, ầy, chị ấy biết tiếng Anh, tốt quá. Hai đứa hỏi chị ấy gần đây có cái nhà nghỉ nào không, vậy mà chị ấy không chỉ, chị dẫn hai đứa đi luôn, chị đi bằng xe máy, chị ấy bảo nhà nghỉ cách đây khoảng 1 cây số cơ, nên chị mới dẫn hai đứa đi.
Đến nơi cháu biết cái nhà nghỉ này đắt rồi, đâu đây là khách sạn rồi, nhưng chị ấy bảo quanh đây chỉ có cái này thôi, đành vào hỏi xem bao nhiêu vậy. Vào hỏi họ bảo 600 bath, cháu mặc cả nhưng không được. Mấy chị em lại ra ngoài nói chuyện. Cháu bảo chị ấy là, cháu sẽ không ngủ với giá 600 bath được, cùng lắm thì cháu sẽ tiếp tục đạp thêm 10 cây nữa, chứ giờ ngủ mất gần 400k là không ổn rồi, mà hôm qua cháu đã ngủ nhà nghỉ rồi. Thế là chị ấy lại dẫn về nhà chị hỏi mọi người xem có chỗ nào gần không. Họ chỉ chị ấy bên kia đường cách khoảng 2 cây có nhà nghỉ, cháu bảo chị ấy tả cho cháu rồi cháu tự đi tìm, nhưng chị ấy bảo để chị dẫn đường không sao đâu. Trời ơi lúc đó cháu cũng thấy có lỗi lắm, đáng lẽ cháu không nên tính toán, nhưng biết làm sao đây, cháu còn muốn sang Cam nữa muốn về Sài Gòn gặp mấy đứa nữa. Cuối cùng cũng đến được cái nhà nghỉ ấy, sau một hồi cuối cùng cũng được nhận phòng với giá 300 bath các cụ ạ. Cháu cảm ơn chị, lúc đó mệt rũ chả xin chụp ảnh với chị, cũng không xin cách liên lạc nữa, nhưng đến giờ vẫn nhớ như in ngày ấy, gặp được chị tốt bụng nhất trên thế giới ấy.
#482
Hôm nay hai đứa đạp tầm 100 cây là đến Bangkok. Cháu thấy càng gần thành phố thì lại càng có nhiều thứ đáng yêu. Mấy cái xe tải đáng yêu nhất trên ghế giới mà cháu từng được nhìn thấy.
Cháu thấy hệ thống giao thông ở đây rất phát triển. Lần đầu tiên được nhìn thấy một nơi mà có nhiều làn đường như thế. Hehe. Ngày trước chỉ nhìn thấy trên tivi thôi.
Đang đi thấy mấy xe chở học sinh tiểu học đi chậm chậm qua. Mấy đứa trong xe cứ vẫy tay, rồi cười với nhau rất vui vẻ, chắc chưa thấy 2 con khỉ đạp xe bao giờ :)) Trời lại mưa. Lúc đó cháu với cái Tuyết trú mưa dưới một cái cầu vượt, trời mưa rất to, hai đứa cháu không đạp được. Mà ngồi mãi nó không ngớt. Cả hai đứa buồn ngủ quá, nên quyết định dựng lều để ngủ. Ầy. Thật sự là hai đứa cháu ngủ rất ngon, lúc dậy thấy trời tạnh từ bao giờ.
Cháu mở lều ra thấy mấy chú đứng gần đó đang nhìn hai đứa bằng ánh mắt kiểu, hai đứa này từ đâu tới.... Hehe. Ra đến chỗ rất đông người, hai đứa tạt vào tham quan xem có gì. Mấy chú xe ôm ở đây rất rất thân thiện va tốt bụng. Chú bảo hai đứa lấy nước ở cái bình gần đó, nhưng mãi cháu mới hiểu, rồi mấy chú còn cho bánh ăn nữa. Cháu đi hỏi đường rất nhiều người ở gần Bangkok nhưng cháu thấy ai cũng thân thiện và tốt bụng. Có những người còn lấy giấy ra vẽ đường cho cháu, rồi có người còn viết bằng tiếng Thái bảo gặp ai thì giơ cái này ra. Vì vào gần đến Bangkok đường đi rất khó, nên thing thoảng hai đứa lại phải dừng lại hỏi đường. Dù thời tiết Bangkok nắng nóng kinh khủng, nhưng hầu như mọi người đều rất vui vẻ và dễ thương.
Đây mới là đất nước thứ hai cháu được đặt chân đến, nhưng thật sự cháu thấy họ làm du lịch cực tốt. Cháu thấy Việt Nam mình còn đẹp hơn Thái nhiều, nhưng dịch vụ thật sự rất tệ, kiểu đến một lần rồi không muốn đến lần thứ 2 ấy.
Nhìn ông ấy trông thật vất vả |
Tối nay hai đứa ngủ nhờ nhà bạn của đứa bạn cháu. Lúc đó trời của hơi mưa hai đứa nghỉ ở một chỗ có mái che, còn chả biết cái tuyết đi mua gì ấy, cháu ngồi vật luôn ở chỗ ấy. Ầy, lúc đó tự nhiên có một anh đến cho một chai nước ngọt với một cái bánh. Anh ấy nhìn cháu một cách rất thông cảm xong đi luôn, cháu còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra :D Lúc đó quần áo cháu vẫn lành lặn, mặt hơi ngu tí, nhưng vẫn giống người bình thường mà, huhu. Thế mà anh ấy nhìn cháu đúng như một đứa vô gia cư. Thôi có cái ăn là tốt lắm rồi quan tâm nhiều làm gì các cụ nhỉ. Trời thì mưa, mà đường thì tắc kinh khủng nhưng hai đứa vẫn phải dầm mưa đến nhà bạn ấy, sợ muộn quá phiền bạn ấy. Cuối cùng 9h cũng đến phòng bạn ấy. Được tắm, ngủ thật tuyệt.
Những ngày ở Bangkok
Hôm nay bạn ấy phải đi thi. Hai đứa dắt xe đạp đi lang thang. Chợ là nơi hai đứa thích nhất, thế là hai đứa quyết định đi chợ.
Các cụ ạ, chắc vì hai đứa thiếu chất quá, mấy ngày đạp cũng nhiều, cái chợ đấy rộng khủng khiếp, mà hai đứa đi được một đoạn mua ít quà về, là chỉ muốn ngồi vật ra đâu đó nghỉ. Cả hai đứa cùng nhất trí là thôi không đi nữa, vậy mà chiều lại lóc cóc cái xe đạp đi cái chợ khác nhưng cái chợ này toàn đồ ăn, haha. Các cụ có thấy hai đứa dở hơi không khi đến Bangkok chỉ để đi chợ. Cháu bảo nhất định phải đi tàu điện ngầm cho nó biết thế nào là tàu điện ngầm. Cháu hỏi một anh bảo tàu điện ngầm ở đâu, anh ấy chỉ lên trên chỗ tàu điện trên cao, thế mà hai đứa vẫn leo lên trên đi. Cháu đi rồi cháu mới tự hỏi là tưởng là tàu điện ngầm phải đi ở dưới đất chứ, sao cái này đi trên cao nhỉ. Lúc đó một đứa dân tộc như cháu vẫn chưa biết đâu, mãi lúc chiều về cháu thấy rất đông người đi xuống một cái cầu thang, cháu mơi biết mình đi nhầm. Giờ cháu ngồi kể lại chuyện này cháu lại thấy buồn cười quá, vừa ngồi đánh máy vừa cười như một đứa dở hơi.
À, hai đứa cháu còn đi trung tâm thương mại nữa, đi xem cho biết thôi, chứ cháu làm gì có tiền mua gì đâu :) Nhưng cháu cứ cười mãi vì hai đứa đi vào đó không ai mời hai đứa mua gì cả, họ có thể mời người đi trước, đi sau nhưng đặc biệt không ai mời hai đứa mua hàng, hehe, người ta thật giỏi nhìn phát là biết hai đứa không có tiền mua hàng rồi :D
Lại kể đến chuyện hai đứa đi thang máy để xuống chỗ gửi xe. Bọn cháu bấm thang máy hẳn 5 lần mà không tìm thấy chỗ gửi xe đâu, cứ bấm xuống tầng này thì lại chỗ bán đồ ăn, xong bẫm xuống đúng chỗ gửi xe, thì thấy toàn ôtô hai đứa bảo không phải chỗ này, lại bấm thang máy đi lên lần này thì bọn cháu bấm đến đúng cái tầng nó đang bán giầy Nike giảm giá, hai đứa tạt vào tham quan giá cả như thế nào. Ầy nó rẻ giật cả mình luôn mà hai đứa cháu vẫn không có tiền mua :D Hai đứa cứ đứng nhìn tiếc ngẩn ngơ từ lúc cái đống giầy đó nó đầy ụ đến lúc vơi đi hẳn một nửa. Cháu nói thế thôi, chứ thật ra nó không lâu mấy đâu, chắc tầm 30 phút. Hai đứa lại bấm thang máy tìm tầng nào là tầng gửi xe. Cuối cùng vẫn không thấy, hai đứa quyết định đi bộ từ ngoài sảnh xuống. Cháu nghĩ hai đứa cháu không khác gì đang đóng phim hài.
Hai đứa đi đường thing thoảng lại quên mất mình phải đi bên trái cứ đi bên phải, lúc đó tất cả mọi người lại dừng lại nhường đường cho hai đứa đi, ý thức tham gia giao thông của họ thật tuyệt. Tối nay hai đứa đi chợ với bạn ấy. Cháu thấy máy người đi trước có bị sao đâu mà người đi sau là cháu đây lại bị con chó ấy nó xồ ra nó cắn. Có phải cháu là người nước ngoài? Hay là trông hai đứa không giống người bình thường? Ầy, lúc đó may là có chủ nó ra chứ không cháu không biết mình có mất miếng thịt nào không? Sao con người hiền hòa như vậy mà chó lại ghê gớm thế.
Đây là bạn cho hai đứa ngủ nhờ rất dễ thương và tốt bụng |
Nhà bạn cho ngủ nhờ cách đường Khaosan hai mấy cây mà cháu muốn lên đó tham quan, rồi uống bia nên hai đứa quyết định tối nay ngủ lại luôn trên đó. Chiều hai đứa đến đó đi xem có chỗ nào nghỉ rẻ rẻ không, nhưng hỏi mấy chỗ đắt quá. Đang đi qua một con phố cháu thấy một em đang đứng bán gì đó, cháu bảo cái Tuyết không biết bán gì ấy nhỉ, tự nhiên thấy giọng nói bán kem chị ơi, haha, cháu quay lại luôn. Hỏi em ấy có biết chỗ nào nghỉ rẻ không, em ấy không biết nhưng em bảo để em hỏi bà ở đây xem giá bao nhiêu. Trời ơi ngủ dorm mà cũng 200 bath. Cháu bảo đăt quá em ạ, lại ngồi chỗ em kể chuyện bảo bọn chị nghèo sơ xác không có tiền nên mới đạp xe qua đây, toàn xin ngủ nhờ thôi. Cháu chỉ kể chuyện thôi, em ấy thấy thương hay sao ấy. Em bảo hai chị cứ ngồi đây tí em hỏi anh em xem có được ngủ nhờ ở chỗ em không, chỗ em có một phòng bỏ không, vì bọn em mới chuyển từ phòng đấy sang phòng to hơn. Trời ơi được thế thì còn gì bằng. Em ấy bảo nhưng ở đó không có giường đâu, cháu bảo chỉ cần nó là chỗ an toàn là OK, chứ chị ngủ đâu cũng được mà. Em ấy bảo hai chị ăn cơm chưa sang ăn cơm đi, em sang bảo anh ấy lấy 20 bath thôi, ầy, 20 bath mà được ăn cơm à, cháu ăn luôn. Nhưng thật là khủng khiếp với cái món cơ, gà ấy, cảm tưởng cháu vừa ăn vừa chan nước mắt các cụ ạ cay khủng khiếp luôn, lần đầu tiên ăn cơm gà mà cứ tưởng đang ăn cơm với ớt.
Hai đứa ăn xong đi ra chỗ em ấy, em ấy bảo e vừa gọi điện cho anh em rồi, anh ấy muốn nói chuyện với 2 chị, thế hai đứa nói chuyện với anh ấy, anh ấy bảo OK. Em ấy dẫn hai đứa về phòng, em ấy bảo quá đen cho một cuộc tình, mọi hôm ông chủ không đến đâu, hôm nay ông ấy đến làm gì không biết nữa. Thế là em ấy bảo ông chủ là 2 chị của em ấy, đạp xe qua đây, hỏi mãi ông ấy mới cho, lấy hai đứa 100 bath. Thôi thế là vui rồi, hai đứa vào phòng rõ là nhờ người ta trông hàng hộ, nhưng em ấy cứ lấy quạt rồi, lấy khăn lau nhà cho hai đứa, dặn dò đủ thứ xong mới ra chỗ bán hàng, em ấy có 18 tuổi thôi à, nhưng thật tốt bụng chu đáo. Hai đứa tắm xong ra ngoài đó uống bia, nhưng thôi, vui quá được ngày cháu đến thì vì mấy hôm nữa ở đây trưng cầu dân ý việc gì đó, nên các quán bia vỉa hè ở đó phải dẹp.
Mua bia Thái qua chỗ em ấy ngồi nói chuyện, mấy đứa đang ngồi thấy có một chị à một anh đang chuyển giới dở, ầy, cháu nhìn thấy thật là khủng bố người nhìn mà. Em ấy bảo ở đây có những thằng nó đi chuyển giới, kiểu mới làm được cái mặt thôi, nhưng hết tiền nên lại về đi xách hồ, có tiền lại đi làm tiếp :D
Em ấy còn mua xôi với thịt nướng cho hai đứa.
Lần này cháu rút kinh nghiệm sửa chính tả rồi nhé. Mỗi tội là chắc vẫn sai chính tả nhiều lắm.
#496
Sáng nay hai đứa ngủ mãi đến 8h mới đi, em gái cho ngủ nhờ vẫn chưa dậy. Hai đứa để lại mảnh giấy cảm ơn em rồi đi. Đang đi qua một con phố cháu ngửi thấy mùi mít các cụ ạ. Thế là cháu bảo trời ơi mít, mít ơi tao yêu mày. Thế là cái anh bán mít ngẩng lên "Thế thì ăn mít đi em". Hehe, cháu vào hỏi giá nhưng đắt quá cháu bảo anh ấy, anh ơi em đạp xe từ Việt Nam qua đây, em thích ăn mít nhất thế giới, nhưng đắt quá em không có tiền mua rồi, hehe. Anh bảo thôi anh tặng em nửa cân nhá, haha, cháu bảo được không ạ, anh ấy bảo được. Đó lại là một anh Hà Tĩnh tốt bụng nữa, cái Tuyết không thấy cháu đâu nên quay lại. Lại thấy cháu mua mít nó bảo "lại mua mít", cháu bảo đâu tao xin đấy.
Hôm nay hai đứa còn đúng 100 bath, nên phải tìm chỗ để đổi tiền. Giờ sớm quá vẫn chưa ai đổi, nên hai đứa đành đi, đi đường lúc nào thấy ngân hàng rồi đổi vậy. Đi mãi hai đứa không thấy ngân hàng đâu, thế là tạt vào hỏi một quán nước để cháu xin nước luôn. Cháu hỏi nhưng họ không biết tiếng Anh, cháu lại phải tả cho họ hiểu, cháu mang thẻ ngân hàng ra rồi hỏi họ, nhưng họ tưởng cây ATM. Cháu bảo không phải lại mang tiền ra rồi tả ý là gửi vào ngân hàng, sau mãi họ cũng hiểu. Giờ đến lượt họ tả mà mãi cháu không hiểu, khổ thế. Cuối cùng cũng biết là mình phải đi bên phải cách đây hẳn 10 cây số nữa. Tất cả mọi người ở đó biết hai đứa đạp từ Việt Nam qua họ kiểu không tin, cứ ra xem xe của hai đứa mãi, có một chú còn lấy mấy chai nước cho hai đứa nữa. Chú ấy đang đọc báo, chỉ cho hai đứa bài báo về Hoàng Xuân Vinh.
Chào mọi người rồi hai đứa lại tiếp tục đi vậy. Đi mãi, đi mãi mà đâu có thấy cái ngân hàng đâu, hazzz. Cuối cùng lại vào hỏi một anh nữa, cuối cùng anh ấy biết một chút tiếng Anh. Anh ấy lại bảo ở quanh đây không có cái ngân hàng nào đâu, phải đi khoảng chục cây nữa. Lại là chục cây nữa, ầy. Lúc cảm ơn anh ấy, anh bảo hai đứa chờ, anh cho mỗi đứa cái bánh bao. Đó thật là hạnh phúc biết bao khi mà cháu hỏi đường thôi mà cũng có bánh bao ăn :D
Đi qua thấy họ bán dưa hấu 10 bath một quả, qua rẻ mua hẳn 2 quả cho mỗi đứa một quả ăn bữa trưa với bánh bao, hehe. Trời nắng vật mặt luôn, ở Thái có nhiều cái chòi để nghỉ. Đến trưa cuối cùng hai đứa cũng không thấy ngân hàng đâu, kệ vậy hai đứa ăn trưa bằng dưa hấu với bánh bao rồi ngủ luôn đến hẳn 3h mới bắt đầu đi.
Các cụ ạ, cháu không hiểu ngân hàng ở Thái làm việc kiểu gì mà 10h mới bắt đầu làm mà đến 3 rưỡi đã nghỉ rồi. Tìm được cái ngân hàng thì nó đóng cửa mất tiêu rồi, mệt thật. Mệt quá hai đứa ngồi luôn trước cửa ngân hàng mãi mới vác cái xác đi tiếp. Hôm nay chắc chắn phải xin được chùa hoặc nhà dân ngủ rồi, còn có 80 bath thôi à. Thôi đằng nào cũng không có tiền nên cháu quyết định mua bánh ăn cho hết luôn đi.
Không có tiền 4 rưỡi cái Tuyết cứ bảo đi vào xin ngủ nhờ, nhưng cháu không muốn lắm vì hôm nay không đi được mấy, chiều là lúc đạp được nhiều nhất. Nên hai đứa vẫn tiếp tục đi, đến gần tối hai đứa vào cây xăng xin nước, nhưng mấy chú cứ tưởng hai đứa mua nước chỉ vào cửa hàng tiện lợi ở đó, thôi vào mua chai nước lạnh cũng được vậy.
Cửa hàng tiện lợi của một cô rất xinh, hai đứa mua nước xong ra tính tiền, cô ấy lại biết tiếng Anh chứ thật tốt. Cháu hỏi cô ấy xem có chùa nào gần đó không, vì bọn cháu hết sạch tiền rồi, giờ chỉ còn tiền đô thôi. Cháu giơ hết cả đống tiền của mình ra, cho có tí chân thực. Cũng không nghĩ là cô ý sẽ cho hai đứa ngủ nhờ đâu, nhưng cô ý dẫn hai đứa vào một phòng chắc lâu lắm rồi không có ai ở, hai đứa lau qua nhà rồi đi tắm.
Cái phòng bọn cháu ngủ |
Nước ở đây nó vàng khủng khiếp, Tuyết nó xả mãi không hết vàng, cháu cứ vào tắm, chắc chả ai chết vì tắm nước bẩn một tí đâu :D Ngày trước cháu còn tắm ao, cũng tắm nhiều cái ao rồi nhưng phải nói là cái ao đấy bẩn nhất thế giới luôn, nhưng lúc đó chúng nó tắm vui kinh, lại còn bơi thi cái ao nhỏ tí, thấy vui quá nên cháu cũng xuống tắm, tắm xong về mới thấy vui khi mà người đứa nào đứa nấy ngứa mất mấy ngày :)) Cô ấy vào cho hai đứa 2 quả táo, hai đứa cũng không đói lắm nên quyết định ăn tối bằng 2 quả táo của cô ấy.
Nhà cô ấy có wifi dùng, mở ra nhận được tin nhắn của anh Tú. Anh ấy bảo anh đang ở Siemriep, hỏi cháu có qua đó không. Được gặp ai chứ gặp anh Tú, chắc rất vui, haha, có người uống bia cùng rồi. Chỗ cháu cách Siemriep hơn 300 cây, cháu bảo anh ấy 2 ngày nữa cháu mới đến. Vậy là mai phải đạp tầm hơn 150 cây rồi, tối nay phải đi ngủ sớm, mà phòng nóng qua lại không có quạt nữa, nằm một lúc mồ hôi ra tự mát, cháu ngủ lúc nào không biết.
#522
Sáng nay hai đứa dậy rất sớm, trời còn tối mịt hai đứa đã bắt đầu đi rồi, không kịp chào cô ấy.
Đi được khoảng một tiếng chân tay hai đứa bủn rủn, không đạp được nữa vì qua đói và quá khát. Hai đứa đi mãi không thấy co nhà dân đâu mà xin nước, nhưng đói quá nên vẫn phải lấy lương khô ra ăn, ăn xong vẫn cố đi xem có nhà nào xin nước không, cuối cùng cũng xin được. Hôm nay cháu còn hẳn 20 bath tiêu trong hôm nay, cháu quyết định không đổi tiền nữa, chắc tối nay đạp đến được cửa khẩu rồi.
Con đường này thật sự rất đẹp, thẳng tắp thời tiết thì đẹp, thứ không đẹp nhất đó là cháu lại đói rồi.
Đạp mãi mới thấy có một cái nhà, cháu phi vào xin ít nước. Ở đó có mấy chị rất dễ thương, cháu xin nước chị ấy, chị ấy hỏi có lấy nước lạnh nươc không, có nước rồi lại còn được uống nước lạnh nữa. Chị bảo hai đứa ra cái bàn ngoài kia ngồi chờ chị một tí, được một lúc chị ra hỏi hai đứa có uống cafe không. Ầy, cái gì ăn được uống được là cháu nhận tất à, kiểu lúc đó mắt cháu sáng lên rồi gật đầu liên tục, chị ấy cười lại đi vào nhà pha cho hai đứa uống.
