Ngày còn bé ở với cha mẹ, lúc nào cũng nghĩ nhà mình rất giàu. Có lần mẹ hỏi: "Con thấy nhà mình giàu hay nghèo?", mình chẳng suy nghĩ, đáp ngay: "Con thấy nhà mình giàu mà". Mình chỉ nhớ loáng thoáng mẹ bảo nhà mình không giàu đâu con ạ, rồi thôi.
Thời ấy ba mẹ hay dẫn mình đi nhà sách, mình hay đứng đọc cọp truyện tranh phía trước, mỗi lần đọc thì ông nhân viên ở quầy lại vỗ vỗ vào quyển truyện đuổi mình đi. Mỗi lần mua thì mình cũng chỉ chọn 1-2 cuốn rồi ra tính tiền. Một lần nọ, nhìn sang bên cạnh thấy một bà mẹ dẫn hai thằng con trai đi mua sách, tụi nó mua cả một chồng truyện tranh, thích quyển nào là lựa quyển đó. Lúc đó mình bắt đầu lờ mờ nhận ra nhà mình không giàu như mình tưởng.
Ngày chuẩn bị lên Sài Gòn nhập học, cậu ruột dặn mình: "Cháu đi học sẽ thấy nhiều đứa có gia cảnh rất khác nhà mình, hãy cứ là mình, đừng chạy theo tụi nó." Và quả thật, đời sống sinh viên giúp mình nhận ra có quá nhiều sự khác biệt về xuất phát điểm và hoàn cảnh sống của mỗi người. Có những người rất giàu, tiêu tiền không cần phải suy nghĩ, nhưng cũng có những người rất nghèo, phải trăn trở rất nhiều chỉ vì một món tiền nhỏ.
Giờ đây nhìn lại, nếu có ai hỏi lại câu hỏi ngày ấy, thì mình có thể khẳng định rằng nhà mình lúc ấy thật sự không hề giàu, nhưng cũng không nghèo, ba mẹ vẫn cố gắng mang lại cho mình một cuộc sống tốt nhất có thể, từ học hành tới các phương tiện giải trí. Rõ ràng là không giàu, nhưng cũng may mắn hơn rất nhiều người.
Rồi khi ra trường đi làm, thì sự khác biệt lại càng rõ rệt hơn. Khi mình còn chạy xe số thì đồng nghiệp đã chạy tay ga, khi mình chạy được tay ga thì họ đã chạy ô tô, khi mình còn ở thuê thì họ đã có nhà riêng, khi mình không phải ở thuê nữa thì họ đã có nhà to vài tỷ, khi mình còn làm lính thì họ đã làm lead, khi mình làm lead thì họ đã leo lên vị trí khác cao hơn, kiếm được nhiều hơn, khi mình đi du lịch Đông Nam Á thì họ đã đi Châu Âu, Châu Mỹ cả rồi... Lúc này không chỉ còn là xuất phát điểm, nó còn là sự khác biệt giữa cơ hội, ý chí, năng lực, và trình độ.
Người ta nói tiền bạc không mang lại hạnh phúc, nhưng không có tiền thì liệu có hạnh phúc nổi không?
Nói đâu xa, ngay cả như trong cùng gia đình dòng họ, cũng đã có nhiều sự khác biệt về xuất phát điểm và gia cảnh rồi.
Có một nghịch lý là khi còn làm ít tiền thì mình lại xài tiền rất nhiều, hầu như không để dành được đồng nào. Nhưng khi đã có thu nhập tốt hơn thì mình lại xài tiền chỉ vừa đủ cho bản thân, nhưng lại sẵn sàng chi ra nhiều hơn cho những người thân yêu nhất.
Ngày còn ngu dại, mình là một thằng tiêu tiền không biết suy nghĩ, không biết quý trọng đồng tiền, ham chơi, nghĩ ngắn... Nhớ ngày xưa có lần đi đổ xăng 20k, bị thằng bán xăng lừa mất 10k mà cứ ấm ức mãi không thôi. Hay ngày còn sinh viên, đi chơi với bạn gái riết mà không còn cả tiền về quê, phải mượn tiền bạn cùng phòng, rồi bán hết cả bộ đàn và ampli chỉ để có tiền tiêu xài.
Mình đã từng có suy nghĩ muốn "nằm thẳng", nhưng lại tiếp tục đứng lên và đi tiếp. Giờ đây mình vẫn cố gắng làm việc chăm chỉ, làm thêm kiếm thêm, nhưng không phải để cho mình có một cuộc sống tốt hơn, mà là để cho gia đình mình có một cuộc sống tốt hơn. Như trong phim Breaking Bad, khi Gus nói với Mr. White: "What does a man do?" - "A man provides for his family."
Cuộc sống có thể nói là không tồi, nhưng mỗi khi nhìn lên, nhìn qua, nhìn lại, mình lại cảm thấy hơi buồn và chạnh lòng, khi mà những người đồng trang lứa đã có những bước tiến xa quá. Họ đã có thể mang lại cho gia đình họ một cuộc sống tốt hơn, một tương lai tươi sáng hơn rất nhiều. Đôi khi mình nghĩ, những người thân yêu có lẽ đã xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn so với những gì mình đang mang lại cho họ. Mình thì lại bắt đầu bước vào giai đoạn trung vận, liệu mình còn có đủ thời gian để có thể làm tốt hơn nữa không?
Mỗi khi ngẫm nghĩ, mình lại tự trách bản thân. Giá mà ngày xưa mình học hành chăm chỉ hơn, sớm nhận ra tầm quan trọng của giai đoạn học đại học và lúc mới đi làm, không phí thời gian vào những trò vô bổ thì cuộc sống bây giờ có lẽ đã có thể tốt hơn rất nhiều. Những cũng nhờ vậy mình mới nhận ra mình rất may mắn, vì ngay cả những lúc lười biếng nhất, ham chơi nhất, vớ vẩn nhất của cuộc đời, thì dường như vẫn có một "ai đó" thầm đưa tay ra giúp đỡ để mình không phải lâm vào cảnh bế tắc và bỏ cuộc, và mình lại có cơ hội để sửa sai.
Mình là một thằng "chậm lớn, chậm trưởng thành", lại có tật nói nhiều, nói dở, nói ngu, cách cư xử cũng rất có vấn đề... Mãi đến tận năm 26-27 tuổi mình vẫn còn rất trẻ trâu và thiếu suy nghĩ. Cuộc sống đã dần dạy cho mình biết cách im lặng và quan sát. Nhưng vì cứ im lặng mãi, mà dần dần mình cũng chẳng thể nói ra những tâm sự và suy nghĩ với bất cứ ai. Vì nói ra cũng chẳng ích gì, lại còn khiến người ta cảm thấy mệt vì sự tiêu cực của mình. Thôi thì lên đây viết vài dòng cũng nhẹ lòng đôi chút, rồi lại bước tiếp, cố gắng tiếp để trở thành một người tốt hơn.
Nhưng dù sao đi nữa, con cũng xin cảm ơn Mẹ Quan Thế Âm, con xin cảm ơn ông bà nội đã phù hộ để con có được một cuộc sống đủ đầy, được làm công việc con yêu thích, và có được mục tiêu để đi tiếp. Con không cầu xin một cuộc sống tốt đẹp hơn, vì chỉ tự mình mới có thể thay đổi cuộc đời mình, con chỉ xin một sức khỏe tốt, và mọi sự bình an tới những người con yêu thương. Con nhớ ông bà nội rất nhiều.