Ngày còn bé, những năm học tiểu học, nếu nhớ không lầm là lớp 4, tôi bắt đầu có một triệu chứng tâm lý kỳ lạ: Tôi thường xuyên có những suy nghĩ lạ lùng trong đầu về một người quen hoặc thân nào đó, và những suy nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại mặc dù tôi rất ghét chúng. Tôi không thể nói cụ thể suy nghĩ đó là gì, chỉ có điều thật sự tôi không hề muốn nghĩ về những người ấy theo cách như vậy.
Ban đầu mọi việc cũng không có gì quá nghiêm trọng, nhưng lâu dần những suy nghĩ ấy khiến tôi cực kỳ khó chịu và căng thẳng. Thậm chí còn có thể khiến tôi khóc vì cảm thấy mệt mỏi. Tôi chia sẻ với mẹ, mẹ cũng động viên tôi cố gắng giữ bình tĩnh tinh thần và vượt qua. Lúc đó tôi cảm thấy khá hơn, nhưng chỉ được một thời gian ngắn sau thì tâm lý lại trở nên bất ổn. Mẹ thấy tôi như vậy thì cũng cảm thấy lo lắng.
Tôi nhớ mãi đó là một buổi chiều u ám, tôi nằm khóc một mình trên giường. Hình như ở dưới nhà, ba vừa về tới, mẹ đã kể hết cho ba nghe về tình trạng của tôi. Ba bước lên phòng, chỉ nhìn tôi và cười một cách nhẹ nhàng. Bỗng nhiên lúc đó tôi như vỡ oà, ôm lấy ba và khóc, đó là một cảm giác rất dễ chịu. Cũng thật kỳ lạ là từ đó tâm lý tôi dần trở lại bình thường. Tuổi thơ tôi không phải lúc nào cũng êm đềm, có những lúc vui, có những lúc rất buồn, nhưng khoảnh khắc đó là một trong những khoảnh khắc mà tôi sẽ không bao giờ có thể quên được.
Từ đó tới nay cũng đã hơn 20 năm trôi qua. Đến ngày hôm nay, ngày 11/1/2024, tôi giật mình chợt nhận ra những cảm xúc lo âu bất thường như vậy lại ùa về mạnh mẽ. Chỉ khác là lần này tôi đã là một người trưởng thành, phải tự tìm cách đối mặt với những vấn đề ở hiện tại.
Nhớ kỹ lại thì từ những ngày bắt đầu đi làm, tôi bắt đầu trở nên hay lo lắng khi phải đối mặt với một sự kiện quan trọng nào đó như thi cử, phỏng vấn xin việc, phỏng vấn khách hàng... Đôi khi chính tôi cũng cảm thấy những lo lắng của mình có phần quá xa và thừa thãi. Tuy vậy, vẫn rất khó để có thể gạt bỏ chúng ra khỏi đầu được.
Đó cũng chính là một trong những lý do khiến tôi tìm đến lối sống tối giản, vì tôi muốn đầu óc của mình trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi cũng cố gắng tránh xa mọi rắc rối nhất có thể, tránh xa những việc phải đụng tới giấy tờ, tiếp xúc với người lạ, vì tôi không muốn mình trở nên căng thẳng.
Dù vậy, tôi cũng không thể cứ né tránh mãi được. Cũng tới lúc tôi phải bước lên phía trước và đối mặt với nỗi sợ hãi của mình. Nhưng quả thật, đó là một việc rất khó khăn đối với tôi. Dù bề ngoài cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng tôi như có bao cơn sóng dữ. Tôi chỉ thầm ước mong có ai đó có thể giúp mình, đứng ra thay mặt mình giải quyết những việc này. Nhưng tất nhiên, làm gì có ai nữa đâu ngoài tôi.
Lần mò trên Google, tôi chợt nhận ra mình là một người bị mắc triệu chứng Rối loạn lo âu. Định nghĩa như sau: "Rối loạn lo âu là một trong những dạng rối loạn tâm lý phổ biến. Người bệnh thường có cảm giác lo lắng quá mức đối với một tình huống hoặc sự việc, thậm chí có thể lo lắng rất vô lý. Nếu tình trạng này kéo dài và lặp lại nhiều lần có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của bệnh nhân." Càng đọc càng thấy đúng, nhưng tôi cũng không biết cách nào để thoát ra khỏi sự căng thẳng này.
Những ngày gần đây tôi bỗng cảm thấy nhớ bà nội ghê gớm. Có lẽ khi tâm lý trở nên bất ổn, tôi lại thèm những thứ cảm giác dễ chịu ngày bé thơ. Đối với bà nội, tôi nhớ nhất là bà hay để tôi gối đầu lên bụng hoặc chân bà, khi hai bà cháu cùng xem TV trên ghế sa-lông. Tôi ước giá mà tôi có thể được nói chuyện với bà, được ôm bà một lần nữa, có lẽ những căng thẳng của tôi sẽ được bớt đi rất nhiều.
Nhưng ước là ước vậy thôi, vì bà đã đi xa lâu lắm rồi. Ngày bà mất, tôi mua vé xe Phương Trang về nhà trong đêm. Ngủ thiếp đi trên xe, tôi mơ thấy bà nắm tay tôi rất chặt, thậm chí còn hơi đau nữa. Cảm giác đó rất thật khiến tôi bừng tỉnh. Bà mất, rồi tới ông mất, căn nhà ngày thơ ấu được bán đi. Giờ đây chỗ đó là một khách sạn rất to. Bà di chúc để lại một ít tiền chia đều cho các cháu, tôi cũng có phần nhưng vẫn chưa đụng đến.
Thôi, đêm cũng đã khuya, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên vậy. Hãy sống tử tế, đừng nóng nảy, hãy biết kiềm chế và nhẫn nhịn. Rồi mọi việc sẽ ổn cả thôi.