Lúc chị mang 2 cốc cafe nóng ra cháu lại thấy thật đau lòng, tại sao không phải là cafe sữa đá chứ. Một đứa thô tục như cháu rất ghét uống cái gì kiểu nhâm nhi như vậy, ầy, nhưng ai bảo chị ấy lại tốt bụng như vậy chứ. Hai đứa ngồi đó được tầm 15 phút thì có một chú về, chú ấy nghe mấy chị kể hai đứa đạp xe từ Việt Nam qua, chú ấy cứ cười mãi. Chú không biết tiếng Anh, nhưng chú cứ tả hỏi hai đứa có ăn gì không, đây chính là điều cháu mong chờ nhất đây. Chú vào trong nhà lấy ra ít xôi, với mấy con cá rán mang ra cho hai đứa, quá lâu rồi không ăn cá cháu cũng quên mất mùi vị của nó rồi, huhu. Hai đứa ăn xong, chú còn mang mì tôm ra hỏi có ăn không, hai đứa ăn no vật rồi, nhưng mặt cháu dày mà cháu bảo không ăn nhưng có thể mang đi không, chú ấy cho mang đi luôn. Chú ấy rất rất vui tính, tốt bụng.
Nhìn cháu với chú ấy đúng là cùng một màu da rồi |
Lúc hai đứa đi được một đoạn rồi, thấy chú ấy đuổi theo cho Tuyết cái mũ, vì thấy cái Tuyết không đội mũ. |
Thấy cháu nằm thế này ai đi qua cũng nhìn. Chắc tưởng cháu bị làm sao :D |
Trời thì cứ nắng lại mưa tức thật, hôm nay cháu không dám nghỉ trưa, sợ đến cửa khẩu muộn quá nhưng mệt quá hai đứa lại nghỉ ở lề đường, lôi mì tôm sống ra ăn cho vui thôi chứ cháu cũng không đói mấy :D
Mấy cái cột mốc ở đây nó cũng đáng yêu kinh khủng |
Trời mưa rất to, hai đứa vào đây trú mưa tiện thể nấu gì ăn luôn vậy |
Lúc ăn uống, nghỉ ngơi xong đi ra cháu mới biết xe mình bị bục săm, huhu, lại phải lôi đồ ra vá rồi. Trời vừa mưa xong, cháu mang luôn ra vũng nước để vá.
Cuối cùng cũng xong. Lúc đó vui lắm, đi được tầm 20 chục cây nó lại gần hết hơi, nó kiểu bục một chỗ nhỏ, chả hiểu sao luôn. Cháu còn xem đi xem lại rồi cơ, nhưng chả muôn lôi ra vá nữa, khoảng 50 cây nữa là đến nơi rồi, cháu cứ bơm lúc nào hết hơi lại bơm vậy. Ầy, lúc đó nghĩ tháo săm ra rồi dò dẫm chỗ bục lại thấy mệt quá, lúc đó thật sự cũng mệt thật. Sau 2 lần bơm xe nữa thì cháu cũng đến được cửa khẩu, lúc đó trời cũng gần tối rồi, chắc hôm nay hai đứa lại phải ngủ ở cửa khẩu rồi.
Cái cửa khẩu này lộn xộn kinh khủng, sau một hồi tham khảo hai đứa quyết định sang bên Cam thì thuê nhà ngủ, vì sợ sáng mai dậy sớm quá ở cửa khẩu họ chưa làm việc.
Cháu mang cái xe cho họ vá, mệt quá rồi, hôm nay chắc phải đạp 170 cây mất. |
Cho cái Tuyết ở đó sửa xe cháu đi đổi tiền, với đi hỏi nhà nghỉ xem sao. 10 đô một đêm, huhu, đắt quá, mà thật ra cũng chả đắt nhưng cháu vẫn tiếc tiền quá, cháu chỉ còn 100 đô để tiêu thôi, ngủ một đêm đã hết 10 đô rôi. Xe sửa xong cháu với cái Tuyết đi hỏi mấy nhà nghỉ nữa nhưng đều có giá đó. Tại vì ở đây có sòng bạc rồi lộn xộn quá, nên cháu không dám đi xin ngủ nhờ, mà có xin họ cũng không cho. Lúc đó nghĩ thế, nhưng lúc hỏi giá nhà nghỉ xong cháu bảo nhất quyết hôm nay cháu không thể ngủ với cái giá nhà nghỉ đó được. Nghỉ tí đã hai đứa vào uống nước, cháu bảo cái Tuyết hai đứa mình chỉ có thể chọn một thôi, một là ăn hủ tiếu cho bữa tối hoặc uống sinh tố, chọn đê thấy sang chưa, hôm nay mình còn được ăn bữa tối nhá.
Cuối cùng hai đứa nhất trí uống sinh tố. Cháu đi vào trong ngõ xem có cái nhà nghỉ nào không, ầy, không thấy các cụ ạ, chỉ thấy mấy chị ăn mặc mát mẻ ngồi quanh đó thôi. Cháu hỏi một chị kiểu cháu tả xin ngủ nhờ mà chị ấy cứ tưởng cháu hỏi nhà nghỉ ở đâu, cháu xua tay bảo không phải, mãi xong chị cũng hiểu, chị dắt cháu sang một cái khu trọ gần đó, sau một hồi trình bày họ không hiểu cuối cùng vào gọi một chú biết chút tiếng Anh ra nói chuyện với hai đứa, chú bảo có chỗ 5 đô có ngủ không nhưng nó không có điều hòa. Cháu OK luôn chỉ cần có chỗ ngủ thôi là được rồi, thấy cả cái xóm trọ đó ra nhìn hai đứa :)
Chú ấy dẫn hai đứa vào một cái nhà cũng như nhà nghỉ, chú nói chuyện với mấy người ở đó họ đòi 7 đô, chú ấy mặc cả cho hai đứa xuống còn 5 đô. Cảm ơn chú hai đứa lên nhận phòng, đi lên thì mới biêt chỗ này cho mấy ông đến mát xa, hehe, cũng sợ phết. Vào phòng chốt cửa, cháu đi ngủ luôn, mai tắm giờ thở thôi cũng thấy mệt rồi.
#582
Sáng nay phải đặt báo thức, người mỏi rã rời, tắm xong mới tỉnh táo lại được. Đói quá hai đứa vào ăn cháo, ai cũng nhìn hai đứa mà cháu phát hiện người Campuchia rất tò mò luôn, bọn cháu đến đâu người dân cũng vây xung quanh.
Hôm nay chắc rất nắng đây |
Trời thì nắng kinh khủng luôn, mà cứ hết cái dốc này đến cái dốc khác, cháu tưởng mình sẽ phải ngất ở một trong những cái dốc ấy chứ, cuối cùng vẫn lên rồi xuống.
Lúc đó khoảng 1h trưa, cháu còn đang ước xem có ai đến đấm cho cháu phát cho ngất luôn đi. Nắng ơi sao mà nắng thế, vậy mà trước mặt cháu đây là một anh Hàn Quốc đang đạp con xe mini. Anh ấy mặc áo ba lỗ, quần đùi, đi tông, đeo kính râm, đúng hình tượng của mấy anh đi dạo ở bãi biễn đây rồi. Bây giờ ngoài trời chắc khoảng bốn mấy độ, vậy mà cháu cứ tưởng anh ấy đạp xe ở một nơi nào đấy rất mát mẻ và lãng mạn nữa chứ. Lúc đó chân cháu chỉ biết đạp thôi à, chứ nắng mệt quá đầu óc không hoạt động được nữa rồi, vậy mà nhìn thấy anh ấy cháu cũng phải hét lên rằng thật ngưỡng mộ anh ấy quá đi, lại còn chào mấy câu bằng tiếng Hàn nữa chứ. Anh ấy chào cháu đúng kiểu hoa hâu thân thiện nữa chứ.
Lúc đó đạp xe qua anh ấy, lại thấy mấy em này, trời nắng như vậy không biết mấy đứa chơi có thấy vui không.
Cháu xin nước mấy nhà đều không được, chắc tại vì họ không uống nước bình. Nước ở đây thì đắt, huhu, một ngày uống bao nhiêu nước,cứ mua chắc cháu phá sản mất. Sau cháu vào một nhà cháu mới biết hầu như ở đây họ uống nước giếng luôn, chứ không đun nấu gì cả. Cháu nghĩ họ uống được chắc mình cũng uống được, nhưng đúng là uống được thật không bị đau bụng hay sao cả, mà còn mát nữa chứ :D
Thấy ở Cam thật sự rất nghèo. Những lúc nhìn thấy hình ảnh này, cháu lại thấy buồn. May quá trong túi có kẹo, lôi hết đống kẹo trong tui ra cho em ấy.
Chị ấy cũng rất tốt bụng, cho hết kẹo rồi nhìn mấy đứa thấy thật sự rất thương, chau lại lôi lương khô ra cho mấy e ý vậy, nhưng mây em ấy được cho quà rất vui. Hai đứa thấy một quán tạp hóa nhỏ, ở giữa đường thấy anh ấy đang nướng thịt, hai đứa vào xem sao. 500 ria một xiên, hí hí, tính ra có 3k một xiên, cháu bảo cái Tuyết ăn đê mình đại gia mà. Thấy anh bán xôi với thịt hai đứa ăn trưa luôn, cháu cảm tưởng như đang trở về hồi bé đi ăn vặt ấy. Hai đứa ngồi ăn tính tiền mãi mà không hết 30k, quyết định uống nước, nghĩ nó rẻ nên không thèm hỏi giá luôn các cụ ạ. Cháu uống coca anh ấy cho vào một cái túi nilong bé tẹo cho đá đầy vào rồi chắt một ít coca vào vậy mà anh ấy tính tiền 12k một túi. Trời ơi ở nhà cháu còn không uống mấy cái nước này đâu, giờ người thiếu chất hay sao ấy, cứ cái gì ngọt ngọt là thích à. Lúc trả tiền cháu tí thì ngất. Ầy, liệu các cụ có thể cho cháu kể lể về cái chuyện ăn uống này không?
Có một chị ra mua hàng thấy cảnh hai đứa ngồi ăn ngu ngốc như thế chị ấy mua cho hai đứa một quả dưa hấu còn gọt cho hai đứa nữa. Lần đầu tiên thấy dưa hấu gọt vỏ kiểu ấy, hai đứa cứ ngồi ngơ ra, nhưng được ăn dưa hấu của chị ấy thật hạnh phúc nó làm cháu quên mất cái nắng nóng. Đến 4h trời vẫn rất nắng hai đứa lại vào uống sinh tố bơ.
Về đến Siemriep khoảng 6h tối,người cứ không phải của mình nữa. Tìm một cái nhà nghỉ rẻ rẻ nghỉ thôi, giờ không còn tí sức nào đi đâu nữa. Có wifi gọi cho anh Tú bảo em đến nơi rồi. Anh ấy cứ không tin hai đứa 2 ngày mà đạp được hơn 300 cây số, xong anh ấy bảo hai đứa mày trâu thật. Giờ cháu nói chuyện cũng không dùng đến não nữa vì tất cả bộ phận trên người cháu nó không hoạt động nữa vì quá mệt, cháu cũng không ăn gì cả, đi ngủ luôn, mai dậy rồi tính.
#612
Hai đứa ngủ mãi đến trưa mới dậy, gọi anh Tú sang đón đi ăn cơm gà. Lâu lắm mới được đi xe máy. Anh Tú đi xe máy một mình sang đây, bảo đi một mình buồn qua chắc sanh sang Lào rồi về luôn. Hehe, lâu lám mới có cảm giác được nói chuyện với người Việt Nam mà không phải cái Tuyết, anh Tú thì nói chuyện có muối rồi. Mấy anh em đi cứ cười như bọn dở hơi, lại còn kẹp 3 nữa chứ.
Cháu không có tiền để vào Angkor Wat, vào xem xong chắc hai đứa chỉ có nước không ăn không ngủ về thôi. Cháu động viên cái Tuyết thôi để khi nào có tiền thì quay lại, hazzz chắc chả bao giờ có tiền :D
Mấy anh em kẹp 3 đi vào trốn vé, hí hí. Thật ra biết là không được nhưng mấy đứa vẫn đi vào. Qua chốt thứ nhất rồi, đến chốt thứ 2 có một ông đứng trước chặn 3 đứa rồi, hehe, xuống anh ấy nói gì chả đứa nào hiểu, nhưng tóm lại không đươc vào. Huhu cháu làm gì có tiền để vào đó, thật là buồn quá đi. Vậy nên mấy anh em đi chợ, rồi đi lang thang ở Siemriep. Tối mấy anh em mua bia ra ngoài gần bờ sông uống, rồi lại đi chợ.
Cháu vào mua cái móc chìa khóa, cháu hỏi giá em bán hàng hét hẳn 10 đô, cháu đi thẳng luôn. Buồn cười ở chỗ em ấy biết cháu là người Việt Nam cứ níu áo bảo "chị ơi chị đẹp quá 7 đô nhé". Cháu lắc đầu em ý lại "chị ơi chị đẹp quá 5 đô nhé". Hehe, cháu nghĩ con bé này được lắm nhưng chị mày không mua đấy :D
Tạm biệt anh Tú hôm nay lại bắt đầu lên đường.
Bánh bao ngon nhất Campuchia |
Hai đứa lại vào xin nước nhà cô này. Thật sự họ rất nghèo. Nhưng rất tốt bụng. |
Trưa mệt quá hai đứa thấy cái 2 cái võng ở trước cửa một nhà mà không có ai ở nhà, hai đứa phi vào ngủ luôn. Lúc tỉnh dậy thì thấy xung quanh một đám trẻ con đang nhìn hai đứa chằm chằm. Hai đứa đi đun nước nấu mì, mời chúng nó ăn thì chúng nó cứ lắc đầu mà cứ ngồi nhìn chằm chằm hai đứa ăn, haha, chúng nó còn gọi cả đám hàng xóm sang xem hai con khỉ đang ngồi ăn nữa.
Kệ chúng nó nhìn hai đứa vẫn ăn ngon lành lắm.
Trời tối tối rồi mà tìm mãi không thấy cái chùa nào đâu, hai đứa quyết định vào một quán gần bờ sông ăn trứng vịt lộn cháu thấy ở Cam họ cũng ăn trứng như ở Sài Gòn. Gặp mấy chị rất dễ thương, kiểu cứ muốn hỏi chuyện hai đứa nhưng cháu có hiểu gì đâu, cứ ngơ ra mấy chị cứ nhìn hai đứa cười. Xong rồi hai đứa đi hỏi nhà dân xem có ngủ được không, nhưng hỏi một nhà không được mà tối rồi cháu quyết định đi tìm nhà nghỉ ở đây có mỗi một cái nhà nghỉ thôi à mà ông ấy lấy đắt quá, thế này thì chắc chắn phải xin ngủ nhờ rồi. Mấy nhà ở đây có nhà có điện nhà không các cụ ạ. Cháu vào hỏi một nhà nữa thì cô ấy bảo không ngủ được mặc dù cháu bảo cháu có thể ngủ ở dưới đất vì cháu có lều, không biết cô nói gì nữa chắc cô ấy giải thích lý do tại sao hai đứa không được ngủ. Cô ấy chỉ sang nhà bên cạnh, cháu cũng tính sang nhà bên cạnh mà. Lúc đó cháu nghĩ phải làm mặt thật đáng thương hơn nữa, lần này chăc chắn phải được ngủ, chứ giờ tối quá rồi. Nhưng may quá sang đến nơi lại gặp chị dễ thương lúc nãy ở quán hai đứa ăn trứng, thế là họ cho ngủ nhờ luôn, lúc đó cả nhà đang ăn cơm. Chị ấy chỉ vào hỏi cháu có ăn không, hehe, tất nhiên là cháu có ăn rồi. Họ ăn bằng đĩa chứ không ăn bát.
Cháu phải nói là mấy món ăn ở Lào nó vẫn phải gọi cái món cá ở đây bằng cụ về độ khó ăn. Giá như cháu biết từ chối cái gì đó thì có phải vui không. Ầy cái mùi cá này đúng là mùi giống hệt cá cháu nấu cho mấy con chó nhà cháu. Có thể mấy chị ở Cam sẽ buồn nếu nghe thấy cháu nói vậy, nhưng không có câu nào tả chính xác bằng câu ấy, cháu thề luôn.
Nhưng cháu vẫn cố ăn hết được, lúc nào cũng phải tự động viên mình họ ăn được mình cũng ăn được, không chết toi là được rồi. Còn món rau họ ăn cháu cũng không biết rau gì luôn nhưng là rau sông. Ăn hết cái đĩa cơm ấy, chị ấy lại đi xin cơm ở đâu về cho hai đứa, haha. Cháu mà ăn thêm cái đĩa nữa chắc chết toi thật, nên cảm ơn chị ấy rất nhiều nhưng mà em không dám ăn đâu :)
Ăn xong hai đưa định đi rửa bát, thì cả nhà xua tay họ tiếp hai đứa như những khách quý. Đến đoạn đi tắm, ở đây họ không có phòng tắm, ầy đến điện còn không có làm sao mà có phòng tắm được, nên cái Tuyết nó che cháu tắm, rồi cháu lại che cho nó. Quên không chụp cho các cụ xem họ kéo nước từ giếng lên như thế nào, nhưng tóm lại là cháu chưa bao giờ nhìn thấy. Tắm xong đi ra thấy cả nhà đang vây quanh một cái nhìn như máy tính nhỏ, nhìn nó như vậy nhưng cháu cũng chả biết là cái gì, nhưng tóm lại là chị ấy và cả nhà đang chuẩn bị hát karaoke.
Lúc đó vui lắm, hào hứng lắm kiểu không biết hát tiếng Cam nhưng kiểu gì cháu cũng phải múa phụ họa ấy, haha, nhưng cuối cùng cả nhà không ai hát được, múa được vì cái đầu ấy nó bị hỏng. Thật đúng lúc mà mãi chả sao chờ đúng hôm cháu đến thì nó hỏng. Ầy, nhà chị ấy muỗi nhiều phải nói là cháu chỉ cần ngồi im một tí thôi, chúng nó đốt mất cả lít máu mất, hehe. Nà mấy con muỗi ở đây cũng khôn lắm, nó còn phân biệt được khách với người nhà, thấy bao nhiêu người ngồi đó, không ai bị đốt có mỗi cháu với cái Tuyết bị đốt :D
Sau rồi lại thấy chị ấy đi lấy củi về đốt cho muỗi khỏi đốt hai đứa. Nhưng các cụ ạ, ở đây không có điện quạt không có nóng gần chết, chị ấy lại đốt củi gần đó, thật là vui mà. Sau mãi mọi người cũng bắt đầu đi ngủ, cháu thấy họ ngủ hết ở võng, mà nhiều muỗi như vậy, kể cả trẻ con không biết họ ngủ ra sao nữa. Còn hai đứa thì được ngủ màn, cháu tả bảo cho mấy đứa trẻ con ngủ màn thì chị bảo chúng nó ngủ mãi ở võng quen rồi.
#729
Cháu là Tuyết - bạn đồng hành với Ngân trong hành trình này. Cháu biết Ngân mở thớt này và vẫn thường xuyên theo dõi. Ngân cứ bảo cháu viết tiếp đi nhưng cháu chỉ muốn im lặng theo dõi thôi tại cháu cũng không nhớ được nhiều. Trong đầu hình như chỉ có mỳ tôm với xôi thôi nên không biết phải kể gì cho các cụ nghe nữa, hehe. Cám ơn các cụ vì đã quan tâm tới câu chuyện của chúng cháu, sau cuộc gặp với các cụ trong OtoFun, hôm nay cháu quyết định đóng góp một chút vào đây coi như lời cám ơn tới các cụ. Phải nói thật với các cụ là ngay lúc này cháu không biết viết những gì vào đây nữa, lần đầu làm chuyện này nên thấy bỡ ngỡ quá kiểu như cháu bắt đầu tham gia showbiz ấy :D Tự dưng cháu thấy ngưỡng mộ con bạn cháu quá vì nó viết được tới tận đây rồi, hehe. Khả năng diễn đạt cảm xúc của cháu không tốt, chính tả cũng hay sai nên mong các cụ thông cảm. Sau đây cháu xin kể về những ngày cuối cùng ở Campuchia.
Sáng hai đứa cháu dậy chẳng thấy có ai cả, "chắc họ đi làm đồng rồi" cháu nghĩ thế. Hai đứa chuẩn bị đi thì chị chủ nhà ra. Chúng cháu cám ơn và chụp ảnh với chị í rồi đi.
Đây là nhà chị í ạ |
Đi được khá xa thì gặp một cái chợ. Các cụ không biết chúng cháu vui thế nào đâu vì thấy ở đấy rất nhiều đồ ăn mà chúng cháu thì đang rất đói. Thấy nhiều đồ ăn quá mà không biết phải ăn gì.
Đi tham khảo một vòng hỏi giá các kiểu hai đứa quyết định ăn cháo để nhớ xem cháo có mùi vị như thế nào. Ăn cháo xong bọn cháu rất hối hận vì nhìn thấy mấy người bên cạnh ăn bún - nhìn có vẻ ngon hơn cháo, hehe. Nhưng thôi, bọn cháu đi ăn cái khác (hôm nay hai đứa cháu rất mạnh dạn tiêu tiền vì biết sắp về đến Việt Nam rồi).
Cái Ngân nó rất thích ăn chè nên nó vào ăn chè còn cháu ăn mấy cái bánh gì đấy cháu không chụp lại ảnh nhưng nó khá ngon (phải nói thêm với các cụ là suốt dọc đường đi từ Việt Nam tới đây gặp cái chợ nào hai đứa cháu cũng vào mà trong các bài viết có thể không nhắc đến và vào chợ mà có quán chè nào bọn cháu cũng vào luôn nhưng hôm nay cháu không thích ăn chè,hehe). Ăn linh tinh no rồi nhưng thấy dưa hấu bọn cháu muốn mua mang đi. Dọc đường bọn cháu cũng rất hay mua dưa hấu vì nó khá rẻ lại được cái ăn vừa no vừa đỡ khát, nhưng ở đây bán dưa đắt quá đắt. Mặc cả mãi mà bác bán dưa không thèm bán, những người xung quanh thì cứ nhìn hai đứa cười vì bọn cháu với bác bán dưa đang nói chuyện với nhau như những người câm tay chân vung loạn xạ nhiều lúc không biết làm thế nào cho bác í hiểu. Bọn cháu lại đế tiếng Việt vào kiểu như "Trời ơi! Sao cháu nói mãi mà bác không hiểu". Thế là mọi người cứ phá ra cười dù không biết bọn cháu nói gì, chỉ biết là bọn cháu đang thể hiện sự bất lực thôi. Dù hôm nay hai đứa rất mạnh dạn tiêu tiền nhưng mạnh dạn trong giới hạn thôi bác ấy nhất định không giảm giá nên bọn cháu đi, hehe.
