Ba năm về trước, ngày tôi qua Thái làm việc, đêm đầu tiên một mình trên đất lạ, tôi chỉ muốn dẹp bỏ tất cả để quay trở về nhà ngay lập tức. Đó không còn là một thứ gì đó man mác mà thật sự rất kinh khủng, nó vừa là cảm giác bất an, vừa là sự cô độc. Rồi đêm đầu tiên cũng qua, tiếp đó là những chuỗi ngày lăn lộn căng thẳng với công việc, những áp lực tưởng chừng có thể nuốt chửng mọi ý chí trong tôi. Những lần về thăm nhà, nhất là trên đường lên tàu điện, trên đường ra sân bay, cái cảm giác thời sinh viên ngày xưa lại ùa về, một niềm vui khó tả, một cảm giác dễ chịu tan êm trong lòng. Và dĩ nhiên khi quay trở lại nơi đất khách, buồn lại về len lén tâm tư.
Hôm nay là ngày thứ hai tôi làm việc ở một công ty mới, và cũng là ngày cuối cùng ở công ty cũ, thật không thể tin được là cái cảm giác ấy lại bất ngờ xuất hiện. Tôi chợt hiểu ra, mình lại vừa một lần nữa bước ra khỏi "vùng an toàn". "Vùng an toàn" ở đây chính là công ty cũ nơi tôi vừa ra đi, ở đó có một công việc tốt và quen thuộc, có những người đồng nghiệp hết sức dễ thương, có những đồng đội hết sức đáng mến. Ở đó tôi được mọi người tôn trọng và tin tưởng, có những phút giây thoải mái và vui vẻ. Tôi rất nhớ những cuộc tán gẫu cuối giờ họp, tôi nhớ những ngày thứ tư lên công ty đi uống cà phê và gặp gỡ đồng nghiệp sau một tuần dài work from home, tôi nhớ những lần cùng các bạn rủ nhau đi ăn uống sau giờ làm nơi tiệm ăn bình dân nhưng ấm cúng...
Càng gần ngày cuối ở công ty cũ, tôi càng cảm nhận được một thứ cảm xúc lẫn lộn đang lớn dần lên, nhưng tôi không biết phải miêu tả nó như thế nào, và cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Giờ đây, khi ngồi viết những dòng này, thứ cảm xúc ấy trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, đó chính là tôi đang rất NHỚ. Tôi biết, cảm xúc ấy cũng sẽ phải dần qua đi, nhường chỗ cho những suy nghĩ và sự tập trung cho công việc và cuộc sống. Nhưng ít nhất, tôi biết chắc đây sẽ là một trong những giây phút khiến tôi mãi ấn tượng, như ngày còn sinh viên, như ngày còn bên Thái...
Năm nay thật sự cũng không phải là một năm tốt đối với tôi, có khá nhiều chuyện không vui đã xảy ra, từ tinh thần, tiền bạc, cho tới vật dụng, dù tôi đã hết sức thận trọng. Nhưng không sao, có lẽ là của đi thay người, nhờ vậy mà tôi vẫn còn giữ được một cơ thể lành lặn và khỏe mạnh ngày hôm nay. Năm mới âm lịch đã gần kề, hy vọng sang năm mọi thứ sẽ ổn hơn cho tôi, cho gia đình, cho tất cả những người bạn, người anh em, người chị em mà tôi yêu mến. Đúng là có những thứ phải tới tận khi đánh mất, ta mới thấy mình đã từng yêu quý chúng đến nhường nào.
Dù sao thì, khi viết ra được những dòng này, tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng đi phần nào. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mọi thứ rồi sẽ ổn, nhưng đừng bao giờ để cuộc sống làm chai sạn đi những cảm xúc như thế này, dù đó không phải là một thứ cảm xúc dễ chịu, nhưng nó khiến tôi tin rằng tâm hồn mình vẫn chưa trở nên cằn cỗi. Tạm biệt những điều dễ thương tôi đã từng có.