Lúc này bọn cháu đang rất no nên đạp xe cũng thấy mệt. Có một bãi cỏ nhìn rất mát mẻ nên bọn cháu quyết định nghỉ trưa tại đây. Đang ngủ thì thấy ồn ào quá mở mắt ra lại thấy có một đám người đang vây quanh hai đứa nói chuyện với nhau. Người ta nhìn bọn cháu như những vật thể lạ không biết chui ở đâu ra rồi người ta cứ hỏi chuyện hai đứa cháu. Cháu không biết phép mầu nào làm bọn cháu với họ nói chuyện được với nhau nữa.
Có một bác rất manh động các cụ. Bác í cứ dúi một đứa bé cho cái Ngân bế dù thằng bé rất sợ, chắc bác í định dọa nó là cho hai đứa cháu mang đi. Bọn cháu dỗ mãi nó không nín rồi bác lại dúi một đứa bé khác vào, bé này ngoan hơn không thèm khóc. Rồi bác ấy nói rất nhiều bọn cháu hiểu được là mấy bác này muốn bọn cháu ở lại đừng về Việt Nam nữa, ở lại đấy lấy chồng ở đấy. Bác kéo một thanh niên trong đám đông ra rồi bảo lấy thanh niên ấy. Hai đứa vừa thấy vừa buồn cười vừa sợ bác ấy nên nhanh chóng kết thúc câu chuyện rồi rút lui. Thế mà leo lên xe rồi mà bác í cứ kéo tay lại nhưng nhan sắc của anh thanh niên ấy không thể níu chân hai đứa cháu lại được các cụ ạ :D
Bọn cháu đạp thật nhanh để thoát khỏi đấy rồi bọn cháu nhìn thấy một cái xe chở dưa hấu. Thế là lại lân la hỏi mua.
Trời bắt đầu tối, bọn cháu nhìn thấy có một cái nhà nghỉ nên quyết định vào hỏi xem có đắt không để vào ngủ. Người ta đòi $7 bọn cháu mặc cả xuống $5. Mãi rồi bác ấy cũng đồng ý. Bọn cháu cũng vui lắm vì hôm nay được ngủ hẳn nhà nghỉ. Trong phòng có tivi nha có cả điều hòa nhưng điều hòa hỏng các cụ ạ. Cháu vác quả dưa ra ăn nhưng cái dạ dày của bọn cháu gào thét, chúng nó bảo là "Tao thèm cơm lắm". Lâu rồi chưa được ăn một bữa cơm tử tế. Thế là bọn cháu nghe theo tiếng gọi của dạ dày một lần nữa lại mạnh dạn đi ăn cơm. Tắm rửa sạch sẽ hai đứa đi tìm quán cơm để ăn nhưng quá đen cho hai đứa, đi mấy quán rồi mà quán nào cũng hết cơm. Thế là bọn cháu phải ăn mỳ với trứng vịt lộn. Rồi bọn cháu tự an ủi nhau "Thôi! Thế này là sang lắm rồi". Bọn cháu về với cái bụng no nê nhưng không được vui cho lắm. Nhưng về nhìn cái phòng xinh đẹp lại thấy hết buồn à. Việc làm tiếp theo là ngủ ngay tức khắc.
Tạm biệt cái nhà nghỉ xinh đẹp, bọn cháu tiếp tục đi. Hai đứa cháu tính đi hôm nay với mai nữa là về đến Việt Nam rồi. Lúc này cảm giác rất lạ các cụ ạ, vừa vui vừa buồn, vừa muốn được về quê hương vì rất nhớ bún đậu, thèm được nói chuyện với người việt nam, về để được sử dụng công nghệ.... nhưng không muốn kết thúc thúc hành trình. Cái Ngân bảo cháu có 2 sự lựa chọn: một là cứ theo hành trình để về Việt Nam, hai là đi Phnôm Pênh. Nếu đi Phnom Pênh thì đoạn đường tiếp theo sẽ đi theo một đường khác. Lúc đấy cháu muốn đi Phnôm Pênh vì cháu nghĩ nếu sau này cháu có tiếp tục đi du lịch, cháu sẽ đi một đất nước khác mà không phải là Cam thế nên giờ đang ở Cam mà không đi Phnôm Pênh thì tiếc. Anh Tú hôm trước bọn cháu gặp bảo ở đấy cũng chẳng có cái gì đâu nhưng cuối cùng cả hai đứa quyết định đi Phnôm Pênh. Tới giờ bọn cháu lại nghỉ trưa ở một gốc cây xinh đẹp. Vẫn như thường lệ khi tỉnh dậy lại có một đám người vây quanh chúng cháu các cụ ạ. Rồi các chị ấy lại hỏi chuyện. Thấy chúng cháu đáng thương hay sao ấy, một chị mang hộp cơm đến cho bọn cháu. Ôi dời ơi, cơm nha! Cầm vào hộp thấy nóng cháu vui lắm. Được ăn cơm đã vui rồi lại còn được ăn cơm nóng nữa chứ, mà đây là chị í đi mua cho bọn cháu, chị ấy tốt bụng thế chứ. Mở hộp cơm ra các cụ có biết cháu được ăn gì không? Hehe, cháu được ăn cá nha, nhưng đây là đầu cá nấu với dạ dày cá và ruột cá. Hai mươi mấy năm cháu sống trên đời có bao giờ cháu ăn dạ dày với ruột cá đâu, nhưng mà hôm trước còn ăn cả món "cá chó" nữa là. Cháu cũng không muốn gọi món này như vậy nhưng đúng là cái mùi của nó rất giống món cá cháu nấu cho mấy con chó ở nhà. Nhưng nó không tệ như cháu tưởng tượng, vị khá ngon ạ. Dạ dày và ruột họ cũng làm sạch nữa nhưng nó tanh khủng khiếp.
Chị áo xanh kia mang cơm cho chúng cháu ạ |
Cám ơn các chị ấy rồi bọn cháu đi tiếp. Đang đi thì có một ông đi xe máy cứ đi theo rồi nói chuyện với hai đứa cháu. Ông í cứ bảo đi về nhà ông í, bọn cháu bảo không đi mà ông í cứ đi theo, hai đứa cháu dừng lại ông í cũng dừng chẳng hiểu ông í bị làm sao nữa. Trong lúc nói chuyện bọn cháu hỏi đường lên Phnôm Pênh. Đến đây hai đứa cháu mới biết là đã đi qua đoạn để rẽ đi Phnôm Pênh khoảng 30km rồi. Trái tim nhỏ bé của bọn cháu lúc đấy bị tan nát các cụ ạ. Giá mà nó là 3km có phải tốt không. Lần này hai đứa không mạnh dạn quay lại nữa mà đi tiếp về Việt Nam. Chú đấy vẫn cứ đi theo bọn cháu phải đến chục km ấy, xong mãi sau bọn cháu mới cắt đuôi được.
Đi tiếp đến một cái thị trấn nhìn cũng có vẻ giàu lắ. Tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn chụp mấy cái ảnh với ngồi nghỉ tí. Lúc đấy nghĩ kiểu gì ở đây chả có nhà nghỉ cứ ngồi nghỉ thêm tí cho thong thả.
Xong hai đứa vào nhà cô gần đấy hỏi ở đây có cái nhà nghỉ nào không, cô í bảo cách đấy 2km có nhà nghỉ. OK, 2km gần mà! Thế là bọn cháu lại đạp đi. Đi hơn 3km vẫn không thấy cái nhà nghỉ nào. Hai đứa phi vào nhà dân gần đấy hỏi lại thì họ bảo đi 20km nữa mới tới nhà nghỉ. Nghe xong bọn cháu choáng lắm trời thì tối om nhìn đường toàn cây cối lại vắng vẻ làm sao mà hai đứa cháu dám đạp 20km nữa trong tình hình này. Hai đứa còn bảo nhau: "Hay là mình đạp qua nhà nghỉ rồi mà không biết tại lúc nãy cô kia bảo đạp 2km nữa thôi mà". Thế là bọn cháu đạp quay lại nhưng thực tình thì không có cái nhà nghỉ nào ở đấy cả. Hai đứa tính vào nhà dân xin ngủ nhờ nhưng xin 3 nhà rồi mà vẫn không được, họ rất cảnh giác và tỏ vẻ rất lạnh lùng với hai đứa, bọn cháu xin dựng lều họ cũng không cho. Có mấy chú lái xe tuk tuk gần đấy thấy tò mò nên đến hỏi chuyện, biết bọn cháu đang không có chỗ ngủ nhưng có lều, chú í bảo bọn cháu là vào đồn cảnh sát mà ngủ cho an toàn ngủ ở đây không an toàn đâu.
Lúc đấy bọn cháu kiểu rất sung sướng được vào hẳn đồn cảnh sát để ngủ. Hai đứa đi theo chú í về đồn vừa đi vừa bảo nhau "vụ này vui đấy!". Đến đồn thấy có hai chú cảnh sát đang nằm võng, chú lái xe tuk tuk trình bày hoàn cảnh của bọn cháu cho hai chú kia nghe bảo cho hai đứa cháu cắm lều ngủ ở đây, hai chú kia gật gật tưởng thế là xong rồi, chú tuk tuk cũng đi về nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi các cụ ạ. Hai chú đấy gọi điện cho mấy người ấy, trong lúc chờ đồng minh của các chú đến các chú hỏi bọn cháu có đói không các chú có cơm. Đúng là câu hỏi bọn cháu muốn nghe nhất đây rồi. Bọn cháu tả cho các chú í biết là bọn cháu đói lắm, bọn cháu muốn ăn cơm. Các chú cứ cười rồi bảo bọn cháu trình hộ chiếu các kiểu đã (đoạn này rất vất vả với bọn cháu vì bất đồng ngôn ngữ, có một chú biết mấy câu tiếng Anh thôi). Một lúc sau có một bà cụ đến, bà ấy chính là phiên dịch viên được các chú gọi đến nhưng bà ấy chỉ nói được tiếng Lào với Thái thôi, không biết nói tiếng Việt. Lại có thêm một chú khác đến, chú ấy đi một chiếc xe xịn đến. Thì ra chú này là sếp của hai chú cảnh sát kia. Các chú ấy chụp hộ chiếu, chụp ảnh chân dung hai đứa rồi viết một cái gì đấy rất dài trên điện thoại. Sau hơn một tiếng làm việc rất mệt mỏi cuối cùng bọn cháu chính thức được ngủ lại ở một phòng như phòng tạm giam ấy.
Các chú ấy đang làm việc |
Bọn cháu cứ tưởng được các chú ấy mời ăn cơm thật nhưng không phải các cụ ạ. Chú "sếp" sai một chú khác chở hai đứa ra một quán cơm gần đấy cho hai đứa ăn cơm. Quán ăn này gần giống quán ăn của người Việt, đồ ăn được bày trong tủ kính. Bọn cháu ăn rau cải với thịt kho tàu, chi phí cho bữa này là $5, hai đứa ăn xong mà tiếc đứt ruột, $5 là cháu thuê được nhà nghỉ rồi. Quay về đồn bọn cháu muốn đi tắm nhưng ở đây toàn các chú, nếu muốn tắm thì phải tắm tiên nên hôm nay không tắm mà đi ngủ luôn. Bọn cháu phải dựng lều trong phòng tạm giam để đi ngủ vì ở đây quá nhiều muỗi. Chú "sếp" đưa cho bọn cháu cái khóa cửa bảo bọn cháu khóa cửa vào cho an toàn. Lúc đấy bọn cháu nghĩ chú cũng chu đáo đấy!
Nhưng đêm nay quả là không dễ dàng với hai đứa, đang ngủ cái Ngân phải chui ra ngoài vì trong lều quá nóng, nhưng một lúc sau nó lại chui vào lều vì ở ngoài nhiều muỗi. Tệ nhất là: "Trong lều cũng có muỗi!"...
#773
Cuối cùng trời cũng sáng, mấy chú cảnh sát cứ thập thò ngó ngó ngoài song cửa, nhìn rất buồn cười. Khổ nỗi trong lều chỉ có hai con khỉ bị muỗi hút khô hết máu thôi chứ có gì đâu mà các chú cứ nhìn mãi, khổ tâm. Bọn cháu lại thu dọn đồ đạc, cám ơn các chú rồi lên đường.
Chỉ còn khoảng hơn 100km nữa là đến Việt Nam thôi nhưng vấn đề là hôm nay hai đứa rất mệt. Đạp được 20km thì trời lại đổ mưa, hai đứa trú mưa cùng hai bé đáng yêu này.
Có quả dưa hấu lúc đi đường mua được, hai đứa bảo bổ ra cho hai bé cùng ăn. Thế quái nào bổ ra nó trắng phau, nhục thế chứ! Tạnh mưa, đạp tiếp. Bọn cháu tính hôm nay đạp được bao nhiêu thì đạp, đến được đâu thì đến. Đến một đoạn đường rất mát mẻ, gió lồng lộng, điều hòa phải gọi bằng cụ, hai đứa cháu dừng lại nghỉ ngơi, chỗ này mà có võng vào nữa thì...
Đang ngồi thì có hai vợ chồng chở xe bán đồ nướng đi qua, bọn cháu gọi lại hỏi mua cánh gà nướng. Trong lúc chờ cô vợ nướng đồ, hai đứa nói chuyện bằng tiếng Việt với nhau thì chú hỏi chuyện với bọn cháu cũng bằng tiếng Việt. Bọn cháu tưởng chú í là người Cam biết nói tiếng Việt, nhưng không phải, chú là lính Việt Nam được đưa sang Cam thời chiến diệt Khơ me đỏ, sau chiến tranh chú ở lại Cam lấy vợ sinh con bên này. Chú quên nhiều tiếng Việt rồi. Bọn cháu hỏi sau chiến tranh chú có về Việt Nam thăm gia đình không? Chú bảo không có tiền để về với đường Việt Nam giờ thay đổi chú không nhớ đường. Thấy khuôn mặt chú rất buồn, cháu cảm thấy chú í cũng không muốn nói đến chuyện của chú í nên hai đứa không hỏi thêm gì. Lúc đi chú nói một câu tiếng Cam với hai đứa, cháu hỏi nghĩa là gì? Chú bảo "ĐI BÌNH AN!", thực sự lúc đấy thấy rất ấm áp.
Được ăn hẳn đùi gà nướng, mãn nguyện quá! Bọn cháu bảo nhau hay hôm nay bắt xe tải đi được đoạn nào hay đoạn ấy. Hai đứa cháu cứ ngồi vật ra đấy có cái xe nào đi qua hai đứa vẫy lại mà chả xe nào thèm dừng. Đang tính đi tiếp thì nhìn thấy một cái xe bán tải đi tới. Hai đứa bảo nhau bắt nốt cái này không được thì đi tiếp. Thế mà chú í dừng lại các cụ ạ. Ban đầu bọn cháu xin đi nhờ bằng tiếng Anh nhưng chú í không hiểu lắm, đang cảm thấy bất lực không biết làm thế nào thì chú hỏi "ĐI ĐÂU?" bằng tiếng Việt. Ơ, chú là người Việt Nam ạ? Chú bảo không, chú biết ít tiếng Việt thôi. Hai đứa cháu vui lắm. Bọn cháu bảo bọn cháu đang trên đường về cửa khẩu, chú có tiện đường về đấy thì cho hai đứa đi nhờ. Chú bảo nhà chú gần cửa khẩu nên cho hai đứa đi nhờ. Lúc đấy nghĩ nhiều khi cũng không hiểu sao hai đứa đi đường lại may mắn đến thế.
Cho xe đạp lên thùng, chú bảo hai đứa vào ngồi ghế trên xe cho mát. Đi nhờ lại còn được ngồi điều hòa, hehe. Lúc trên xe ngồi nói chuyện chú kể chú hay sang Việt Nam lắm, cũng hay đi Lào với Thái nữa. Chú cho bọn cháu xem cả tiền Việt Lào Thái mà chú có. Chú hỏi bọn cháu sang đây làm gì? Bọn cháu rất hào hứng kể lại câu chuyện của bọn cháu. Chú í thấy bọn cháu đáng thương hay sao ấy, có 220k tiền Việt chú bảo cho hai đứa tất. Hai đứa cháu không lấy. Lúc đấy cháu nghĩ kể chuyện cho chú nghe thôi mà chú cũng cho tiền, hay nhìn hai đứa đáng thương quá? Chú bảo số tiền chẳng đáng bao nhiêu đối với chú, chú chẳng dùng đến vì nó là tiền Việt bảo hai đứa không phải ngại. Chú cứ nói mãi thế là bọn cháu cầm (lúc đấy lại nghĩ hình như hai đứa chẳng biết từ chối cái gì).
Đang đi chú dừng xe hỏi hai đứa có ăn gì không? Bọn cháu không đói nên bảo "bọn cháu không". Chú lại cứ bảo muốn ăn gì chú mời, không phải ngại. Lần này hai đứa nhất quyết không ăn, thế là chú mua 2 lon coca cho bọn cháu bảo uống đi. Trời ơi! sao chú tốt bụng thế! Nếu câu chuyện này kết thúc ở đây thì tốt biết mấy, 3 chú cháu đang đi thì cái xe ô tô con đi trước tự nhiên dừng lại thế là chú không kịp phanh, tông luôn vào xe đấy. Xuống xe xem xe thế nào mới biết tại một xe tải đang đi đột nhiên dừng nên xe ô tô con kia phanh gấp để dừng lại còn xe của 3 chú cháu phanh cũng gấp nhưng vẫn tông phải xe con, xe chú í bị vỡ đầu xe. Thế là bọn cháu ở lại đợi công an đến giải quyết. Xong chú bảo hai đứa đạp xe đi tiếp đi, còn 20 km nữa là đến. Bọn cháu không đi, bảo ở lại cùng chú xem giải quyết như thế nào xong xuôi thì đi. Dù biết bọn cháu chẳng giúp được gì, nhưng hai đứa cứ ngồi lì ở đấy. Cháu thấy rất ngưỡng mộ chú í, hai xe kia thì cứ cãi nhau om tỏi xem ai đúng ai sai, chú í thì thản nhiên như không chẳng thèm nói gì, gọi có cú điện thoại xong thôi. Chú lại bảo hai đứa đi đi, đợi giải quyết lâu lắm, không đi nhanh ở của khẩu họ không làm việc đâu. Mãi sau hai đứa cháu cũng đi, lúc đấy cảm thấy buồn lắm nhưng biết bọn cháu có cố ở lại cũng chẳng giải quyết được gì thế là lại đi tiếp.
Lúc nhìn thấy cái biển chỉ dẫn về Việt Nam hai đứa cháu đều hét lên như kiểu về đến đích, còn chút nữa là tới nơi rồi.
Đoạn đường gần cửa khẩu |
Về cửa khẩu Xa Mát (Tây Ninh), mấy chú hải quan không biết hai đứa là người Việt, cứ nói tiếng Anh với bọn cháu mới khổ chứ. Cháu bảo: Chú ơi! Cháu là người Việt Nam mà. Chú bảo: "Tưởng hai đứa người Philippines". Ây gu, Philippines đâu mà Philippines, cháu Việt Nam sịn đấy! Vào đóng dấu nhập cảnh, chú í còn đòi xem chứng minh thư của cháu. Chú í bảo: Sao ảnh hộ chiếu trắng thế? Thật ra tại người ta photoshop quá đà mới thế :'( Hôm nay hai đứa tìm nhà nghỉ, bọn cháu tìm được nhà nghỉ với giá 70k ở Tây Ninh.
#925
Ầy, cháu xin lỗi các cụ vì để các cụ ngóng trông, cái Tuyết nó bảo nó chỉ viết hộ cháu đến Cam thôi, mà cháu chỉ muốn nó viết hết đến Việt Nam, mỗi người viết một nửa, nhưng nó không viết nữa. Thật ra cháu định kết thúc chuyến hành trình của mình tại Cam chắc cũng OK rồi. Nhưng mấy cụ nhắn tin cho cháu bảo cháu không viết tiếp nữa kiểu đem con bỏ chợ thế à, trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy. Nhân một ngày đẹp trời nhất, rảnh nhất của cháu, cháu lại cặm cụi lách cách viết, mà thật ra lâu rồi chả viết chả biết viết gì.
Hôm qua cháu mới vào OtoFun thấy các cụ comment qua trời luôn, trong bụng cháu cứ nghĩ sao mọi người lại muốn nghe câu chuyện của cháu vậy, kiểu nó không viết thì thôi kệ bà nó, viết thì toàn sai chính tả, lủng củng, ảnh thì mờ (hay do cháu tự tưởng tượng vậy thật ra mọi người rảnh thỉnh thoảng vào cm cho vui thôi).
Những ngày đầu ở Việt Nam
Sáng dậy hai đứa ăn bánh mì ngon nhất thế giới ở Tây Ninh, rồi đi chợ. Cháu bảo cái Tuyết về đến Việt Nam rồi mình phải chăm chỉ đi chợ hơn nữa, vì ở miền nam nhiều đồ ăn, hoa quả lại rẻ nữa. Đó tính thế thôi, chứ mấy hôm nữa cơm còn chả có mà ăn lại còn đòi chăm chỉ đi chợ. Lại nhìn thấy quán nước mía 2k một cốc, ầy, thật là đau lòng quá mà tại sao nó có thể rẻ như vậy chứ, ước gì cháu kiếm tiền ở Hà Nội xong được tiêu tiền ở đây có phải tốt biết bao, tiêu mãi mà chả hết 10k :))
Thành phố Tây Ninh |
Hai đứa thấy cây ổi ở đường thế lại tạt vào bất, thật là càng ngày càng giống dân lang thang cơ nhỡ rồi. Cháu kế chuyện với thằng bạn cháu, nó bảo đáng lẽ mày phải mang thêm cái búa đi nữa, cháu mới hỏi làm gì, nó bảo thì đập ống bơ lấy tiên, nhìn mày giống bọn nhặt rác hơn rồi. Hai đứa tìm chỗ ngủ trưa, thấy có một bãi cỏ rất xanh, hai đứa bảo nhau vào đó, nhìn cách đó không xa thì thấy mấy con bò, hehe. Bò thì kệ bò chỗ này vừa mát, vừa êm, nên hai đứa vẫn quyết định rải bạt ra ngủ. Đang lơ mơ thì thấy có một bác ra gọi hỏi sao hai đứa lại nằm đây, cháu bảo cháu ngủ trưa ạ. Bác ấy hỏi tinh hình rồi bác ấy chỉ sang nhà bên cạnh chỗ đó bảo sang nhà bác, có mấy cái võng ở ngoài hiên đó sang đó mà ngủ trưa. Thật ra cháu không muốn chuyển chỗ đâu, mà bác ấy cứ nói mãi nên lại qua nhà bác ấy nghỉ trưa. Lần đầu tiên có người mời cơm hai đứa mà hai đứa không ăn các cụ ạ, vì đồ ăn rẻ quá nên hai đứa ăn no quá không thể ăn nữa.
Trời gần tối đi cách một đoạn cháu đã ngửi thấy mùi mít rồi, cháu phi vào hỏi xem sao, nhưng chả tháy ai bán mít cả, nhưng nhìn thấy mít chả nhẽ lại không được ăn. Cháu gọi vào trong nhà, bác, cô, chị bán mít ơi, gọi một lúc có một bác tầm 60 tuổi ra. Cháu hỏi mít bán thế nào, bác bảo 20 nghìn một kg, ầy đắt hơn Hà Nội rồi, cháu mới bảo đắt quá bác ơi đắt hơn cả Hà Nội rồi, bác lại bảo 15 nghìn nhá cháu lắc đầu, cháu bảo bác ơi cháu đạp xe từ Hà Nội vào đây để mua mít nhà bác đó ạ. Cháu cũng không nhớ rõ bác ấy bảo gì nữa, nhưng vẫn nhớ là bác cứ hỏi mãi vấn đề sao lại đạp xe vào đây, bị làm sao à, bố mẹ mày đâu, mày bỏ nhà đi à. Nghe có vẻ bác ý rất lo lắng cho một đứa chưa biết có phải bỏ nhà đi không là cháu. Còn cháu thì lúc đó chỉ muốn mua được mít thôi, nên lại bắt đầu trả giá, hí hí. Lúc đó bác ấy không thèm quan tâm mít nữa rồi, bác ấy bảo ôi dồi ôi mày mún trả bao nhiêu thì trả, xong lại hỏi bố mẹ đâu rồi, có làm sao thì cũng không được bỏ nhà đi chứ. Ầy, cháu cứ bảo bác ấy là cháu đi chơi chứ không phải bỏ nhà đi mà bác ấy cứ không tin, nhìn mãi không thấy cái Tuyết quay lại để cho bác ấy tin không phải cháu bỏ nhà đi, đó nhìn thấy mít quên cả cái Tuyết đang đi đằng trước. Một lúc sau thấy cái Tuyết quay lại, cháu bảo bác đó bạn cháu đây này bác cứ không tin, giờ bác bán mít cho cháu đi, bác ấy không thèm quan tâm cháu luôn quay sang hỏi cái Tuyết. Sau một hồi hỏi đáp bác ấy cũng tin, xong bác hỏi hai đứa ăn cơm chưa, cháu bảo luôn cháu chưa ạ, bác có cơm không cho cháu xin bát. Bác bảo vào đây bác ấy lấy cho, cháu đi theo bác ấy. Nhưng cháu vẫn hỏi mít, bác ấy bảo ăn cơm xong khác có mít ăn. Đó thế là cháu yên tâm theo bác ấy vào nhà ăn cơm. Hai đứa vào nhà bác ấy lấy cơm cho hai đứa ăn với canh. Trời ơi cái món này cũng khó ăn kinh luôn, bác ấy bảo cả nhà bác ấy ăn chay có mỗi con rể bác ấy ăn mặn thôi, nó vừa nấu cho nó ăn đấy. Đó đúng là món ăn của người đàn ông không biết nấu ăn đây rồi. Vậy mà hai đứa vẫn ăn hết được bát cơm đầy. Ăn xong rồi, cháu nghĩ giá như bác ấy có thể cho hai đứa ngủ lại thì tốt biết mấy. Cháu cũng ngỏ ý muốn nghỉ nhưng bác ấy bảo ở đây có mấy nhà nghỉ rẻ lắm có 50k thôi. Cháu nghĩ 50k thì đi luôn.
Xong bác còn tặng hai đứa một túi mít to
Cháu vào một nhà nghỉ hỏi, cô ấy bảo 100k một đêm. Cháu nhớ lời bác ấy dặn chỉ 50k một đêm, nên cháu mặc cả. Cô ấy bảo không được cháu ơi ở đây là nhà nghỉ chứ không phai nhà trọ nên giá tất nhiên là cao hơn mấy nhà trọ rồi. Ầy thì cháu đi tìm nhà trọ. Cháu đi ra ngoài sân thì có một chú nói với hai đứa rằng đã đi du lịch rồi còn tính toán. Cái Tuyết mới bảo ông ý là cháu không có tiền nên mới đi du lịch bằng xe đạp. Xong ông ấy còn nói gì đó đại loại kiểu hai đứa nói phét, không có tiền làm sao đi du lịch được, chỉ là 2 đưa người bắc thạc sỉn thôi. Cháu mới bảo vầng ạ, rồi đi. Ầy, cháu chả thèm biết ông ấy quan tâm cháu có tiền hay không có tiền làm gì, ông ấy nghĩ gì thì kệ ông ấy chứ, ông ấý có cho cháu tiền đi du lịch đâu, cháu chỉ biết là 50k là mua được một quả mít và 5 chai bia rồi :))
Sang nhà trọ gần đó hỏi trọ đó hỏi thế là được ngủ với giá 50k một đêm
#974
Hai đứa ở Sài Gòn cả tuần, rồi một hôm cháu đi từ Sài Gòn cháu đi qua Đồng Nai. Khi nào rảnh cháu sẽ viết vì cũng không có gì đặc sắc lắm. Nên cháu sẽ kể từ ngày thứ 2 từ Sài Gòn đi các cụ nhé. Thật ra gần đây cháu rất bận chuẩn bị cho công việc mới của mình nên chắc sẽ không viết đều được nhưng chắc chỉ 2 ba ngày là cháu lại viết thôi ạ, nhưng cũng còn tầm chục ngày nữa là cháu đến Đà Nẵng rồi. Cháu cũng muốn viết cảm nhận các kiểu về Sài Gòn Vì cháu rất yêu Sài Gòn, nhưng chắc các cụ chỉ hóng mấy ngày cháu mất tiền thôi, hehe, khi nào có thời gian cháu sẽ viết thật hoàn chỉnh chuyến đi của mình coi như để tặng cho hai đứa, cho những con người cháu đã gặp đã giúp đỡ hai đứa, cho các cụ đã luôn theo dõi thớt, cho hai cụ đã cho hai đứa cái phương tiện để thực hiện chuyến hành trình của mình. Ầy, cháu dài dòng quá các cụ nhỉ.
Hai đứa chờ phà sang vũng tàu |
Buổi sáng đi hai đứa vào chợ tham quan, nhưng sớm quá chưa có sạp hàng nào mở cửa. Llúc đó ăn no quá, cháu nằm luôn ở trước sạp hàng một cửa hàng, định bụng ngủ tí đã, ăn no quá không đạp được nữa rồi. Nằm đó được một lúc thì cái sạp hàng có người mở ra, cô ở cửa hàng đó lúc đó chắc giật mình khi nhìn thấy hai đứa giống người vô gia cư nằm trước sạp hàng nhà cô ấy. Sau một hồi định thần thì cô mới quay sang hỏi chuyện. Cháu bảo đạp xe từ Hà Nội vào đây, cháu vào chợ nhưng chưa mở nên cháu nằm đây nghỉ tí (nói với cô ấy cháu no quá nằm đây nghỉ tí nghe có vẻ hơi ngu ngốc quá). Hí hí, vậy mà cô ấy lại đi mua cho hai đứa nước uống rồi đồ ăn. Trời ơi lúc đó cháu no muốn chết còn bụng đâu mà ăn, đành bảo cô, cháu có được mang đi tí nữa cháu ăn được không ạ, giờ cháu chưa đói mấy ạ. Đang đi đường có hai bác bảo hai đứa cố lên, cháu mới bảo bác ơi cho cháu xin ít nước, bác bảo vào đây, hí hí cháu chỉ xin nước thôi nhưng lúc đi ra lại được cả bánh cuốn mang theo ầy ngày hôm nay là ngày cháu được cho đồ ăn rồi.
Trưa hai đứa nghỉ trưa ở đây |
Lúc đó tầm 2h chiều, đoạn đó ven biển đi mãi chả thấy cái nhà nào. Đi được một đoạn trời bắt đầu tối sầm lại biết giờ sắp mưa rồi, nhưng chả có nhà nào để trú mưa cả, đành cứ cứ đi xem có chỗ nào trú mưa không.
Trời bắt đầu lất phất mưa, may quá nhìn thấy một cái lán, hai đứa vào đó trú mưa đúng được một lúc trời bắt đầu mưa to. Phải nói là mưa to khủng khiếp gió thì to hai đứa nói là đúng trú mưa nhưng quần áo thì ướt hết :D Gió to quá hắt ướt hết, hai đứa bắt đầu thấy hơi lạnh mà trời mưa được nửa tiếng rồi mà chả có dấu hiệu muốn tạnh.
Thôi thế là chết toi rồi chả có nhẽ hôm nay chúng ta lại phải ngủ resort rồi hay sao. Cuối cùng trời cũng ngớt ngớt mưa, hai đứa phải cố đạp nhanh đến đoạn có nhà rồi xin ngủ nhờ thôi chứ kiểu này mưa mãi thôi. Đoạn này toàn resort thôi các cụ, trời thì cứ tối sầm lại đi được chục cây lại bắt đầu mưa như trút nước, lần này chấp nhận ướt thôi mặc áo mưa cũng chả ăn thua mưa to quá mà. Từ hai cô gái đáng yêu thành hai con chuột thì cháu thấy chỗ trú mưa, thật ra ướt như chuột rồi chả hiểu trú mưa làm gì nữa, nhưng trời cứ sấm sét mãi, cháu sợ nên hai đứa lại vào trú mưa ở một cái lán họ lợp lên bên cạnh một cái công trình đang xây dở. Vào đó thấy một anh đang phát lương cho thợ xây, haizzz. Chả có lẽ lại ở đây xách hồ kiếm ít tiền mua mít dọc đường. Ầy, lúc đó lạnh lắm rồi lấy áo khoác ra mặc nhưng vẫn lạnh vì quần áo thì ướt gió biển cứ thổi từng cơn.
Trời cứ mưa rồi tạnh mãi, trời thì bắt đầu tối mà vẫn chả thấy cái nhà nào đâu. Cháu bảo cái Tuyết hay hai đưa mình vào ngủ một đêm ở resort đê cho chết cụ đi, xong mai bắt tàu về Hà Nội luôn. Hí hí, nói thì nói thế thôi, chứ thực tế hai con chuột là cháu với cái Tuyết vẫn lóc cóc tìm chỗ ngủ đây. Hai đứa vừa lạnh vừa đói. Trời thì vẫn mưa lắc rắc. Cuối cùng thì 2 đưa cũng nhìn thấy có một cái lán rất to, giờ còn suy nghĩ gì nữa phi vào luôn, nhìn thấy có một cô với chú đang ngồi trong cái lán đó. Cháu còn chưa nhìn thấy người đâu thì mấy con chó nhà cô chú ấy phi ra. Nhìn hai đứa chắc rất thảm, đến mấy con chó nó cũng cứ sủa mãi, cô chú ấy thét mà nó cũng ko nghe. Lúc đó đang bực cháu nghĩ bụng chị cho mày củ giềng giờ, tránh ra cho chị nói chuyện, hehe. Tức thì nghĩ thế thôi chứ cháu có ăn thịt chó đâu. Mãi mấy con chó nó mới im để cháu được vào trong lán nói chuyện với cô chú. Cháu kể lể tình hình rồi nói luôn bảo cô chú ơi cho cháu ngủ ở dưới đất thôi bọn cháu có lều, giờ vừa lạnh vừa tối bọn cháu không đạp được nữa. Lúc đó chỉ sợ cô chú ấy không đồng ý, vậy mà cô chú đồng ý rất dễ dàng. Vì ngấm nước mưa nên hai đứa muốn đi tắm, ầy ở đây làm gì có nhà tắm chứ, tắm ngoài trời lúc đó vẫn mưa chả biết cháu đang tắm mưa hay tắm bằng nước giếng nữa, haizzz. Các cụ không thể biết cái nhà vệ sinh nhà cô ấy ở tận nơi nao đâu. Hỏi nhà vệ sinh ở đâu chú ấy bảo cháu cứ đi theo cái đường ống nước ấy, bao giờ đi hết cái đường ống nước sẽ thấy nhà vệ sinh. Ầy, đúng là chỗ đó vừa tối vừa xa ra đến nhà vệ sinh lại đi về. Hí hí, vì sợ quá hết muốn đi luôn. Xong xuôi mọi thứ hai đứa vào ăn cơm vì nhà cô bán cơm nên cháu quyết định ăn ủng hộ cô nhân tiện cho cái bụng được một bữa thằng soạn. Ăn uống no say rồi hai đứa dựng lều đi ngủ, may trời lạnh nên ngủ lều rất ấm.
#992
Sáng hai đứa chuẩn bị đồ chào cô chú rồi đi. Sau một đêm trời mưa, không khí ở đây rất trong lành.
Các cụ có biết đây là quả gì không ạ |
Bọn cháu ngủ ở lán này |
Đi khoảng chục cây, thấy một thị trấn hai đứa vào ăn cơm tấm |
Hai đứa quyết định rút hết tiền trong tài khoản mà đứa bạn vừa gửi, vì ở đây thấy có rất ít cây ATM. Hai đứa vào ăn món bánh tráng nướng ngon nhất thế giới, có mấy em học sinh với chị bán hàng rất dễ thương.
Trưa nay hai đứa quyết định ăn bánh mì. Trời rất mát nên hai đứa quyết định không ngủ trưa.
Đến khoảng 2h trời lại bắt đầu gió, cháu bảo kiểu này lại mua giống hôm qua rồi thật là khổ quá đi mà. Hai đứa lại chuẩn bị tìm chỗ trú. Mưa to khủng khiếp được tiếng rồi lại tạnh. Lúc ngớt mưa hai đứa tiếp tục đi được khoảng 30 phút thì trời bắt đầu mưa như trút nước. Trời mưa kiểu này thì có áo mưa hay không cũng vậy, kết quả cuối cùng là ướt như chuột vì tìm mãi vẫn chưa thấy chỗ trú.
Đi đường ven biển kiểu gì chả thấy ngắm được biển mà suốt ngày chỉ lo tìm chỗ trú mưa, haizzz. Thấy hai đứa cháu cũng khỏe thật, hồi đó suốt ngày mưa rồi nắng mà chả đứa nào thèm ốm mới lạ. Lúc đó gần chiều rồi, hai đứa vào trú mưa nhờ ở một nhà, thấy trong nhà có hai bác gái đang nói chuyện với nhau. Hai bác cũng hỏi chuyện hai đứa, ầy, câu hỏi được hỏi nhiều nhất trong năm là hai đứa đi làm gì vậy, có được gì không. Sau một hồi hai bác cũng hiểu cháu hỏi hai bác ở đây có ngôi chùa nào không, cháu muốn xin ngủ nhờ. Có một bác ở đó bảo ở đây không có chùa nào đâu, ở trên kia có nhà nghỉ đó. Cháu mới hỏi ở đây nhà nghỉ bao nhiêu một đêm bác, bác ấy bảo tầm 200 nghìn. Cháu bảo 200k ạ thế thôi cháu đành phải đi tìm chùa thôi ạ, vì hai đứa cháu đi toàn xin ngủ chùa thôi bác ạ. Cuối cùng bác ấy bảo chờ tí nữa ngớt mưa bác đưa hai đứa qua nhà cháu bác xem, nhờ nó cho hai đứa ngủ, vợ chồng nó tốt lắm, nếu không được thì về nhà bác, vì nhà bác xa quá đường lại khó đi, hai đứa đi xe đạp qua đó thì tối mất. Cuối cùng trời cũng ngớt mưa và bắt đầu hơi tối rồi. Bác ấy đi xe máy hai đứa đạp xe theo. Thật ra lúc đó cháu muốn đạp thật nhanh cho bác khỏi phải chờ, nhưng cái chân của cháu nó không thèm nghe lời nữa rồi, giờ nó đang run run kêu gào cho nó nghỉ, haizzz. Cái bánh mì trong bụng từ trưa đến giờ chắc hết rồi. Mọi hôm nắng uống nước không sao hôm nay mát có uống mấy nước đâu, tóm lại giờ cháu đang rất đói :D Cuối cùng đi khoảng 5 cây hai đứa cũng đến nhà anh ấy, nhưng anh ý không có ở nhà. Bác ấy gọi điện hỏi anh ấy xem có OK không, anh ấy đồng ý nên bác ấy bảo hai đứa ngồi đây chờ anh ấy, bác ấy phải đi về vì trời cũng gần tối rồi.
Đường lên nhà anh chị ấy |
Sau bao nhiêu lần đoán xem anh chủ nhà là anh nào, cứ có ai đi qua lại đoán, thấy ai đi gần nhà anh ấy lại chào anh. Cuối cùng sau bao nhiêu lần đoán không trúng thì lúc cháu không thèm đoán nữa thì anh ấy về. Ầy, cháu còn đang nghĩ không biết có nên dỡ đồ ra nấu mì ăn cho ấm không, đó anh ấy về rồi đó, cháu cứ mừng mãi được tắm thay quần áo rồi, không rét nữa rồi. Nhưng thôi không kỳ sự kỳ vọng của cháu, vì muốn để cháu được ở ngoài với lũ muỗi thêm chút thời gian nữa, anh ấy nói ra một câu làm cháu đau lòng gần chết đó là anh quên không mang chìa khóa nhà về rồi.
Anh lại gọi điện cho con mang chìa khóa về. Sau khoảng nửa tiếng chờ đợi, em cu đáng yêu nhà anh ấy cuối cùng cũng mang chiếc chìa khóa về. Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, tắm xong thì hai đứa bảo anh hai đứa muốn xuống đường ăn tối thì anh bảo không phải đi ăn đâu em ạ, anh cắm cơm rồi chờ chị về rồi cả nhà cùng ăn. Thế là hai đứa không khách sáo nữa, cuối cùng đến 8 rưỡi cả nhà cũng được ăn cơm. Cháu dọn cơm cùng mọi người mà bưng bát đi mắt mờ quá vì đói, chỉ sợ làm vỡ bát :))
Bữa cơm rất đặc biệt có hẳn 4 món cá các cụ ạ, món canh cá thực ra là món cá luộc, còn 3 món cá kia chị ấy chế biến khác nhau nhưng thật sự rất ngon, anh chị cứ bảo hai đứa ăn nữa mà mỗi đứa ăn hẳn 3 bát, no vật vã luôn. Vừa ăn cơm vừa nói chuyện mới biết được anh chị trồng thanh long. Anh ấy bảo ở đây họ đi biển hết, có mỗi nhà anh trồng thanh long. Cháu mới hỏi tại sao anh ấy bảo vì anh ấy sợ nước. Ăn cơm xong thì có rất đông người đến chơi, toàn anh em quanh đây hết, ở đây họ cứ đi biển về lại nhậu. Lúc ngồi trong nhà cháu còn nghe anh ấy gọi điện thoại bảo mẹ cho con vay 100 ngàn. Lúc đó cháu thấy rất buồn, tại sao bây giờ vẫn còn những gia đình nghèo đến vậy, đến 100k cũng phải đi vay, haizzz. Buồn thì làm sao đây hai đứa cháu chả phải đi ngủ nhờ nhà anh ấy hay sao. Lúc đó cháu nghĩ về nhất định phải gửi một món quà đến gia đình anh chị ấy, chắc chăn sau này sẽ qua lại nhà anh chị ấy. Ầy thôi còn giờ này phải đi ngủ thôi, từ Sài Gòn đi được 3 ngày rồi mà giờ vẫn cách Phan Thiết 50 cây.
Ngày thứ tư từ sài gòn đi
Sáng hôm sau xin địa chỉ số điện thoại của anh chị xong hai đứa tiếp tục hành trình, anh chị cứ bảo ăn sáng xong hẵng đi, nhưng cháu bảo đi cho sớm vì sợ trời hôm nay lại mưa, hí hí.
Nói vậy thôi chứ xuống dưới nhà hai đứa định mua đồ ăn sáng thì phát hiện ra không thấy tiền đâu cả, trời ơi đó là tất cả số tiền còn lại của hai đứa. Hai đứa ngồi bên vệ đường lấy hết đồ ra tìm lại mặc dù biết tiền chỉ để trong cái túi bên người cháu thôi. Không thấy, hai đứa quyết định quay lại xem hôm qua ngủ có làm rơi tại nhà anh chị ấy không, chỗ đó cách nhà anh chị mấy trăm mét. Quay lại cũng không tìm thấy, hai đứa rất buồn, anh chị cứ bảo thật ra nhà anh giờ cũng không có tiền nếu có anh cũng cho hai đứa mấy trăm. Cháu bảo anh chị em biết không sao đâu ạ, giờ em lại nhờ bạn chuyển tiền vào tài khoản vậy. Nói thì nói vậy thôi chứ tâm trạng của hai đứa giờ rất sa sút. Thật ra cả hai đứa đêu biết tiền chắc chắn mất tại nhà anh ấy vì tối qua lúc chờ anh ấy cháu vẫn còn mang tiền ra đếm. Thật ra đến giờ cháu cũng nghĩ là không phải do vợ chồng anh ấy lấy. Có thể mọi người sẽ nói lòng người sao đoán được nhưng cháu tin mặc dù anh chị ấy nghèo về vật chất nhưng rất giàu về tình cảm. Cháu nghĩ có thể lúc cháu đếm tiền làm rơi trước hiên nhà anh ấy, hoặc lúc đông khách như vậy làm sao biết được như thế nào. Dù sao cháu cũng chỉ biết thất vọng về bản thân, có mỗi tí tiền mà cũng làm mất chả được tích sự gì cả, cháu biết chắc chắn mình sẽ không vay tiền nữa.
Ầy lúc đó tự động viên bản thân là thôi phải đi 0 đồng thôi, thằng Tân nó còn đi được, một đứa khả năng sinh tồn đầy mình như mình đây sao không đi được chứ (à cháu xin giới thiêu Tân là thằng bạn cháu vì cụ avalon-bg bảo cháu đang viết tự nhiên nhảy ra anh Tú, nên lần này giới thiệu chút), mà thật ra cháu còn có 42 nghìn nữa cơ mà. Mấy chuyện này đều để sau, giờ hai đứa đang tìm chùa để xin bữa sáng, nghĩ đến đây lại thấy đau lòng, vậy là từ nay phải ăn chay rồi, không còn được ăn thịt nữa, không còn được đi chợ nữa rồi. Nho Ninh Thuận ơi tao sắp được gặp mày rồi, mỗi tội tao không có tiền nữa rồi, hu hu. Chưa tìm thấy chùa đâu cháu đã thây đằng trước rất đông học sinh. Ầy, cháu nhìn thấy một quán bánh mì gần đó, cháu quyết định sẽ vào đó xin bánh mì, nghĩ cũng hơi ngại chút chút, nhưng làm sao đây ngại cũng không làm mình no được nên đành mặt dày vào xin. Cháu bảo: "Chị ơi em đạp xe từ Hà Nội vào đây nhưng tối qua em làm mất hết tiền rồi, chị có thể bán chịu cho em một cái bánh mì được không?". Ầy, lúc nói xong mới thấy mình ngu, xin thì bảo xin đi lại còn bày đặt mua chịu chị ấy biết mày là con chó nào đâu mà cho chịu.
Nhưng may quá chị ấy rất tốt vui vẻ đồng ý cho cháu một cái bánh mì kẹp thịt. Nhìn mãi không thấy cái Tuyết đâu chả nhẽ cháu lại mặt dày xin hai cái. Xong xuôi cháu rất hí hửng cầm cái bánh mì đi ra. Thấy cái Tuyết quay lại nó bảo sao mày mua một cái. Cháu mới bảo nó tao xin đấy, có 42 nghìn mà cũng đòi ăn bánh mì á.
Lúc đó tâm trạng cũng tương đối tốt so với lúc mất tiền. Hai đứa vừa gặm bánh mì vừa xem học sinh thi chạy. Thật ra giờ nghĩ lại cháu vẫn cảm thấy cảm ơn người đã cố ý lấy nhầm tiền của cháu, vì không có tiền mà bản thân được trải nghiệm rất nhiều thứ lần đầu tiên, gặp được bao nhiêu con người tốt bụng.
Mà thôi cháu đi ngủ đây, cháu viết xong rồi mà nhỡ tay xóa mất tiêu lại ngồi viết lại thấy nản quá, mà mai ngày kia cháu lại bận, nên đành viết lại.
#1022
Xem mấy đứa thi chạy xong lại bắt đầu hành trình. Đoạn này trồng rất nhiều thanh long. Thấy mấy chú đang hái thế là hai đứa xuống xin. May quá đang đói, thế là mỗi đứa lấy một quả ra gặm khỏi cần bổ. Lâu lắm rồi mới lại được thử cảm giác này. Ầy, ngày trước ăn thanh long tráng miệng giờ ăn chống đói nghĩ đến thật là đau lòng quá đi mà. Đi đường còn nhặt được thêm cả túi thanh long nữa, để ăn dần vậy.
Đường bắt đầu càng ngày càng dốc, nắng nữa, chùa thì vẫn chưa thấy đâu. Cháu đang bảo nếu đi đến tầm 12h mà không thấy chùa đâu thì vào xin cơm ở nhà dân vậy, haizzz. Cuối cùng cũng thấy chùa. Vào chùa thì thấy có sư cô và một chị rất trẻ ở đó mọi người đang chuẩn bị ăn cơm, thế là hai đứa được ăn luôn.
Khi ngồi vào bàn ăn cháu cứ tự hỏi tại sao sư cô lại có thể trắng trẻo béo tốt như vậy. Ầy, cháu chả nhớ mình được ăn món gì nữa, chỉ biết có món cà tím sống với một món gì đó rất khó ăn, nên cháu chỉ biết chan xì dầu với cơm thôi, nhưng phải cố ăn hết hai bát, chứ không có sức mà đạp. Giờ không có tiền đi chợ nữa rồi. Ăn xong sư cô đi ngủ, chị xinh đẹp và tốt bụng ở chùa đã xếp cho hai đứa rửa hết đống bát hôm nay, lúc sáng và chả biết mấy hôm nữa để hai đứa rửa. Trời ơi, lúc chị ấy nhặt bát xuống cho hai đứa rửa cháu chỉ muốn nói với chị ấy hãy tha cho hai đứa em, chiều nay em còn muốn đạp xe nữa chị ơi. Ầy gu, cuối cùng cũng vật lộn xong với đống bát đũa đó.
Cuối cùng cháu cũng cảm ơn rồi ra kiếm cái gốc cây nào đó ngủ mà không ngủ trong chùa. Hôm nay hai đứa tính sẽ ngủ lại Phan thiết vì sợ đi tiếp sẽ không có chỗ nghỉ. Hai đứa đi xin ngủ ở chùa đầu tiên thì có một bác gái ra bác ấy bảo chùa này toàn sư nam không ngủ được. Đến chùa thứ hai thì cũng được ngủ lại. Ở chùa này cháu thấy rất đông sư thầy, thấy các thầy còn rất trẻ, rồi là có cả mấy chị, mấy cô đang ở đây nữa. Lúc tối hai đứa ăn cơm cùng với tất cả mọi người. Lúc ăn cơm rồi thầy chủ trì mới xuống ăn cùng mọi người. Thầy ngồi ở giữa bàn, ầy lúc thấy xuống hai đứa chào thầy, nhưng nhìn mặt thầy có vẻ rất nghiêm túc, hí hí, nên cháu cũng ngồi nghiêm chỉnh lắm. Ầy, lúc ăn cơm rồi nói chuyện với thầy thì mới biết thầy vui tính khủng khiếp. Thầy nói chuyện ngày trước thầy cũng đạp xe từ đây vào miền tây. Cháu cũng tin cứ hỏi đông hỏi tây, nhưng cứ thấy sư thầy bên cạnh cười khúc khích. Thì ra thầy ấy đang nói đùa vậy mà thầy nói cứ như thật mặt còn nghiêm túc, cháu với thầy nói chuyện mà tất cả mọi người cứ cười, chả hiểu sao luônnnnn.
Sáng nay hai đứa đạp xe đi qua Bàu Trắng. Phải nói là nắng ở đây nắng thật, nắng sắp bằng Lào rồi. Cái Tuyết nhặt được 20k, hí hí, thế là nâng tổng số tiền lên 62k. Nhưng mang 20k mua bánh mì luôn, đoạn này nhà còn chả có nữa là chùa, toàn nhà hàng thôi.
Đường thì dốc, mà gió nó cứ tạt ngược,lúc này nghĩ may qua mình với cái Tuyết đều béo, chứ không khéo gió lại tạt cho bay mất tận đâu rồi cũng nên nhưng đoạn này chắc phải được bình chọn là đoạn khó đi nhất. Mỗi lần qua được một cái dốc chỉ ước đây là cái dốc cuối cùng, hehe, tất nhiên là còn rất nhiều cái dốc của ngày hôm nay và những hôm sau nữa. Ầy, có nhiều dốc thế thì chân mình càng ngày càng to. Cháu cứ vừa đạp lên dốc vừa nhìn lại đằng sau, đẹp thật thôi coi như cũng xứng đáng công cháu leo dốc.
Haha, đoạn này đẹp cháu cứ bảo cái Tuyết chụp ảnh mà nó bảo sao mày không đợi lên hết dốc rồi chụp cứ đang đạp gần hết dốc lại gọi. Thật là oan quá đi mà tao có biết lúc nào hết cái dốc này đâu. Hai đứa đi đường gặp rất nhiều khách du lịch, họ cứ giơ tay lên kiểu hai đứa rất được đấy, cố lên, thay vì giơ tay lên mọi người hãy cho cháu xin tí nước đồ ăn thì tốt biết mấy. Lúc đó tầm 11h có con Toyota Fortuner qua, anh lái xe thò đầu ra bảo hai đứa cố lên, hai đứa giỏi lắm các kiểu mà lúc đó cháu chỉ làm gì có sức mà nói, noi xong sợ không có sức mà thở mất, cháu chỉ nhăn răng ra cười với anh ấy thôi. Lúc anh ấy đi qua rồi thì mới hối hận, ôi sao không xin anh ấy ít nước. Đúng là lúc mệt thì não không hoạt động được nữa rồi. Trưa nay hai đứa sẽ ăn nốt hai gói mì tôm còn sót lại, ngày tháng sau này biết sống sao đây. Mà gió to quá nhóm mãi cái bếp cồn không được. Sau một hồi vật lộn thì cũng được ăn.
Hai đứa qua Bàu Trắng thăm quan chút, leo nhiều dốc quá giờ nghĩ đi bộ thấy cũng nản quá. Sau một hồi chém gió cùng mấy anh lái xe thì hai đứa cũng được đi nhờ xe moto qua đó. Hai đứa ngồi trên xe từ lúc bắt đầu đên lúc chân chạm cát thì la hét đên mức tất cả mọi người dạt hết sang một bên, ngơ ngác nhìn hai đứa. Chắc họ đang tự hỏi tại sao hai đứa lại hét kinh khủng vậy, nhưng mà kích thích thật.
#1049
Đoạn này chả có cái nhà nào, vậy mà cháu lại nghe thấy có tiếng ai đang hát karaoke, chả có lẽ có ai thấy con đường này đẹp quá mang hẳn dàn loa ra ngoài này hát? Đi được một đoạn thì cháu nhìn thấy mấy anh trên chiếc xe bò hát karaoke, trông mấy anh ấy rất ngầu, hehe.
Đến giờ cháu vẫn nhớ như in buổi chiều ngày hôm ấy,cái khoảnh khắc nhìn thấy mấy anh ấy ngồi trên chiếc xe bò hát vang cả con đường đẹp nhất Việt Nam, nó làm cháu ấn tượng rất sâu sắc. Nhìn thấy cảnh đó cảm thấy yêu cuộc sống này biết bao. Cảm xúc lúc đó thật khó tả. Cháu chỉ biết khi nhìn thấy những chuyện như thế này, thấy chuyến đi mình thật xứng đáng, ăn cơm xì dầu có sao.
Lúc đó cháu đi chậm theo mấy anh ấy cũng hát theo. Có một anh hỏi có lên xe bò không, cháu lên luôn cho anh ấy đạp xe hộ
được một lúc cái Tuyết cũng lên xe cùng. Trên con đường xênh đẹp nhất Việt Nam, hai đứa cháu được ngồi trên chiếc xe bò có 6 con bò kéo hát karaoke, lúc đó chỉ ước được đi mãi không bao giờ hết con đường này thì tốt biết bao.
Tạm biệt mấy anh ấy hai đứa tiếp tục đi. Mặc dù lúc đó chân tay cháu rất mỏi rồi, ngày nay leo dốc nhiều quá, ăn cũng ít. Nhưng cháu lúc đó không thấy mệt mỏi chút nào, chỉ muốn được đạp mãi con đường xênh đẹp này thôi. Hai đứa càng đạp gần Phan Rí thì thấy rất nhiều người đạp xe, thật thích khi ngày nào cũng được đạp xe trên con đường này. Có một chú đạp xe lúc đầu đi qua cháu không để ý, sau mấy lần chú ấy đạp xe qua hai đứa thì chú cũng hỏi chuyện, đạp từ đâu đến các kiểu, chú ấy bảo cách đây gần tháng chú cũng vừa đạp từ Hà Nội về. Nói chuyện một lúc cháu mới hỏi chú ấy ở Phan Rí có chùa không ạ, hai đứa cháu muốn xin ngủ nhờ chùa. Vậy là chú ấy bảo nếu hai đứa muốn ngủ nhờ qua nhà chú cũng được, ngày trước chú cũng cho mấy anh đạp xe từ Hà Nội vào ngủ nhờ. Nhà chú ấy buôn bán đồ điện rất lớn, cũng đông không kém, cháu đếm sơ sơ cũng phải gần chục người, nhưng mọi người không ăn cùng nhau. Lúc hai đứa ăn cơm chỉ ăn cùng chú với hai đứa cháu của chú ấy. Lâu lắm rồi không được ăn bữa cơm nào thinhj soạn như vậy. Chú ấy cứ bảo hai đứa phải ăn thật no, lúc đó cháu cũng không giữ ý, đói gần chết. Ăn xong chú còn bảo con gái đi mua chè cho hai đứa ăn. Lúc ăn xong đang ngồi uống nước nói chuyện với hai vợ chồng chú, thì con trai chú ấy về, ầy, anh ấy chính là cái anh lúc sáng đi con Toyota bảo hai đứa cố lên đó. Anh ấy cứ bảo bố anh ấy, lúc sáng con gặp hai đứa thấy đang đạp gần Phan Thiết, mà tối bố lại gặp gần nhà mình, thật có duyên quá. Tối nay hai đứa đươc ngủ mỗi đứa một cái giường thoải mái quá.
#1069
Sáng mấy chú cháu ngồi nói chuyện mãi đến 9h mới đi. Cả nhà chú đêu yêu thích đạp xe, kể cả mấy đứa trẻ con, sáng nào cũng đạp xe cùng ông, hơn chục cây tập thể dục. Chú bảo ngày trước chú cũng đang đạp xe tập thể dục như chiều hôm qua thế là gặp hai chú đang đạp xe như hai đứa, chú cũng dẫn về nhà cho ăn cho ngủ, hai chú ấy là giảng viên đại học sư phạm đạp xe 0 đồng. Chú bảo lúc đấy nghe chúng nó kể thế là hôm sau chuẩn bị đồ đạc đi theo chúng nó luôn vậy là thành 3 người. Ầy đi 0 đồng mà mấy chú lại không biết đến có cái lều, cũng không xin ngủ ở nhà dân ở chùa được đành phải ngủ ngoài đường. Chú bảo những hôm đấy ngủ cứ thấp thỏm sợ mất đồ, rồi sợ xảy ra chuyện gì đó, mà hai thằng kia nó cứ đặt lưng xuống là lăn ra ngủ :))
Cháu tính trưa nay chỉ đạp đến chùa Cổ Thạch. Nhưng hôm nay đau bụng gần chết, cứ vừa đạp vừa nghỉ, thấy oải kinh khủng. Gần đến chùa rồi thì xe cháu bị bục săm, đoạn này đường quá xấu toàn đá dăm, bục săm là đúng rồi. Nhưng giờ cháu đau bụng toát cả mồ hôi ra đây, giờ mà vá săm thì không có tí sức lực nào, hỏi mấy người gần đây họ bảo đi tí tẹo nữa có chỗ sửa xe đó, ôi may quá, thôi đành lấy 42k ra tiêu cho rồi. Lúc đó đến chỗ anh sửa xe cháu nằm luôn lên võng, bảo cái Tuyết dỡ đồ, nó bục hẳn 4 chỗ, chả hiểu sao luôn. Cuối cùng xong hết 10k, vậy là còn 32k. Chỉ còn hai cây số nữa là đến chùa rồi, nhưng đi được hơn trăm mét thì xe cái Tuyết lại bục, haizz, chắc hôm nay tiêu hết mất tiền chỉ để vá săm rồi,huhu. Cháu bảo cái Tuyết quay lại sửa xe đi, tao cố đạp qua chùa đây, qua xem có chỗ nào nằm không, chứ ở đây thì nắng chả có cái gốc cây nào mà nằm đâu. Ầy, giờ tao sắp hết pin rồi, đứng thêm tẹo nữa chắc sập nguồn mất.
Lúc qua chùa cháu dải luôn tấm bạt của hai đứa ra nằm ở chỗ để xe, giờ không biết gì nữa. Có một đứa bé bán kẹo đến hỏi thăm tình hình, mấy câu đầu cháu còn trả lời được mà nó hỏi mãi, cháu bảo chị đang mệt quá chị muốn nghỉ tí, tí chị đỡ mệt lại quay lại hỏi tiếp nhá. Lúc lâu sau cháu cũng đỡ đỡ rồi nó lại qua cháu bảo ở chùa xin cơm ăn có được không, nó bảo để nó vào xin cho mọi hôm nó cũng toàn xin cơm ở chùa. Lúc sau đi ra bảo không thấy sư thầy đâu, tí nữa quay lại xem sao. Sau một hồi kể lể tình hình hỏi han cháu cũng biết hai anh em mất hết bố mẹ từ Phan Thiết qua đây bán kẹo tóm lại lúc đó hai đứa đã vét sạch 22k ra mua kẹo cho em ấy. Lần này thì hết tiền thật rồi, sau một lúc em ấy lại bảo lên chùa xem xin được cơm không, lúc quay lại cháu thấy em ấy mang một hộp cơm chan xì dầu quay lại. Cháu hỏi sao lại có hộp thế này, nó bảo nó mua đấy, lúc nghe xong tí ngất, cho nó 22k nó lại mua hết 5k tiền cơm. Nó bảo cháu giờ này chưa có cơm ăn, sợ hai chị cần ăn luôn nên em mua, ầy, cháu bảo chị phải lê lết ở đây đến chiều mới đi cơ. Ầy, lúc khỏe còn thấy cơm xì dầu cũng ok, chứ giờ cơm ngon cũng chả muốn ăn. Cả 3 đứa ngồi ăn cơm trông giống người tị nạn thật. Cháu ăn được mấy miếng, với cái Tuyết ăn, cũng được ít, em ấy ăn hết hộp cơm ấy, nhưng em ấy ăn rất ngon lành, nếu là những ngày ở nhà cháu ăn cơm xì dầu chắc không ăn nổi mất, vậy mà ngày nào em ấy cũng ăn như vậy, đúng kiểu có cơm ăn là tốt rồi, nhiều lúc thấy thật bất lực. Tầm một tiếng sau thì anh trai của em ấy cũng về chỗ đó, em ấy nghe em trai kể thế là lại bảo để em đi xin cơm chùa cho. Ấy thật ra là bọn cháu chưa muốn ăn, nên chưa lên xin, mà em ấy cứ bảo để em ấy đi xin. Em ấy xin được hai bát to cơm chan canh rau gì đó mà cháu chả nhớ rõ lắm, may quá cơm chan canh thì còn dễ ăn, giờ không ăn chắc chiều không đạp nổi mất. Hai anh em một bát, cháu với cái Tuyết một bát, mà cũng không ăn hết, cuối cùng hai em ấy ăn nốt hộ, haizzz. Cháu bảo hai em tên gì khi nào về đến Hà Nội chị gửi chút quà cho hai đứa qua chùa Cổ Thạch nhá. Nhưng em ấy bảo không được đâu chị ạ, chùa nhiều thầy mà có thầy lại không nhớ bọn em, sợ không nhận được. Nghĩ cũng thật buồn, ở tuổi hai em ấy.
2h hai đứa đạp xe sang Bãi đá bảy màu.
Chiều nay hai đứa nghỉ sớm ở chùa Cà Ná, may quá ở chùa có sư thầy rất tốt, còn hai bác gái ở chùa thì cháu sợ lắm, vì hai bác ấy chả nói gì cả chỉ nhìn hai đứa thôi. Hai đứa đi tắm xong thầy còn dọn cơm cho hai đứa rồi chỉ việc ăn luôn thôi, bữa cơm chay thịnh soạn và ngon nhất thế giới. Ăn xong thầy cho hoa quả tráng miệng, trời ơi nếu ngày nào cũng được ăn như thế này thì cháu không thể chịu nổi mất, sướng quá mà. Đang ăn thầy mang thanh long ra, cháu mới bảo thầy ơi con thích ăn thanh long nhất thế giới. Thôi hết một ngày vật vờ của cháu rồi. Thầy bảo thích ăn thì mai thầy cho cả túi mang đi nhá.
Cháu tính trưa nay chỉ đạp đến chùa Cổ Thạch. Nhưng hôm nay đau bụng gần chết, cứ vừa đạp vừa nghỉ, thấy oải kinh khủng. Gần đến chùa rồi thì xe cháu bị bục săm, đoạn này đường quá xấu toàn đá dăm, bục săm là đúng rồi. Nhưng giờ cháu đau bụng toát cả mồ hôi ra đây, giờ mà vá săm thì không có tí sức lực nào, hỏi mấy người gần đây họ bảo đi tí tẹo nữa có chỗ sửa xe đó, ôi may quá, thôi đành lấy 42k ra tiêu cho rồi. Lúc đó đến chỗ anh sửa xe cháu nằm luôn lên võng, bảo cái Tuyết dỡ đồ, nó bục hẳn 4 chỗ, chả hiểu sao luôn. Cuối cùng xong hết 10k, vậy là còn 32k. Chỉ còn hai cây số nữa là đến chùa rồi, nhưng đi được hơn trăm mét thì xe cái Tuyết lại bục, haizz, chắc hôm nay tiêu hết mất tiền chỉ để vá săm rồi,huhu. Cháu bảo cái Tuyết quay lại sửa xe đi, tao cố đạp qua chùa đây, qua xem có chỗ nào nằm không, chứ ở đây thì nắng chả có cái gốc cây nào mà nằm đâu. Ầy, giờ tao sắp hết pin rồi, đứng thêm tẹo nữa chắc sập nguồn mất.
Lúc qua chùa cháu dải luôn tấm bạt của hai đứa ra nằm ở chỗ để xe, giờ không biết gì nữa. Có một đứa bé bán kẹo đến hỏi thăm tình hình, mấy câu đầu cháu còn trả lời được mà nó hỏi mãi, cháu bảo chị đang mệt quá chị muốn nghỉ tí, tí chị đỡ mệt lại quay lại hỏi tiếp nhá. Lúc lâu sau cháu cũng đỡ đỡ rồi nó lại qua cháu bảo ở chùa xin cơm ăn có được không, nó bảo để nó vào xin cho mọi hôm nó cũng toàn xin cơm ở chùa. Lúc sau đi ra bảo không thấy sư thầy đâu, tí nữa quay lại xem sao. Sau một hồi kể lể tình hình hỏi han cháu cũng biết hai anh em mất hết bố mẹ từ Phan Thiết qua đây bán kẹo tóm lại lúc đó hai đứa đã vét sạch 22k ra mua kẹo cho em ấy. Lần này thì hết tiền thật rồi, sau một lúc em ấy lại bảo lên chùa xem xin được cơm không, lúc quay lại cháu thấy em ấy mang một hộp cơm chan xì dầu quay lại. Cháu hỏi sao lại có hộp thế này, nó bảo nó mua đấy, lúc nghe xong tí ngất, cho nó 22k nó lại mua hết 5k tiền cơm. Nó bảo cháu giờ này chưa có cơm ăn, sợ hai chị cần ăn luôn nên em mua, ầy, cháu bảo chị phải lê lết ở đây đến chiều mới đi cơ. Ầy, lúc khỏe còn thấy cơm xì dầu cũng ok, chứ giờ cơm ngon cũng chả muốn ăn. Cả 3 đứa ngồi ăn cơm trông giống người tị nạn thật. Cháu ăn được mấy miếng, với cái Tuyết ăn, cũng được ít, em ấy ăn hết hộp cơm ấy, nhưng em ấy ăn rất ngon lành, nếu là những ngày ở nhà cháu ăn cơm xì dầu chắc không ăn nổi mất, vậy mà ngày nào em ấy cũng ăn như vậy, đúng kiểu có cơm ăn là tốt rồi, nhiều lúc thấy thật bất lực. Tầm một tiếng sau thì anh trai của em ấy cũng về chỗ đó, em ấy nghe em trai kể thế là lại bảo để em đi xin cơm chùa cho. Ấy thật ra là bọn cháu chưa muốn ăn, nên chưa lên xin, mà em ấy cứ bảo để em ấy đi xin. Em ấy xin được hai bát to cơm chan canh rau gì đó mà cháu chả nhớ rõ lắm, may quá cơm chan canh thì còn dễ ăn, giờ không ăn chắc chiều không đạp nổi mất. Hai anh em một bát, cháu với cái Tuyết một bát, mà cũng không ăn hết, cuối cùng hai em ấy ăn nốt hộ, haizzz. Cháu bảo hai em tên gì khi nào về đến Hà Nội chị gửi chút quà cho hai đứa qua chùa Cổ Thạch nhá. Nhưng em ấy bảo không được đâu chị ạ, chùa nhiều thầy mà có thầy lại không nhớ bọn em, sợ không nhận được. Nghĩ cũng thật buồn, ở tuổi hai em ấy.
2h hai đứa đạp xe sang Bãi đá bảy màu.
Chiều nay hai đứa nghỉ sớm ở chùa Cà Ná, may quá ở chùa có sư thầy rất tốt, còn hai bác gái ở chùa thì cháu sợ lắm, vì hai bác ấy chả nói gì cả chỉ nhìn hai đứa thôi. Hai đứa đi tắm xong thầy còn dọn cơm cho hai đứa rồi chỉ việc ăn luôn thôi, bữa cơm chay thịnh soạn và ngon nhất thế giới. Ăn xong thầy cho hoa quả tráng miệng, trời ơi nếu ngày nào cũng được ăn như thế này thì cháu không thể chịu nổi mất, sướng quá mà. Đang ăn thầy mang thanh long ra, cháu mới bảo thầy ơi con thích ăn thanh long nhất thế giới. Thôi hết một ngày vật vờ của cháu rồi. Thầy bảo thích ăn thì mai thầy cho cả túi mang đi nhá.
#1103
Sáng nay đi thầy chuẩn bị cho hẳn một túi thanh long to vật. Trời ơi lúc đó trong bụng cháu thầm kêu gào thầy ơi con muốn ăn tất cả loại hoa quả cơ, đó là con đang nói tượng trưng thôi, nhưng mà cháu nhìn thấy hai bác gái sát thủ bên cạnh cháu lại không dám nói.
Hai đứa bắt đầu leo dốc, cứ tưởng là leo dốc nhưng khong phải các cụ ạ, đây là đang leo đèo, chả biết nó dài bao nhiêu nữa. Hai đưa bắt đầu đói rồi, trời ơi hối hận quá biết thế đã ăn sáng ở chỗ thầy rồi, cứ nghĩ ra ngoài này có cái chùa khác rồi xin. Nhưng ở đây nhà còn không có nữa là chùa, con đường này đúng là xẻ núi làm đường đây.
Phải nói là đẹp tí ngất.
Hai đứa đành phải lấy thanh long ăn sáng, nhưng cháu leo đèo phải được tầm mấy chục cây rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu thấy đồng bằng đâu. Gặp mấy người đi qua, cứ chào hai đứa rồi đi thẳng, trời ơi, sao không đi chậm lại, nếu đi chậm lại sẽ nghe thấy câu anh chị ơi có gì ăn không cho em với, em đói sắp chết toi rồi. Leo đèo quá tốn sức mà, nắng lắm, còn chả có chỗ râm mà ngồi nghỉ, toàn nghỉ mấy chỗ tảng đá. Ai đi qua cháu cũng hỏi có gì ăn không, lúc đó chả nghĩ gì nữa,chỉ biết rằng mình phải có gì ăn thì mình mới qua con đèo này, nhưng chả có ai có gì ăn cả.
Vứt xe đấy nằm vật ra vệ đường, giờ mà có ai đi qua bán sang Trung Quốc cũng được, được ăn, lại được sang Trung Quốc tham quan, không phải nằm ở đây nghĩ xem làm sao tiếp tục đi nữa, vì quá nhiều dốc mà chân thì cứ run. Cháu đang nằm suy nghĩ xem làm cách làm liên hệ với mấy chú cho người sang Trung Quốc thì có một bác gái đi chợ về, đây rồi, phát này kiểu gì cũng có đồ ăn. Cháu mới hỏi bác ơi bác đi chợ về à,có gì ăn không bác, cháu đói quá. Nhưng bác dở làn ra toàn rau với cá sống, chả có gì ăn cả. Đành ngậm ngùi tạm biệt bác vậy. Ầy, lúc đó cứ động viên nhau mãi mình phải cố đạp xuống chỗ nào có nhà để xin đồ ăn thôi, chứ nằm đây cũng không kiếm được đồ ăn đâu.
Tầm 12h trưa thì cháu cũng nhìn thấy đồng bằng, nghĩ lần này có cái ăn rồi. Nhưng mới đi được một đoạn thì thấy có chỗ chỉ đi vào hải đăng Mũi Dinh. Hai đứa cứ đứng suy nghĩ xem có nên đi lên đó không, nhìn toàn cát chắc không đạp xe được rồi, giờ muốn đi nhưng không biết cái chân nó có nghe lời mình không nữa. Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng quyết định leo lên đó rồi xin cơm luôn. Mấy anh chị bên đường có gọi vào gửi xe, cháu bảo anh ơi em không có tiền gửi xe đâu, hai đứa khóa xe vào đây thôi. Chắc trông thấy tội quá, anh bảo thì em cứ dắt vào đây anh trông hộ cho, để ngoài đấy mất làm sao. Hỏi anh chị ấy đi từ đây lên hải đăng có xa khong, anh chị bảo khoang hai cây số thôi, nhưng dốc lắm, dốc thì dốc phải lên đó xem thế nào.
Đi qua một đoạn toàn cát dài phết.
Thấy hai bạn gái đi sau đoạn một đoạn dài dài thì quay lại chắc không đi được, nhưng chắc tại hai bạn ấy không đói chứ cháu đói quá giờ chỉ nghĩ lên Mũi Dinh ăn cơm thôi. Đoạn này thì dốc khỏi nói rồi, hai đứa cháu không gọi là đi nữa, chắc lúc đó là lê lết. Nói thế thôi chứ vẫn còn sức để chụp ảnh :))
Lên đến nơi thấy rất im ắng, giờ chỉ muốn tìm xem có ai không để xin bát cơm. Ôi, cuối cùng cũng thấy hai chú đang ngồi ăn cơm. Hai chú rất tốt, chau hỏi xin cơm chú cứ bảo vào đây. Chú bảo hôm nay lại nấu ít cơm hơn mọi hôm chứ. Hai chú bảo hai chú ăn no rồi giờ hai đứa ăn tự nhiên đi, hai chú vào nhà uống nước. Phải nói lúc đó thế nào nhỉ, cháu vẫn nhớ như in hôm đó có món cá với 3 con cá với thịt. Hai đứa ăn cứ nghĩ để dành chiều cho chú ăn sợ chiều chú không có gì ăn. Cháu vẫn vẫn hơi đói nhưng lại để phần một bát cháy cho con chó ở đó. Các cụ biết sao không, lúc hai đứa đang rửa bát chú ấy đi ra hỏi hai đứa ăn no rồi à. Rồi chú ấy đổ tất chỗ thức ăn mà cháu rất muốn ăn nốt ấy cho con chó ngồi cạnh đó. Mà rất đau là con chó nó còn không thèm ăn. Gừ, tao đang đói bằng chết mà mày sang quá, cá thịt còn chả thèm ăn, chết thế này thì chả bằng nó rồi.
#1122
Rửa bát xong chú bảo hai đứa có muốn ngủ trưa thì lên tầng 2 mà nghỉ trên đó có cái phong rộng lắm. Hai đứa nghỉ trưa khoảng 2 tiếng thì lại leo xuống. Mấy nay sáng cứ nắng cháy da cháy thịt, chiều thì mưa to vật. Đoạn này đúng Bình Thuận rồi, gió thì khỏi nói luôn. Hai đứa đạp gần tối thì xin ngủ nhờ, xin lần đầu tiên đã được. Sư cô rất tốt bụng, sư cô bảo hai đứa giờ chỉ ăn mì thôi, chứ cơm hết rồi, ăn mì xong lại được ăn nho nữa.
#1123
Sáng nay đi sư cô mua xôi cho hai đứa ăn sáng, còn mua bánh mì cho hai đứa mang đi dọc đường ăn. Lúc đến Vĩnh Hy hai đứa mới hỏi đường, cái chú ấy bảo không được rồi cháu ơi, có nhiều ông đạp qua đây lúc bắt đầu lên cũng hăng hái lắm nhưng nhiều ông bỏ cuộc lắm không đi được hết đoạn dốc này đâu cháu ạ. Ầy, cháu nghĩ chú có thấy hai đứa cháu có tí hăng hái lên dốc nào không, rất bình thản nha chú, mấy ngày nay ngày nào cháu chả leo, hí hí. Nhưng đoạn này dốc thật, cháu cứ bảo cái Tuyết tao lại nhớ cái ngày tao dắt xe lên đà lạt rồi, đoạn này giống thế. Nhưng lúc đầu vẫn hăng hái lắm, lần này tao sẽ đạp không dắt nữa, cháu với nó cũng đạp thật. Nhưng kiểu cứ nghĩ cái dốc này cao thế này chắc chắn qua nó anh em mình sẽ được xuống dốc, nhưng làm gì có dốc cao nhất chỉ có dốc cao hơn thôi.
Đạp qua được rất nhiều con dốc, rồi dắt qua rất nhiều con dốc nữa cuối cùng xe cái Tuyết cũng bục săm, dạo này xe cháu với cái Tuyết cứ thay nhau bục, vui thế không biết. Đúng là số đen như con chuột mà, giờ mới leo được khoảng 5 cây thôi, may là hôm nay là thứ bảy chủ nhật nên anh chị đi phượt qua có vẻ nhiều nên mượn cái bơm, bơm xem sao. Trời nắng đến mức là rất nắng luôn, hehe, mồ hôi nhiều quá, nếu có cơn gió thổi qua chắc chết rét cũng nên.
Vẫy 2 đoàn không được, cháu cứ lẩm bẩm mãi đi đông thế mà không mang đồ sửa xe à. Vẫy đến đoàn thứ ba, thì mấy anh bảo cho anh xin số tí xuống dưới kia có ai sửa xe anh gọi lên đây sửa dùm bọn em nha. Tầm 15 phút sau anh gọi lại bảo anh vẫn chưa thấy ai em ạ, nên có hai phương án, một là em đứng đó đợi xem có ai rồi mượn đồ sửa xe, hai là em chờ anh xuống kia xem sao rồi anh sẽ gọi cho em. Ầy, tất nhiên là em có biết điều đó rồi, và em vẫn đang thực hiện điều đó đây anh ơi. Cuối cùng thì cũng vẫy được đoàn có đồ sửa xe, đoàn này đi rất đông. Khi cháu vẫy được anh đầu tiên dừng rồi, thì chị đằng sau chắc đnag bận ngắm cảnh nên tông vào đuôi xe anh đằng trước, xong chị ấy cứ quát anh ấy đi kiểu gì thế đang đi lại dừng, khổ hai đứa to như con chuột là cháu với cái Tuyết vẫy xe nên anh ấy mới dừng, vậy mà chị ấy cứ quát ầm lên
thật khổ tâm quá, nhưng sau một hồi hì hụi cũng xong cái xe của cái Tuyết.
Hai đứa lại tiếp tục vật lộn với trời nắng với những con dốc, tìm mãi cuối cùng cũng có gốc cây hai đứa phải nằm lúc đã rồi tính. Hai đứa quyết định ăn bánh mì, cứ động viên nhau mãi kiểu gì cũng xin được cơm ăn không phải lo. Hai đứa nhìn thấy chỗ ra đảo Bình Hy, nghĩ đi xuống tham quan chỗ đi ra đó thôi, chứ không có tiền chắc không ra được rồi, đi xa thế rồi còn chả thấy cái nhà nào nữa xuống đây xin cơm luôn xem có được không. Thật ra ở đó rất đông người, kiểu cháu thấy mọi người cũng không thân thiện mấy, có thể vì đây là khu du lịch. Nhưng sau một hồi lân la thì cũng có một anh rất tốt bụng bảo hai đứa có ăn cơm không đi theo anh, hehe, thật ra cháu chỉ xin nước thôi, chưa dám xin cơm. Anh ấy định rán trứng cho hai đứa ăn thêm vì cơm không còn gì, cháu bảo anh ấy thôi anh ạ, có rau canh là OK rồi, giờ này cơm xì dầu em cũng thấy hạnh phúc. Anh ấy cứ bảo không nhà nhiều trứng lắm, cháu bảo thế thì để em rán ạ. Thế là xong được bữa trưa cũng rất nhiều vitamin đó chứ.
Lúc đó tầm hơn 1h hai đứa tiếp tục đi, thì cháu có điện thoại, haha, có một chị đang thất tình, đoạn này chả có cái cây nào, bảo cái Tuyết cứ đi từ từ đi, tao nói chuyện tí, ầy, cháu đứng nghe một lúc có anh đứng lại cứ hỏi sao lại đứng đây, cháu chỉ cháu đang nghe điện thoại.
Anh ấy lấy chai trà xanh cho cháu, định cho nốt chai đang uống dở cháu chỉ lấy một chai thôi. Trời ơi lúc đó tí ngất, cháu đứng đó nghe điện thoại trông không sang choảnh thì ít nhất cũng gọi là giống người bình thường chứ. Ầy chắc giờ cháu chỉ cần đứng yên đó thôi cũng diễn tả hết vẻ đáng thương rồi khỏi cần nói gì nữa. Chả hiểu sao trời đang nắng chang chang mà ào cái mưa luôn được, thôi không có nhà ở đây tắm mưa thôi chứ làm sao được.
Tối đến hai đứa ở Phan Rang.
Lại bắt đầu công cuộc xin ngủ nhờ, ở thành phố bao giờ cũng khó xin ngủ nhờ hơn. Đầu tiên cháu vào xin ngủ nhờ ở chùa ngày trước đi xuyên Việt cháu ngủ nhưng không được, ầy, trước cũng xin mấy lần nhà thờ không được, nên cháu không xin ngủ ở nhà thờ, chỉ có cái Tuyết theo đạo, chứ thật ra cháu vẫn muốn ngủ chùa hơn. Từ đó cháu cũng chả bao giờ xin ngủ nhờ ở nhà thờ nữa, nhưng thấy cái nhà thờ to đùng cũng thử vào xin xem sao. Các cụ ạ nếu cha không cho hai đứa ngủ thì thôi, lại còn đuổi khéo hai đứa cháu như thế này, các con cứ sang đồn công an đi, chắc chắn họ sẽ cho ngủ, bên đó cha thấy thỉnh thoảng họ lại cho những người cho bọn con ngủ đó. Đó thế là cháu vác xác sang đồn công an, sang đó gọi mãi không thấy ai, thấy có tiếng nước chảy bảo chắc anh ấy đang tắm, thấy cái sân to lắm, bảo nếu anh ấy không cho ngủ nhờ thì dựng lều nhờ cũng OK, gần tối rồi. Chờ anh ấy phải đến 15p cuối cùng anh ấy không cho ngủ, cháu bảo em có hộ chiếu, chứng minh thư, cho em ngủ ở ngoài sân cũng được, vậy mà cũng không được. Cháu đi xin thêm một chùa nữa thì sư thầy bảo ở đây không ngủ được, bảo hai đứa đi xin ngủ nhờ ở chỗ toàn sư nữ. Hai đứa lại lóc cóc đi tìm, cuối cùng cũng được ngủ ở một chùa toàn sư nam. Sư thầy rất vui tính, cháu xin ngủ thầy bảo cứ dựng xe vào đây, ăn gì chưa, thầy chủ trì đang bận tí nữa mới hỏi được. Cháu mới bảo thầy ơi thầy cho con ngủ thì thầy bảo con với ạ, nếu không thì con xin phép con đi chứ giờ muộn rồi, tí nữa là không xin được chùa nào đâu ạ. Thầy bảo, đã bảo cứ vào đây ăn uống đi, nếu không được ngủ tao cho hai đứa tiền ra nhà nghỉ ngủ là cùng chứ gì. Thế là vào ăn mì tôm với rau muống, rồi cũng được đi ngủ. Đó xong một ngày dài đầy nắng gió các cụ ạ.
#1137
Hôm nay hai đứa sẽ đến Nha Trang, cháu tính đến Nha Trang đi cực tây rồi sẽ về mà giờ chả có tiền chắc phải đạp về nhà mất thôi. Sáng dậy hai đứa được ăn bánh xèo chay, hai đứa cứ phải cố ăn thật no, hí hí, sợ trưa không xin được cơm còn cố đạp được, chứ chưa xin được cơm lại ngất ra đấy thì chết toi.
Cháu cứ phải nhắc đi nhắc lại như thế này, đoạn này quá nắng cũng quá dốc, hai đứa nằm vật ra trước bãi cỏ trước một resort, rất nhiều người cứ động viên hai đứa cố lên, cháu muốn nghỉ tí mà nhiều người hỏi han quá, thật cứ như người nổi tiếng.
Suốt ngày chỉ ăn mì tôm với cơm chay, chắc thiếu chất quá rồi, cứ đến trưa mà không được ăn là chả muốn làm gì cả, cứ y như 2 con lợn :)) Trời nắng quá đến mức khó thở, cháu phải dùng từ này thật, đạp lên dốc lại càng khó thở nữa mà mãi chả thấy đứa nào ngất. Muốn ngất quá, cháu muốn ngất ở một nơi nào xênh đẹp và mát mẻ tí bên cạnh là cả đống đồ ăn thì thật tốt biết bao. Cứ tưởng tượng thế thôi chứ giờ tìm mãi mà chả thấy cái chùa nào để ăn cơm xì dầu đây. Sau bao hồi tưởng tượng thì cuối cùng cũng tìm được một cái chùa. Kiểu lúc đó cũng thở phào nhẹ nhõm kiểu cuối cùng thì cũng được ăn, được nghỉ ngơi rồi vậy mà cái chùa này lại chả có ai cả mới buồn chứ. Thấy có một chị thắp hương ở đó mới hỏi chị ấy, chị bảo chùa ở đây chỉ có rằm mùng một, mọi người đến đây thắp hương thôi em ạ. Lúc đó phải tả thế nào nhỉ kiểu mình cứ cố gắng đến đích cuối cùng lại không phải đích, biết thế ngất giữa đường cụ đi, cố đến đây rồi giờ thở còn không muốn đây, nên cuối cùng hai đứa quyết định rải bạt dưới gốc cây đa, ngủ đã có sức rồi tính tiếp.
Đang nằm mơ màng thì chị ấy gọi dậy, chị ấy bảo chị không có nhiều tiền nên cho hai đứa tiền đi ăn trưa này.
Lúc đó cảm động quá chỉ biết luôn mồm cảm ơn chị ấy thôi, chị ấy bảo ngay ngoài này có quán cơm đó em, hehe. Bình chọn món cơm bình dân ngon rẻ nhất việt nam cháu sẽ bình chọn cho Nha Trang, lần nào đến Nha Trang cháu cũng phải ăn. Bảo cái Tuyết đi thôi, đi ăn luôn đê, nói là ngủ chứ chắc tao đói quá ngất thôi, chứ giờ bảo ngủ thì ngủ thế nào được. Quán cơm rất đông người, cháu vào hỏi cô bán cơm ở đây cơm bao nhiêu một suất cô bảo 15k, cháu mới gọi to, ấy cho cháu hẳn 2 suất đi cô ơi. Cảm giác được ăn cơm thịt, lại món cơm thịt ngon nhất nữa thật hạnh phúc rơi cả nước mắt. Ngồi ăn nói chuyện với mọi người, rồi có một anh anh ấy bảo anh cũng hay đi nhưng toàn đi bằng xe máy thôi, anh ấy ở hội 67 Việt Nam.
Anh bảo thôi từ giờ hai đứa đi không phải lo nữa, anh quen hội 67 khắp cả nước, từ giờ ra Hà Nội anh sẽ gửi hai đứa cho mấy anh em ngoài đó, họ tốt bụng và nhiệt tình chắn sẽ được ăn ngủ ngon lành rồi. Ầy, thật ra lúc đó cũng hơi phân vân các cụ ạ, tại cháu đi thoải mái mãi rồi quen, chứ cháu có biết mai mình đến đâu đâu, đi được bao nhiêu thì đi, cuối cùng cứ nhận lời anh ấy, ngày kia sẽ đến Tuy Hòa vậy.
Anh ấy lại mời cơm hai đứa nữa, anh ấy hỏi tối nay hai đứa ngủ ở đâu, cháu bảo xin ngủ ở chùa chắc được anh ạ. Hai đứa ăn xong tìm chỗ mát mát ngủ trưa, tận 3h mới dậy đạp 5 cây vào thành phố. Hai đứa vào cái chùa ngày trước cháu ngủ xin ngủ nhờ, vào hỏi thầy bảo lần trước đông thầy còn cho ngủ chứ giờ hai đứa con gái có vấn đề gì mệt lắm, ầy, thầy bảo sang bên chùa toàn sư cô bên kia kìa, chắc được thôi. Cháu bảo thầy nếu không được con lại vào đây xin thầy đó. Qua đó rất đông người, hỏi một sư cô còn rất trẻ, sư cô bảo xin ngủ à, được rồi, cứ ra kia ngồi đợi lúc nữa cô nói chuyện, nghe có vẻ giống đang đi phỏng vấn quá. Hai đứa ngồi chờ hẳn một tiếng mà vẫn chưa thấy sư cô ra, lúc đó vẫn kiên nhẫn chờ vì cứ nghĩ sẽ được ngủ, ầy, sau có sư cô khác ra hỏi sao hai đứa ngồi đây, xong cháu trình bày, sư cô này bảo không được đâu con ơi, sư cô nói các các lí do ra, tóm lại là hai đứa cháu không được ngủ ở chùa. Hai đứa lại sang chùa thầy lúc đầu hai đứa xin, thầy vẫn bảo không được ngủ ở đây, có hai cô đến chùa thầy thắp hương, thầy bảo với hai cô ấy dẫn sang chùa khác thầy có quen. Ầy, 2 cô ấy đi xe máy còn hai đứa đi xe đạp, cô ấy đi với tốc độ kiểu tao đi đây, chúng mày theo được thì theo, không theo được thì thôi, nên cháu đi tầm 5 phút đã mất dấu cô ấy rồi. Nên hai đứa lại lóc cóc đi tìm chùa khác. Chùa này rất to, lúc cháu vào xin thì có một ông với một chú ra, bảo không được đâu cháu ơi, nhưng cháu bảo ông ơi giờ tối giờ con cũng chả biết đi xin chùa nào nữa, ông cho ngủ ngoài sân cũng được ạ, con có lều. Phải nói là cháu mà tỏ ra đáng thương thì rất đáng thương. Lúc đó ông nghe chuẩn bị đồng ý rồi, đúng lúc đó cháu thấy một bác gái trên tay cầm đôi đũa ra mặt rất chi là sát khí, quát hai đứa bảo không được ngủ ở đây, hai đứa đi đi. Ầy, bác ấy không cho hai đứa ngủ thì thôi, có cần phải quát vậy không. Lúc đó cháu nghĩ như này con người đúng là giả tạo cứ tưởng mình đi chùa là mình tốt. Đi chùa chỉ để quét chùa, chỉ để nấu ăn mà tâm không có thì đi làm gì. Biết là không phải ai cũng tốt, ai cũng bằng lòng tin tưởng rồi đối xử tốt với mình, nhưng lúc đó thấy thật sự rất thất vọng.
Cháu lại xin ở một chùa gần ngay mặt đường lúc đó vào thì có mấy sư thầy rất trẻ, cháu lại bắt đầu trình bày xong, chắc thầy thấy đang thương quá mà không nỡ từ chối nên thầy gọi một bác gái ra từ chối bảo chùa này toàn sư nam nên không ngủ được đâu con ạ :(
Cháu đã xin 6 cái chùa rồi các cụ ạ, lúc đó trời tối rồi, đi qua một cửa hàng bán chè hoa quả, cái cửa hàng này mỗi lần vào Nha Trang cháu lại ăn, hai đứa có hẳn 50k cơ mà vào ăn đê, ăn chết toi đê, rồi tao với mày qua bãi biển ngủ cho lãng mạn. Cửa hàng có cô bán hàng với mẹ cô ấy, cháu mới kể chuyện tại sao chùa ở Nha Trang cháu không xin ngủ nhờ được. Hai đứa cứ ngồi nói chuyện với cô chắc phải cả tiếng mất, cháu mới bảo cô ơi nếu ngủ ở ngoài vỉa hè có sao không cô nhỉ, giờ cháu chẳng còn sức đạp ra bãi biển được nữa. Được một lúc cô ấy bảo hai đứa cứ ngồi đây nhá, chờ cô ra ngoài này tí, rồi cô về. Cô ấy đi khoảng 10 phút quay lại bảo hai đứa ơi cô thuê phòng trên kia rồi, hai đứa đi theo cô lên đó ngủ một đêm đi con rồi mai lại đi tiếp nhé. Ầy, giờ cháu ngồi kể lại mà vẫn xúc động quá, thật sự rất xúc động.
#1138
#1158
Sáng nay mãi 8h hai đứa mới bắt đầu dậy chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị tiếp tục hành trình. Tối qua có 50k chị ấy cho, tối hai đứa rủ nhau đi xõa hết mất toi. Sáng nay mới thấy hối hận, giá như còn, thì có phải được ăn xôi buổi sáng cho chắc dạ rồi không.
Hai đứa đạp được khoảng 5 cây thì vào một cái chùa xin cơm, đén đủi thật khi cái chùa đó đang sửa chữa nên chả thấy ai ở đó. Hai đứa bảo nhau thôi cứ đap tí nữa xem có cái chùa nào nữa không, mà đạp mãi không thấy cái chùa nào cả. Lúc đó đói lắm thế là thấy bên đường rất nhiều cây bàng toàn bàng chín, cháu bảo Tuyết ơi sang bên kia hái mấy quả bàng để tao gặm cái, giờ có cái gì gặm cho bớt đói. Cháu vừa bất vừa ăn, bất hẳn mấy chục quả bảo cái Tuyết để ăn dần lúc nào không có gì ăn thì ăn cho đỡ buồn. Đi được một đoạn thì lại thấy mấy anh dừng xe máy lại bất quả gì màu tím, cháu cũng dừng lại hỏi anh ơi quả này ăn được ạ. Anh ấy bảo ăn được em ạ, thế là cháu lại dừng lại cũng hái ăn thử, ầy ngọt lắm, chả biết quả gì luôn, nghĩ anh ấy ăn rồi chắc chả sao đâu. Sau đi rồi mới nghĩ ra chắc anh ấy là nghiện rồi, nhìn gầy như vậy lại còn vất vưởng buổi sáng sớm bất mấy quả trên đường ăn nữa, nghĩ lại thấy buồn cười quá.
Hai đứa lại bắt đầu leo đèo, nói là leo đèo chứ cháu thấy hai đứa chả hơn cô đang dắt con cào cào lên dốc là mấy, kiểu hai đứa không thèm dắt, nhưng cứ đi được đoạn thì lại nghỉ thở tí. Lúc đi song song với cô ây cháu có hỏi chuyện bảo cô đi đâu mà lại đạp xe qua đây, sao không đi xe máy, nhưng kiểu hỏi gì cô ấy cũng chỉ cười mới vui chứ. Lúc hai đứa nghỉ lần thứ n và đã đạp qua được cơ số con dốc đang nằm dưới một gốc cây thì thấy cô ấy lại đạp vòng quay lại, chắc cô ấy đang tập thể dục buổi trưa rồi. Xuống dốc hai đứa vào cái chùa đầu tiên xin cơm luôn, haizzz. Thấy một anh đang đan lưới nên hỏi anh xin cơm, anh bảo ở đây không có sư nên không có cơm, em có ăn mì tôm không.
Trời giờ có gì bỏ vào bụng là tốt lắm rồi. Nước sôi rất nguội mì mãi không chín được, lúc đó đành ăn mì nửa sống, nửa chín vậy.
Anh cho hai đứa ăn mì rất tốt bụng, anh hỏi han hai đứa, biết chuyện giờ hai đứa như vậy, anh mới bảo, anh biết giờ chắc hai đứa đang rất rất muốn về nhà rồi đúng không, ngày trước anh cũng bỏ nhà đi Sài Gòn, lúc tiêu hết tiền rồi anh cũng rất muốn về nhà. Hai đứa cứ bảo anh là em muốn đi như vậy, chứ thật ra cũng không hẳn là không có cách nào để về nhà. Anh ấy cứ khẳng định hai đứa chỉ nói vậy thôi chứ thật ra là muốn về nhà qua rồi, ầy, mà anh cứ khẳng định như vậy mãi, khổ. Xong anh bảo nếu hai đứa đồng ý giờ anh sẽ về nói với mẹ anh cho anh vay mấy trăm nghìn, anh sẽ đưa hai đứa ra xe rồi trả tiền xe cho hai đứa về đến tận Hà Nội, vì anh ấy làm thợ xây giơ chưa lấy được tiền công. Cháu cứ bảo thật sự là hai đứa muốn đi như vậy. Cuối cùng anh ấy bảo hai đứa ngồi đây anh đi mua chè cho hai đứa ăn rồi hẵng đi. Ăn chè xong, anh ấy bảo giờ trong túi anh còn 50k, anh đưa hai đứa đi đường. Hai đứa bảo không cầm, anh cứ nhất quyết cho, anh bảo anh ấy thấy thương hai đứa lắm. Trời ơi làm sao để cho anh ấy hiểu rằng mặc dù mọi người nhìn vào thấy hai đứa rất khổ rất vất vả, nhưng hai đứa vẫn cảm thấy vui vẻ.
Dạo này hai đứa ngủ trưa hơi bị nhiều, ngủ lăn lóc mấy tiếng. Chiều đến vừa đi được chục cây thì trời lại bắt đầu mưa to.
Lúc này chuẩn bị tối rồi, lại đi tìm chỗ ngủ. Tìm chùa không thấy, nên tối nay quyết định ngủ nhờ nhà dân vậy. Thế lại đi xin ngủ nhờ. Xin nhà đầu tiên thì cô ấy bảo nhà cô chật lắm không ngủ được cháu ạ, sang đến nhà thứ hai thì cháu gặp một chú, hỏi chú ấy chú ấy đồng ý luôn, chú ấy bảo ngày trước vợ chồng chú cũng đạp xe đi tình nguyện, chú nhìn thấy hai đứa đi như thế này thấy thích lắm. Vào nhà chú ấy gọi con chú ấy dậy, em ấy học lớp 10, cháu nghĩ trời ơi thằng nhóc này sướng kinh, 6h tối mà vẫn còn ngủ trưa. Chú bảo gọi nó dậy để gọi mẹ về để nấu cơm, sau khi cháu tắm giặt xong em ấy mới tỉnh ngủ.
Cuối cùng cô chủ nhà cũng về, rồi mọi người bắt đầu nấu cơm. Cô ấy bảo giờ không đi chợ được nữa, hai đứa ăn tạm trứng vịt nhé. Hai đứa mới bảo ngày nào cháu cũng ăn cơm xì dầu, nay được ăn cơm trứng là sang lắm rồi. Đã bao lâu rồi cháu không được ăn món rau muống luộc chả nhớ rõ nữa, lúc đó nghĩ tối nay cuối cùng cũng được ăn bữa cơm đúng chất gia đình. Haha, các cụ biết sao không, cháu với thằng cu ngồi vặt rau muống, mà cháu thấy nó vặt hết sạch lá chỉ để lại cẫng rau muống, cháu mới hỏi nó là sao lại vặt hết lá đi thì còn gì nữa, nó bảo để lá bảo sợ sâu, trời, tí ngất, rau nhà trồng non xanh thế này mà lại không ăn lá chỉ ăn cẫng. Ầy, cuối cùng đến 8h tối cả nhà được ăn món trứng vịt rán với món cẫng rau muống luộc. Ngon lắm các cụ ạ.
#1184
Sáng nay hai đứa mệt quá ngủ quên, cô phải vào gọi hai đứa dậy mới tỉnh.
Con đường đi vào nhà cô chú ấy |
Dậy cô ấy đã rang cơm sẵn cho hai đứa ăn sáng rồi, thật cảm động quá.
Chưa sáng mà mặt trời đã to vật thế này rồi, cháu nghĩ lại một ngày nắng đẹp đây, haizzz.
Biết hôm nay có đi qua Vạn Giã, có đảo Điệp Sơn, nghe nói là đẹp lắm. Biết là hai đứa không có tiền, nhưng cũng phi qua đó xem có cách nào qua đó không, sau một tiếng vật vờ ở đó nhưng không thể qua đảo được. Ầy, có 100k cả đi về thôi mà không có tiền đi thật đau lòng quá đi. Giờ có mỗi 50k hôm qua anh ấy cho, cháu bảo cái Tuyết hay để tao qua đó tham quan xem thế nào rồi về kể mày nghe nhé, hehe, qua đó xong rồi ở đó luôn làm gì có tiền về mà kể cho cái Tuyết nghe, nên hai đứa đành lóc cóc đi vậy.
Lúc đến chân Đèo Cả hai đứa vào xin cơm ở chùa ngoài mặt đường, bác ở đó bảo giờ chỉ có cơm không thôi, nên hai đứa đành ăn cơm chan xì dầu leo đèo cả vậy. Khi đi còn được bác ấy cho quả bưởi ăn đường nữa.
Hai đứa tính tối nay phải đến Tuy Hòa xin ngủ nhờ bạn của anh ở Nha Trang trong hội xe của anh ấy. Mà hai đứa còn muốn qua hải đăng nên leo đèo buổi trưa. Cháu vẫn nhớ lúc đó khoảng 1h, trời nắng chắc khoảng gần 40 độ, trên con đèo toàn xe tải, container ấy, có hai đứa dở hơi leo đèo đang trưa, vừa đạp vừa lẩm bẩm biết thế không hẹn ngủ nhờ giờ đỡ phải lo.
Leo đèo được một nửa hai đứa nghỉ ở chỗ vách đá toàn rác. Lúc đó chả quan tâm gì hết chỗ nào râm râm thì phi vào. Hai đứa vật ra đấy, mấy chú lái xe đi qua cứ động viên mãi, trời ơi chú động viên cháu làm gì, cho cháu lên xe chú chở cháu đi luôn có phải tốt không. Sau cuối cùng cũng vượt qua đèo, thế là vượt qua luôn cả chỗ để rẽ vào ngọn hải đăng.
Hai đứa ngủ nhờ nhà chú ở Tuy Hòa, nhà chú sửa xe máy, hai đứa đến vợ chú đã nấu sẵn mọi thứ chờ hai đứa. Vợ chú còn chuẩn bị món đặc sản của Tuy Hòa là món gì ấy nhưng cháu quên mất rồi chỉ nhớ nó rất giống món phở cuốn. Ăn no uống say rồi chú ấy rất nhiệt tình bảo hai đứa đi tham quan thành phố Tuy Hòa, lúc đó trong bụng cháu chỉ muốn kêu gào là giờ cháu chỉ muốn đi ngủ thôi :(
Nhưng biết là chú ấy quý hai đứa nên cháu vẫn lóc cóc chiếc xe đạp theo chú ấy trong tình trạng lơ mơ. 10h cháu được nằm trên chiếc giường đáng yêu nhất thế giới :)
#1189
Sáng dậy chú bảo dẫn hai đứa đi ăn sáng rồi đi luôn.
Ầy, vào quán rồi mới biết chú cho hai đứa ăn món bún chay. Lúc đó kiểu mặt hai đứa buồn thiu, haha. Lúc đó cứ nghĩ được ăn món bún thịt chứ, ầy. Sao chú không hiểu là bọn con chỉ thèm thịt thôi, chứ ngày nào con cũng được ăn đồ chay sắp ngất rồi đây.
Ăn xong chào chú hai đứa lại tiếp tục lên đường, chú còn cho số điện thoại của một chú ở Quy Nhơn để hai đứa xin ngủ nhờ.
Biết hôm nay đi qua Gành Đá Đĩa, nghe mọi người bảo đẹp lắm, cháu nghĩ phải tạt qua tí xem thế nào. Hai đứa phải đạp 15 cây từ đường quốc lộ vào.
Haizz, tuy chỗ nào cũng đẹp nhưng nó không được như những gì cháu tưởng tượng. Hai đứa vật vờ mãi ở đó đến tận trưa. Đạp ra ngoài cách Gành Đá Đĩa tầm một cây số, hai đứa đói quá vào xin nước nhân tiện xem có xin được bát cơm nào không. Cả nhà cô chú ấy rất tốt bụng. Cô ấy bảo hôm nay mùng một nấu chè cả nhà ăn luôn nên không nấu cơm, hai đứa ăn chè không. Thế là hai đứa ăn hết 4 bát chè trước sự chứng kiến của cả nhà, no vật luôn.
Ở đây mọi người uống nước giếng luôn, cô ấy bảo ngọt mát lắm con ạ, lúc đó lại nhớ những ngày tháng uống nước ở Cam quá. Hai đứa ngồi nói chuyện với cô chú ấy dưới gốc cây nhãn cả tiếng tại no quá mà :D
Lúc đó tầm gần 3h hai đứa mới lóc cóc đi qua cánh đồng. Từ xa thấy một người đạp xe, trông rất giống người nước ngoài, vì đồ rất nhiều. Nhưng khi đi gần gần hơn cháu nhìn thấy hình dáng của người đạp xe cháu mới hét cái Híp. Trời ơi lúc đó nó cũng hét Ngân Ngẫn. Trời ơi hai đứa như hai con dở hơi vút xe đạp đấy ôm nhau hét ầm ĩ cả khu đấy lên, sao có thể tin được ở một nơi xa xôi như vây cháu lại gặp được đúng con bạn cháu chứ. Ầy, cháu vẫn cứ tưởng nó vẫn đang vật vờ ở Tây Nguyên chứ, cảm giác thật khó tin. Híp là đứa bạn cháu nó đạp xe xuyên Việt được 6 tháng rồi, hai đứa không hề hẹn nhau, vì hồi ở Sài Gòn cháu có nhắn nó, nó vẫn còn ở Tây Nguyên trồng hoa chưa tính xuống núi. Sau những giây phút ngỡ ngàng thì mấy đứa quyết định tối nay sẽ ngủ lại gần đây, tâm sự tí, vì mai hai đứa sẽ đạp ngược đường. Nó bảo hai đứa chờ tao ở đây, tao đi vào ngắm cái xong rồi ra. Cháu bảo ờ, vào đi để lại đây ít tiền tao mua đồ ăn chờ mày. Nó bảo sặc, mày không có tiền à, cháu bảo không mất rồi, tí về kể cho vào đi, không muộn mất. Hehe, nó rút hẳn cho 100k, hai con lợn là cháu với cái Tuyết vào quán đồ ăn vặt, tự tin lắm gọi bo nhiêu thứ, ầy, lâu lắm mới được tiêu tiền tí quên mất cảm giác được tiêu tiền là như thế nào rồi, haizzz.
Chờ phải đến 2 tiếng cái Híp nó mới lò dò xuống, đấy là còn đổi xe đi xe của cái Tuyết cho nhẹ rồi. Xuống đến nơi nó lại bắt hai đứa cháu ăn uống với nó, trời ơi chuyện gì chứ ăn thì đúng sở trường của hai đứa rồi. Xong rồi nó bảo ở trên đấy có chị bảo cho mấy đứa mình ngủ nhờ ở đó, ầy, thế mà con bé dở hơi ấy không nhận lời. Thế là cả ba đứa lại quyết định quay lại 5 cây nữa để lên đó xin ngủ nhờ, trời cũng dần tối rồi. Thôi rồi đến đấy thì cái chị ấy về mất toi rồi, vui rồi, giờ mà đạp quay lại để xin ngủ nhờ nữa chắc ngất. Mấy đứa đang tính tối nay sẽ dựng lều ngủ lại ở đây thôi. Ở đó thấy có một chị với hai đứa trẻ con chưa về, mấy đứa sang lân la hỏi chị ấy xem ngủ ở đây có an toàn không, sau chị bảo mấy đứa ngủ lại đây cùng cả nhà chị, tối nào chị cũng ngủ ở đây, khống sao đâu, ầy, được thế thì còn gì bằng. Chị bảo mấy đứa ăn cơm chưa, giờ chị nấu cơm, nếu ăn chị nấu luôn cho mấy đứa. Tất nhiên là mấy đứa muốn được ăn cơm. Hỏi chị ấy ở đây có chỗ tắm không, chị ấy bảo ngoài cánh đồng kia có một cái giếng mấy đứa ra đó tắm đi, chị toàn tắm ở đó thôi. Hôm đó cháu vẫn nhớ trăng sáng lắm, hehe, một đứa thì trông xem có ai không, một đứa thì múc nước, đứa còn lại chỉ việc tắm mà vẫn cứ thấp thỏm. Cả nhà lục đục mãi đến 8h mới được ăn cơm với trứng rán, dưa hấu chấm nước mắm.
#1215
Ầy, năm mới lại đến, một người trẻ sắp già như cháu thấy thật buồn. Chúc các cụ mợ một năm mới thật vui vẻ, mọi sự như ý ạ.
Sau một đêm vật lộn với chiếc võng cuối cùng trời cũng sáng. Tối qua chắc bọn muỗi ở đây được bữa no nê rồi, mà bọn này kinh thật còn biết đâu là người lạ với quen chứ, ầy, chỉ có 3 đứa bị đốt còn ba mẹ con chị ấy không bị đốt mới vui chứ. Mà cháu với cái Tuyết dạo này đói ăn lắm mà chúng nó vẫn đốt cho sưng cả tay chân lên. Tối qua lúc đi ngủ cứ đinh ninh kiểu gì cũng bị ngã mà chả ngã được vì chả ngủ được. Nằm võng ngắm mặt trời lên, bên dưới là biển cả mênh mông, bên trên bầu trời lúc đỏ rực. Cảnh lúc đó làm cháu ngơ ngẩn mãi, với khung cảnh này cháu chỉ muốn được nằm đây mãi. Haha, tóm lại cái cảnh đấy đẹp lắm, mà văn ít quá cháu chả biết tả như lào. Mấy đứa kéo nhau ra Gành Đá Đĩa ngắm, giờ này chắc đẹp lắm
Thằng cu con vẫn ngủ say lắm :) |
Ba đứa mặt dầy quyết định nhờ chị ấy thêm một ngày ở đây, bảo hôm nay bọn em sẽ phụ trách bán hàng cho chị, chị cho em ở nhờ đây một ngày nữa nhé, mai bọn em sẽ đi. Thật ra sau một đên gần như không ngủ ấy, giờ cháu rất uể oải. Hai đứa kia nó thống nhất hôm nay cháu không phải làm gì cả, chỉ việc đứng mời khách gửi xe, rồi mời khách uống nước. Việc gì chứ, mời khách đơn giản, thì cháu được mỗi cái mặt dầy mà. Sáng chị đi lấy hàng, lúc này bắt đầu có khách đến rồi, hôm nay bắt đầu nghỉ lễ mùng 2 tháng 9 chị bảo chắc đông khách. Bắt đầu công cuộc đi mời khách. Thật ra nhìn cháu đúng kiểu từ dân tộc đến, mặc bộ quần áo ngu ngốc đen xì cứ đứng gọi khách, ầy, giờ nghĩ lại vẫn thấy khủng khiếp. Lúc đó có 2 anh đi gần cửa hàng đi qua cháu cũng mời khách kiểu rất nhiệt tình, kiểu anh vào em uống nước các kiểu, vậy mà 2 anh ấy mặt tỉnh bơ, đi qua nhà cháu sang nhà bên cạnh uống nước. Lúc đó mặt cháu nghệt ra, 2 đưa kia thì cười vang. Haha, chắc tại hai anh ấy thấy sợ, kiểu chưa thấy đứa nào mời khách mà xấu thế :))
Sau lần thất bại trước đó cháu cũng gọi được một đoàn xe 5 người vào gửi xe, ầy, được hẳn 10k các cụ ạ, lại còn chỉ bảo tận tình cho mượn mũ đội cho đỡ nắng nữa chứ. Thấy kiếm được 10k thật khó khăn, nên đồ ăn rẻ là đúng rồi. Lúc đó vẫn đang mời khách nhiệt tình lắm thì chị ấy về chị ấy mới bảo mày ngốc lắm, mày thấy họ đang cầm chai nước tức là họ còn đi ngắm chứ chưa muốn uống nước, hehe. Trưa nay mấy chị em ăn cơm rang lại từ hôm qua, lại là món dưa hấu chấm nước mắm ấy. Chị ấy đi ra ngoài bảo mấy đứa với bọn trẻ con ăn trước đi, cơm rang cũng nhiều nhưng thằng cu nhà chị ấy phải nói là ăn khỏe thật, thấy vèo cái lại hết bát rồi, nên ba đứa ăn rất chậm. Lúc đó mỗi đứa có lưng bát cơm ngồi vừa gặm vừa nhìn nhau nghĩ sao thằng này ăn khỏe thế. Cuối cùng ăn hết hơn ba bát cơm đầy thì cu cậu cũng đứng dậy. Bọn cháu cũng đói lắm, nhưng nào dám ăn nữa, giờ chỉ còn phần cơm chị ấy là đủ thôi :)) Đến trưa đi rang cơm mới biết nhà chị hết gạo rồi, chưa kịp mua. Lúc đó mấy đứa bảo đi mua chị bảo giờ hết chợ rồi, chiều mua em ạ. Đó vậy mà chị ấy vẫn rất tốt bụng như vậy, cho 3 đứa chả biết ở đâu ra ấy. Chồng chị ấy vừa mất vì tai nạn cách đây gần một năm, ở đằng nội không kiếm được tiền, nên lại dắt con về đằng ngoại kiếm sống.
Chiều cháu lại bắt đầu công việc mời khách, hehe, chiều nay thì đông khách hẳn, khách vào mua nước mía chị ấy còn chạy đi xa hơn để mua rẻ hơn 500đ một cốc nhà không có máy quay nước mía, thế là mấy đứa ở nhà bán dừa, chặt không biết chặt, lóng ngóng mãi cuối cùng cũng chặt được 4 quả cho khách. Nhưng cháu phải công nhận từ sáng giờ cháu gặp cháu thấy mấy anh chị Hà Nội kiêu và sang choảnh quá, phục vụ hơi mệt tí, mấy chị Sài Gòn miền nam dễ thở, dễ thương hơn hẳn. Sau rồi mấy đứa còn đón tiếp được một đoàn này khoảng chục người các cụ, lúc này mấy đứa nhìn nhau mắt sáng lên nghĩ thầm kiểu này kiếm rồi, hehe. Mọi người rất thân thiện, hỏi han các kiểu, hỏi sao quán này lại có hẳn 3 cô phục vụ trẻ măng. Thế là được dịp buôn chuyện mấy đứa lại bắt đầu nói chuyện. Sau mọi người nghe mấy đứa kể chuyện chắc thấy tội quá, thế là có mấy chị cho hai đứa tiền. Trời ơi lúc đó cháu mới bảo thật ra câu chuyện này cháu chỉ kể cho vui thôi, chứ thật ra bản thân mình không thấy khổ. Các cô cứ dúi tiền cho hai đứa, mấy chị cứ bảo nó cũng không đáng bao nhiêu các e cứ cầm đi uống nước dọc đường, rồi còn cho cả chị ấy với mấy đứa trẻ nữa. Có một chú cho tiền bảo tối nay chị đi mua gì ngon thật ngon về mấy chị em cùng ăn nhé.
Chiều mấy anh chị ở gần đó mang loa đài ra ngoài ngay bãi cỏ ngồi hát karaoke, thế là 3 đứa lại nhập hội, cảm thấy cuộc sống như này thật tuyệt.
Mãi gần tối mới hết khách chị ấy bảo đi mua đồ ăn. Trời ơi thế là cháu đợi từ khi trời còn sáng đến khi trời tối mịt chị ấy vẫn chưa về, trưa nay ăn mấy hạt cơm giờ đói meo rồi. Mấy chị em đang ngồi hóng chị ấy về, thì lại thấy một anh đi qua lại mời vào uống nước. Mấy đứa bảo sao tối này anh mới đến thì giờ ngắm gì nữa, anh bảo đi công việc rồi nhân tiện qua đây chơi mà qua đến nơi thì tối mất. Mấy anh em ngồi nói chuyên với nhau rất lâu, anh bảo anh hay có xe tải từ trong này ra gửi hàng cho anh ngoài Hà Nội nên khi nào hai đứa muốn về thì alo anh trước rồi hai đứa gửi xe qua đó mà về. Anh cho hai đứa tiền, nhưng hai đứa bảo có rồi, không lấy, anh bảo hai đứa đi như này thì phải là những người phóng khoáng chứ, đừng câu nệ như vậy, sau này hai đứa về mời anh một bữa cơm là được. Anh ấy bảo anh rất muốn đi đây đi đó nhưng giờ có rất nhiều thứ ràng buộc không thể đi được, thấy hai đứa đi như vậy anh ấy rất vui. Anh ấy về rồi mà chị đi mua thức ăn chưa về nên lúc đó cháu với cái Híp định đi tắm, cái Tuyết ở nhà trông mấy đứa trẻ.
Thế là nghe tiếng chị ấy về, cháu chạy vụt ra đón luôn đúng kiểu hóng quà ngày trước mẹ đi chợ về. Cái Híp nó hỏi thế có đi tắm không tí về thì ăn, cháu bảo tao đói sắp nghẻo rồi, không tắm nữa ăn đâu, nó bảo cháu đúng là con lợn mà, ầy mà giống lơn thật. Chị bảo định đi mua con cá to về mấy chị em làm bữa cá thật ngon, mà muộn quá không mua được. Mấy chị em ngồi ăn cơm xong chị tính tiền mấy đứa đưa tiền lại cho chị, hôm nay bán hàng trông xe cũng được nhiều phết, lúc đó chị bảo chắc anh ấy đưa mấy đứa đến đây với chị đấy. Lúc đó cảm giác thật ấm áp, cháu cứ cảm nhận đây chính là chị gái của mình ấy. Chị ấy có một trái tim thật đẹp, mặc dù nhà hết gạo hết tiền nhưng vẫn sẵn lòng cho 3 đứa ăn nhờ ngủ nhờ.
#1279
Nói thế nào nhỉ, có mỗi hành trình thôi mà cháu kể lể còn dài hơn cả số ngày cháu đi. Cháu xin lỗi tất cả mọi người vì mọi người rất muốn đọc hết hình trình mà cháu lại viết mãi mà chả xong, ầy, dạo này chắc tại cháu ăn nhiều bánh chưng quá nên stress quá :D Mấy lần cháu định viết tiếp mà không biết viết như thế nào. Cháu có con điện thoại ghẻ chả vào mạng được, có mỗi máy tính vào được. Nhưng hành trình của chắc mấy ngày nữa là kết thúc rồi, cháu đến Đà Nẵng là kết thúc hành trình của cháu rồi mà :)
Tối qua mấy chị em ngủ lều nên không bị muỗi cắn, ngủ rất ngon. Sáng nay mấy đứa phải tạm biệt chị thật rồi, hehe, không thể ăn nhờ nhà chị nữa rồi. Ầy, cháu còn muốn trải nghiệm cuộc sống như này thêm mấy buổi nữa. Lúc đi chị bảo cho mỗi đứa một chai nước to lúc đó cảm động lắm, mấy đứa mới bảo chị ấy tí em ra ngoài giếng múc nước uống, có mấy cái chai không đây mà.
Lúc đó cháu còn bảo thằng cu con chờ sau này cô thành đại gia cô qua xây nhà cho mày (thành đại gia là ước mơ suốt từ hồi bé của cháu mà giờ hết rồi, nhưng thỉnh thoảng cũng tưởng tượng tí :D). Chúng nó bảo lúc mày thành đại gia thì cả thế giới thành tỉ phú rồi :( Ầy, thôi không thành đại gia được nhưng lúc về Hà Nội vẫn gửi quà trung thu muộn được cho mấy đứa trẻ. Giờ ngồi đây viết lại, lại thấy nhớ và thương chị với mấy đứa trẻ quá. Lúc đó đang đi qua nhà chị ấy được khoảng mấy cây số thì tự nhiên cháu nghe thấy có ai gọi chị Ngân Ngẫn. Lúc đó cháu nghĩ ầy đi xa Hà Nội đến cả ngàn cây số rồi mà vẫn có người biết mình là Ngân Ngẫn :D Hehe, quay lại xem ai, giời ơi đúng thằng bạn cháu rồi, Việt Nam thật nhỏ bé quá mà. Sau một hồi hàn huyên thì cháu bảo nó mời nước mía. Vì nó đi cùng một thầy sư ở chùa, sư thầy mời mấy đứa qua chùa thầy mời mấy đứa một bữa thật no, nhưng mà nếu qua chùa thì phải quay lại tận gần 40 cây nên mấy đứa đành cảm ơn thầy vậy.
Chia tay mọi người giờ đến lượt cái Híp cũng đi, giờ nó mới đạp vào Sài Gòn. Cháu cũng không nhớ trưa đó hai đứa ăn gì nữa. Chỉ nhớ nhất đoạn xe gần hết hơi cháu mới vào bơm xe ở quán sửa xe máy, thấy một cô ở đó cô ấy bảo chồng cô ấy đang say không bơm được cháu mới hỏi cô ấy có bơm được không, cô ấy bảo không. Thế là cháu bảo cháu bơm được không cố ấy mới gật đầu, mà cháu loay hoay mãi vẫn không bơm được. Lúc đó cháu ngẩng lên với khuôn mặt rất đáng thương và bảo cô ấy sao mãi cháu mới không bơm được cô nhỉ. Chắc cô ấy sợ cháu mà loay hoay lúc nữa thì cái máy bơm xe của cô ý cũng hỏng luôn, nên cô ấy đi ra sập cầu dao rồi bơm xe cho cháu. Lúc đó cháu mới bảo cô biết bơm xe mà sao mãi không bơm cho cháu, xong cô ấy trả lời một câu rất tỉnh đó là tao sợ bơm xe cho mày nổ lốp thì sao, tao chưa bơm xe này bao giờ. Ầy, tí thì ngất.
Cháu chỉ nhớ hôm đó trời tối mịt rồi hai đứa mới leo đèo để qua thành phố Quy Nhơn.
Giời ơi leo đèo đươc khoảng 3 cây cháu mới phát hiện cái đèo này chính là cái đèo ngày trước cháu mệt tí nữa thì tắc thở đây hồi đó cũng leo buổi tối, một buổi tối nhớ đời, haizz vậy mà tối nay lại leo cái đèo này. Đang đạp thì có 2 anh chị đi xe máy qua hỏi chuyện hai đứa, xong anh í phán một câu mà chả biết cháu nên buồn hay nên vui nữa, anh í bảo hai đứa còn hơn cả đầu gấu :D Tối đó rất mệt vì hết nước lại đói nữa. Lúc đó cái Tuyết đi đằng trước cháu thấy nó dừng lại cạnh một cái ô tô, lúc đạp lên đến nơi mới biết là mấy chị với cô hôm qua ở Gành Đá Đĩa cho hai đứa tiền, hehe. Vậy là mọi người lại hẹn hai đứa lúc nào xuống đến thành phố thì alo mọi người, rồi qua khách sạn ngủ cùng mấy chị ấy. Kiểu lúc đó vui quá quên mất chuyện xin nước, giời ơi, đau lòng chết toi.
Rồi đây mới là chuyện đau lòng hơn, cái xe của cái Tuyết nó còn bục săm chứ, đúng là ông trời đang thử sức chịu đựng của hai đứa cháu mà. Vậy nên quyết định tạm thời của hai đứa là nằm nghỉ tí đã, cảm giác được đặt lưng xuống đường thật hạnh phúc biết bao. Giờ được ngủ thì hạnh phúc biết mấy, ầy mỗi tội hai đứa vẫn còn rất tỉnh táo nên chả đứa nào dám nhắm mắt, sợ nhắm mắt xong chắc ngủ luôn đến sáng mai cũng nên. Đang nằm thì có một anh đi xe máy qua hỏi chuyện may quá anh ấy đi phượt từ Huế qua, anh giúp hai đứa vá săm. Xong hai đứa mới xin nước nhưng anh bảo hết mất rồi, còn bánh thôi hai em có ăn không. Ầy biết là ăn sẽ càng khát nước mà hai đứa vẫn ăn. Chào anh ấy hai đứa đi được một đoạn thì thấy một chú taxi, cháu phi qua xin nước luôn. Mới đầu chú ý đầy cảnh giác bảo không có, cháu mới chỉ cái Tuyết với chiếc xe đạp bên cạnh bảo hai đứa đang đạp xe qua đây mà hết nước, cuối cùng chú ấy cũng cho nước. Hai đứa đang uống nước thì anh cho bánh lại quay lại bảo hai đứa ăn bánh chắc khát nước nên anh xuống mua nước lại quay lên đưa cho hai đứa. Ầy đó hai đứa cháu cứ may mắn vậy đó, gặp được những con người tốt bụng nhất trên thế giới.
Xuống dưới thành phố các chị chở đi ăn bún, rồi ăn hoa quả dầm tự chọn. Mấy chị ấy còn mua dầu gội đầu với xà phòng cho hai đứa. Hai đứa cháu đúng là không khác dân ăn xin là mấy. Tối nay hai đứa ngủ giường thì êm, lại có điều hòa, mà cháu không tắm, mai tắm chắc không chết được.
#1357
Ngày từ thành phố Quy Nhơn đi.
Sáng nay hai đứa ngủ mãi đến 8h mới dậy, rồi cùng mấy chị đi ăn sáng. Xong xuôi mọi thứ hai đứa tạm biệt đại gia đình tốt bụng nhất thế giới. Đoạn bắt đầu từ thành phố đi nắng vật đoạn này còn chả có cái nhà nào, nhưng mà rất đẹp. Hai đứa đạp đến trưa định vào chùa xin cơm nhưng đoạn này không có cái chùa nào nên hai đứa định đi ăn cơm quán. Đang đi thì có một anh đi xe máy hỏi chuyện, rồi anh ấy bảo anh ấy làm ở trạm xá, hai đứa có muốn vào đó ăn rồi nghỉ trưa luôn không. Ở trạm xá còn có hai chị nữa, mà hai chị cứ khuyên hai đứa đi về đi, đừng đi nữa, đi như vậy quá nguy hiểm các thứ. Anh ấy đi mua cơm cho hai đứa, ăn no uống say hai đứa ngủ trên giường bệnh nhân ngủ tít mít đến hẳn 3h mới dậy.
Đoạn đường buổi chiều này thì toàn dốc cao, mà xe của hai đứa đi lâu quá không được bảo dưỡng nên giờ đạp nặng, hôm nọ còn phải xin dầu ở cửa hàng xe máy tra xích vì nó khô quá, nên giờ dốc cao quá toàn dắt. Đi qua một cửa hàng bán bánh xèo với xiên thịt nướng rẻ vật vã luôn. Hai đứa đang ăn thì có một bà cụ vào quán trông bà rất khổ, bà ăn xong rồi chị ấy còn gói rất nhiều bánh về cho bà nữa. Hỏi chuyện thì mới biết giờ bà chỉ có một mình, cứ một tuần bà lại đi bộ vài cây số, rồi mọi người có gì thì cho bà.
Nghĩ mà thật buồn, khi còn trẻ còn sức khỏe mọi khó khăn có thể vượt qua, già rồi, sức khỏe không có lúc đó thật bất lực với cuộc sống. Hai đứa sang cửa hàng tạp hóa mua cho bà sữa bánh, còn xin địa chỉ của bà khi nào có dịp sẽ ghé qua. Trời gần tối hai đứa cháu đang đạp xe thì thấy trên con đường nhỏ ây có hai quả dưa hấu, nên hai đứa cháu quyết định dừng xe lại giải quyết hai quả dưa hấu. Giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười, hai đứa cháu đúng kiểu chết đói năm 45. Những điều nhỏ nhặt ấy chắc cháu sẽ không bao giờ quên. Trời gần tối nên cháu tìm chùa mà không thấy, xin ngủ nhờ ở hai nhà đều không được, nên hai đứa phải cố đạp ra đường quốc lộ cách đây 5 cây nữa thì mới có chùa. Vào đến chùa thấy ở đây rất nhiều em bé đáng yêu, và hai đứa đã được ngủ lại tại chùa. Hai đứa ăn mì tôm vì chùa hết cơm rồi còn được ăn bưởi tráng miệng nữa, được giặt quần áo bằng máy giặt, được ngủ ở một phòng có hai cái giường.
#1358
Sáng hai đứa dậy thì thấy sư cô và mấy chị đang chăm sóc mấy đứa trẻ. Nhìn mấy chị quan tâm chăm sóc cho mấy đứa trẻ cháu thấy thật cảm động. Hai đứa được các chị với sư cô cho ăn no nê rồi lên đường. Trưa nay hai đứa ăn cơm quán. Cháu vẫn nhớ như in buổi tối hôm đó hai đứa cứ cố đạp đến thành phố Quảng Ngãi để xin ngủ nhờ ở nhà một chú ở hội xe 81. Ầy, chú ở Nha Trang bảo lúc nào đến gần thành phố thì gọi chú mà cháu gọi trước từ hồi 5h, gọi không được hai đứa nghĩ thôi cố đạp đến thành phố rồi tính vậy. Mà gọi điện thoại cho chú ấy vẫn không được, biết thế này xin ngủ nhờ từ khi trời còn sáng có phải tốt không. Ầy, đúng là mọi thứ tốt nhất phải do bản thân chủ động. Từ hồi đi đến hôm nay là buổi đầu tiên gần 10h tối rồi mà hai đứa vẫn đang vật vờ ngoài đường. Lúc đó hai đứa cũng hơi sợ, vì hai đứa đi đường tránh đường quốc lộ, trời tối thui 2 bên là cánh đồng, này mà có ai xông ra chắc chết toi à. Vẫn nhớ cách thành phố khoảng 10 cây hai đứa đói quá vào ăn hủ tiếu ngoài lề đường. Trời thì mưa lất phất nhưng lúc đó được ngồi ăn bát hủ tiếu sướng lắm, mệt mỏi gì thì quên hết.
Hai đứa hỏi anh bán hủ tiếu ở đây nhà nghỉ bao nhiêu tiền một đêm anh ấy bảo khoảng 200k. Giời ơi đối với hai đứa càng ngày càng thạc sỉn như hai đứa như cháu thì bây giờ 200k là cả một vấn đề to lắm. Lúc đó biết là muộn rồi nhưng hai đứa vẫn cố đi xin nghỉ ở một cái chùa gần đó nhưng không được, hỏi nhà nghỉ toàn trên 200k. Hai đứa qua vệ đường ngồi tính xem sao trông rõ khổ. May cái stupid phone của cháu vẫn vào được mạng, hai đứa mới tìm xem có quán cafe phượt nào cho ngủ free không. Ầy, cuối cùng cũng thấy một số điện thoại của một chú rất hay cho mấy đứa phượt qua thành phố Quảng Ngãi ngủ nhờ. Nhưng cái bài viết này từ năm 2015 không biết chú còn dùng số này nữa không nhưng hai đứa vẫn gọi, haha. Lúc đó tim cháu còn đập thình thịnh nữa cơ, kiểu cứ lẩm bẩm bảo gọi được đi, ầy, cuối cùng cũng gọi được thật là mừng rớt nước mắt (chỉ vì tiếc 200k :D). Gọi điện cho chú trình bày, chú bảo hai đứa cứ đạp tiếp đi lúc nào đến đầu thành phố thì alo chú, chú ra chú đón, nhà chú cũng đang có một đứa đạp xe từ Hải Phòng qua đây đang ngủ nhờ nhà chú. Ầy, hai đứa cháu đạp đến gần 11h thì gặp được chú ấy . Cuối cùng cũng được đặt lưng xuống giường, thật hạnh phúc biết bao.
#1359
Sáng hôm sau hai đứa được chú ấy dẫn đi ăn sáng rồi mới đi. Trưa nay hai đứa uống nước mía được cô chủ quán mời lại ăn cơm luôn :) Tối nay hai đứa xin ngủ ở chùa có một sư cô rất gầy, phải nói là siêu gầy luôn. Lúc ăn cơm nghe cô kể hai đứa mới biết, buổi tối cô phải tụng kinh,nhưng cứ ăn vào lại buồn ngủ, nên từ đó cô không ăn bữa tối luôn. Còn bữa sáng cô cũng không ăn,vậy cô chỉ ăn bữa trưa bảo sao mà sư cô gầy thế. Tối nay hai đứa được sư cô cho ăn cơm với mì tôm và một món gì đó rất khó ăn. Vậy là hết một ngày, ngày mai hai đứa đạp đến Đà Nẵng rồi và hai đứa cháu quyết định kết thúc chuyến đi này tại Đà Nẵng.
Lời bàn
Vậy là chuyến đi ngoạn mục của hai bạn Ngân và Tuyết đã kết thúc tại đây. Câu chuyện của hai bạn thật sự đã truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng và những suy nghĩ mới mẻ, đúng là ở độ tuổi nào chúng ta cũng vẫn có thể rút ra được những bài học quý giá. Tôi đã từng thử đạp xe 40 km dưới trời nắng gắt, cảm giác thật sự rất mệt mỏi. Vậy mà hai cô gái nhỏ bé này lại có thể đạp mỗi ngày cả trăm cây số ở mọi điều kiện thời tiết, đó quả thật là một điều mà ngay cả cánh đàn ông cũng phải nể phục. Để tổng hợp và biên tập bài viết này, tôi đã phải mất hơn một tuần, chủ yếu tranh thủ những lúc rảnh rỗi. Dù khá mất thời gian nhưng điều này là hoàn toàn xứng đáng. Cuối cùng, mời các bạn xem thêm một số hình ảnh của hai bạn Ngân và Tuyết sau khi đã hoàn thành chuyến đi để đời của mình.